Giường số ba không phải là Tống Duyên Minh sao?

Lúc ấy, Tống Tuyết đang ngủ, phản ứng đầu tiên của tôi chính là cầm điện thoại rồi đi ra ngoài.

Ra ngoài, tôi đóng kín cửa.

Lúc này, bên ngoài hành lang đã vô cùng hỗn loạn, giọng của bác sĩ và y tá chồng chéo lên nhau.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Không biết, khi tôi đi kiểm tra phòng thì cô ấy không có trong đó, vốn dĩ tôi cũng không để ý mấy, kết quả vừa rồi, bảo vệ nói phát hiện một bệnh nhân trên sân thượng, tôi đi xem thử thì chính là giường số ba.”

Trong giọng nói của vị y tá kể lại lời này mang theo sự nức nở.

Lỡ đâu Tống Duyên Minh xảy ra chuyện gì ổn thì chắc chắn mình sẽ bị liên lụy.

Mấy bác sĩ dẫn theo y tá lên lầu.

Lúc này, Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc đều không có mặt ở đây.

Tống Tuyết lại đang nghỉ ngơi.

Nói cách khác, trong cả bệnh viện Thánh Tâm này, người có liên quan tới Tống Duyên Minh chỉ có một mình tôi.

Tôi theo chân đám người bác sĩ, y tá vào thang máy rồi đi tới tầng thượng.

Bây giờ đã là tháng tư, thời tiết lúc ấm lúc lạnh, sau khi tôi đi lên, tôi thấy Tống Duyên Minh đang đồng phục bệnh nhân phong phanh đang đứng ở rìa sân thượng.

Chỗ đó có một rào chắn, cao khoảng một mét ba dùng để đề phòng có người bất cẩn ngã xuống.

Nhưng lúc này, Tống Duyên Minh đang đứng bên ngoài rào chắn, chỗ đó cũng chỉ rộng khoảng hai mươi centimet.

Chỉ cần một bước chân là sẽ té xuống dưới lầu.

“Đừng kích động!”

Một bác sĩ ở bên cạnh la lên.

Tôi vừa đi lên thì Tống Duyên Minh đã nhìn thấy tôi, chị ta vốn im lặng nãy giờ đột nhiên chỉ vào tôi rồi nói: “Cô ta, người phụ nữ kia.”

Ánh mắt của tất cả bác sĩ, y tá đều hướng về phía tôi.

Có bác sĩ hiểu lầm ý của chị ta, lập tức bất mãn nói: “Xảy ra chuyện gì, không phải kêu mấy người canh chừng không cho bệnh nhân lên đây sao?”

Bảo vệ kế bên lập tức muốn đuổi tôi đi.

Tôi cũng không có hứng thú gì với chuyện này, tôi biết chắc Tống Duyên Minh sẽ không nhảy thật, nhưng chị ta đang muốn ép người nhà họ Lý ra mặt, cho chị ta một câu trả lời hợp lý.

Tốt nhất là hứa hẹn cho chị ta một thân phận.

Tôi xoay người, đang định xuống lầu thì nghe thấy giọng nói Tống Duyên Minh vang lên sau lưng: “Không được đi!”

Vì thế, tôi lại bị mời quay lại.

Tống Duyên Minh chỉ vào tôi nói: “Gọi điện thoại cho Lý Hào Kiệt, nói với anh ta, nếu anh ta không tới thì tôi sẽ không sống nữa.”

Quả nhiên là thế!

Ngày đó, Lý Hào Kiệt đến thăm chị ta một lần, hình như ở lại chưa được mười phút là đã đi.

Anh vừa đi, tiếng khóc của Tống Duyên Minh vang vọng khắp nơi, tôi đi trên hành lang cũng có thể nghe thấy.

Sau đó, Lý Hào Kiệt không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Tống Duyên Minh vừa nói muốn gọi điện thoại, tất cả bác sĩ đều bảo tôi gọi điện thoại.

Không biết làm sao, tôi chỉ có thể gọi cho Lý Hào Kiệt.

Tuy đã lưu lại số điện thoại nhưng dãy số đó vẫn được nhớ kỹ trong lòng tôi như cũ.

Tôi bấm số, vừa giơ di động lên, áp vào tai thì nghe thấy một giọng nam truyền ra từ trong đó: “Alô, Duyên Khanh.”

Chưa được một giây, Lý Hào Kiệt đã lập tức nhận cuộc gọi của tôi.

Khi nghe thấy giọng nói của anh truyền tới từ đầu bên kia, tôi không khỏi có chút sửng sốt, vui vẻ như thế, dường như còn mang theo chút vui sướng. Khi tôi nghe thấy, phảng phất như có thể nhìn thấy người đàn ông đang nghe điện thoại đang cong lên môi mỏng.

Dường như anh đang rất khó hiểu khi tôi gọi điện cho anh.

Tôi mở miệng, trong lúc nhất thời tôi lại quên mất mình muốn nói gì.

Tựa hồ vì không nghe thấy tiếng của tôi, Lý Hào Kiệt lại hỏi: “Làm sao vậy? Tìm anh có chuyện gì?”

“Tôi…”

“Hả?”

“..” Lời nói của Tống Duyên Minh nghẹn cứng trong cổ họng tôi.

Lúc này, Tống Duyên Minh ôm bộ dạng nóng nảy đứng bên rìa sân thượng cách đó không xa: “Làm sao thế! Anh ta không nghe à?”

Bác sĩ, y tá chung quanh đều thúc giục tôi: “Nghe chưa? Cô mau nói với anh ta đi.”

