Vấn đề này, trên đường tới đây tôi cũng đoán được, Lưu Thục Huệ sẽ hỏi.

Dù sao Lý Hào Kiệt là con trai duy nhất của bà, cùng Lâm Tuyền kết hôn vài năm, bọn họ muốn ôm cháu nội, nhưng Lâm Tuyền lại không có động tĩnh gì.

Bây giờ đột nhiên nhảy ra một đứa cháu nội.

Hơn nữa đứa cháu nội này lại kháu khỉnh bụ bẫm, vừa hiểu chuyện vừa khéo miệng, ai gặp cũng thích.

Đứa trẻ như vậy nếu như không biết thì cũng thôi đi, giờ đột nhiên biết đứa trẻ này có thể là cháu nội của mình, tự nhiên sẽ nhớ nhung.

Thế nhưng, tôi lại mãi vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.

Tôi nhìn Lưu Thục Huệ, Lưu Thục Huệ cũng không nói gì, biểu cảm còn căng thẳng hơn tôi.

Tôi chần chừ một chút, vẫn nói: “Dì à, chuyện này, cháu không thể nói, ít nhất, không thể nói ra từ miệng cháu.”

Tôi nghĩ, nói đến bước này rồi, bà khẳng định cũng đã hiểu.

Lưu Thục Huệ cũng không ngốc, nghe tôi nói như vậy, biểu cảm phóng đại lên: “Thật sự là cháu nội tôi sao?”

Tôi không nói gì.

Lưu Thục Huệ nhìn tôi, có chút không cam tâm nói: “Tôi nghe nói, khi xưa lúc chủ nhà họ Tống khiến con trai tôi lấy cô, con trai tôi cũng không cam tâm tình nguyện lắm, hơn nữa sau khi kết hôn, đối xử với cô cũng không tốt, làm sao vài năm không gặp, hai người lại tốt đẹp như thế? Con trai tôi vậy mà lại vì cô mà ly hôn?”

Lưu Thục Huệ nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao.

Thực ra là có chút chuyện, có lẽ đã được định trước.

Tôi uống một ngụm cà phê trước mắt, hỏi Lưu Thục Huệ: “Dì à, dì có còn nhớ chuyện lúc nhỏ Lý Hào Kiệt bị bắt cóc, suýt chút nữa thì chết không?

“Đương nhiên.”

Lưu Thục Huệ thừa nhận.

Bà gật đầu, sau đó nhìn về phía tôi: “Không phải là…”

“Đúng, lúc đó là cháu cứu anh ấy, nhưng chúng cháu mãi vẫn không gặp nhau, cho đến khi cháu về nhà họ Tống, anh muốn cưới Tống Duyên Minh, cháu mới chính thức gặp lại anh ấy lần đầu tiên.” Mắt tôi nhìn về xa xăm, nhớ lại: “Lúc đó, cháu cũng không biết vì sao Lý Hào Kiệt lại thích Tống Duyên Minh, sau này cháu mới biết, Tống Duyên Minh không biết từ đâu nghe được chuyện của Lý Hào Kiệt, chị ta giả mạo cháu.”

“Là vậy sao?”

“Là như vậy.”

Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

Thần thái Lưu Thục Huệ bỗng trở nên tốt hơn không ít: “Thì ra cô bé lúc đó là cô.”

“Dì biết?”

“Đương nhiên tôi biết.” Ngữ khí Lưu Thục Huệ trở nên tốt hơn, uống một ngụm trà hoa quả, mím mím môi: “Cô nói như vậy, tôi liền hiểu con trai tôi vì sao cố chấp với cô.”

Biểu cảm của Lưu Thục Huệ hoàn toàn là vẻ mừng thầm của một người mẹ nhìn trộm được một chút bí mật của con trai mình.

Tôi nhìn bà, đột nhiên rất muốn biết chuyện hồi nhỏ của Lý Hào Kiệt.

Lúc đó tôi không ở bên cạnh Lý Hào Kiệt, tôi muốn biết, Lý Hào Kiệt lúc nhỏ như thế nào.

Hoặc nói, Lý Hào Kiệt lúc nhỏ, nhớ về tôi ra sao.

Lưu Thục Huệ nhìn tôi, cười nói: “Thực ra, sau khi trở về, tiểu Kiệt luôn tìm cô, nhưng là không tìm thấy, vì tìm cô, chúng tôi đặc biệt phát thông