“Làm sao vậy? Chung quanh em rất ồn. Em đang ở đâu?”

Lý Hào Kiệt dường như hoàn toàn không thay đổi cảm xúc vì tôi im lặng.

Ngữ khí của anh vẫn vui mừng như cũ, âm điệu bất giác nâng cao.

“Cái kia…”

“Hả?”

Người đàn ông tiếp lời vô cùng nhanh, bác sĩ chung quanh đều thúc giục tôi, cuối cùng tôi cũng mở miệng: “Tống Duyên Minh đang ở trên sân thượng khoa nội trú bệnh viện Thánh Tâm, nói là nếu không gặp được anh thì chị ta sẽ nhảy lầu, anh mau tới đi.”

Nói xong, tôi lập tức cúp điện thoại.

Thậm chí tôi còn không dám nghe lời nói tiếp theo của Lý Hào Kiệt.

Điện thoại vừa cúp, Tống Duyên Minh đứng phía xa lại hỏi: “Anh ta nói thế nào? Anh ta có đến không?”

“Anh ta chưa nói gì.”

Tôi trả lời.

Nói chính xác là tôi không nghe.

Nhưng tôi nghĩ chuyện liên quan tới Tống Duyên Minh thì anh nhất định sẽ đến.

Đúng như dự đoán.

Khoảng nửa tiếng sau, Lý Hào Kiệt xuất hiện trong vong vây của đám vệ sĩ, ngoại trừ vệ sĩ, phía sau anh còn dẫn theo trợ lý Lê Kiên.

Anh nhìn tôi một cái, đáy mắt trầm tĩnh như nước phảng phất như dâng lên thứ gì đó.

Tôi vô thức rụt cổ.

Lùi về sau một bước.

“Lý Hào Kiệt, em biết anh sẽ đến mà!”

Tống Duyên Minh nhìn thấy Lý Hào Kiệt thì hai mắt tỏa sáng, giọng nói cũng trở nên có sức lực.

“Xuống dưới!” Lý Hào Kiệt nói.

Tôi đứng phía sau nên không nhìn thấy nét mặt của anh mà chỉ nghe thấy trong lời nói mang theo giọng điệu ra lệnh.

Hai chữ này khiến hốc mắt Tống Duyên Minh đỏ lên: “Không, Lý Hào Kiệt, con của chúng ta mất rồi, em còn bị làm nhục, em cũng không còn thể diện nào để sống trên thế giới này nữa. Em gọi anh tới chỉ là vì muốn gặp mặt anh lần cuối.”

Ha ha.

Nhìn kỹ thuật biểu diễn quen thuộc của Tống Duyên Minh, tôi còn lặng lẽ nôn ra trong lòng, lại nghe thấy bác sĩ bên cạnh nói: “Một cô gái xinh đẹp như thế này, đáng tiếc lại bị lưu manh vấy bẩn, đừng nói là nhân vật lợi hại như tổng giám đốc Lý, chính tôi cũng không tiếp nhận nổi.”

Một bác sĩ khác cũng nói: “Còn không phải sao, mặc dù không cần vợ là gái trinh trắng nhưng bị người thay nhau làm thế này, thật sự không chấp nhận nổi…”

Lời nói của hai bác sĩ khiến trong lòng tôi lạnh lẽo.

Bất kể là ai làm, người kia không phải vô cùng hận Tống Duyên Minh thì cũng là kẻ vô cùng ác độc, không chừa lại đường lui cho người khác.

Hiện tại, chuyện của Tống Duyên Minh đang lan truyền trên mạng.

Đừng nói là Lý Hào Kiệt, ngay cả người thân cũng thấy khó xử.

Thời gian trôi qua rất lâu, tôi không nghe hề thấy tiếng Lý Hào Kiệt nói chuyện.

Tôi hơi nhích về phía bên cạnh một chút, có thể miễn cưỡng nhìn thấy nửa gương mặt của người đàn ông này. Con ngươi màu đen của anh đang nhìn Tống Duyên Minh, thậm chí một chút tình cảm cũng không cảm nhận được.

Môi mỏng không kiên nhẫn mím thành một đường.

Tống Duyên Minh si ngốc nhìn anh, đợi câu trả lời của anh.

Trong tình huống giằng co như thế, Lý Hào Kiệt đột nhiên mở miệng: “Được rồi, bây giờ cũng đã gặp mặt, tôi đi đây.”

Sấm sét giữa trời quang.

Không chỉ tôi, còn có Tống Duyên Minh, tất cả bác sĩ, y tá và bảo vệ chung quanh đều sợ ngây người.

Tống Duyên Minh đứng ngay mép sân thượng lập tức khóc lên.

“Gặp rồi, gặp rồi. Em có thể an tâm đi chết rồi, có thể yên lòng đi với con chúng ta rồi.”

Chị ta nó xong muốn buông tay.

“Đừng, Duyên Minh!” Lúc này, chỗ cửa sau lưng truyền tới giọng phụ nữ.

Tôi thoáng nhìn một cái là tức khắc nhận ra, là Phan Ngọc.

Quay đầu lại, nhìn thấy Phan Ngọc, Tống Cẩm Dương, còn có có vài người cảnh sát.

Phan Ngọc nhìn thấy Lý Hào Kiệt thì xông tới, giơ nắm tay muốn đánh người đàn ông này nhưng lại bị mấy vị vệ sĩ ngăn cản.

Bà ta không cam tâm, hô to với Lý Hào Kiệt: “Lý Hào Kiệt, mày không phải người!”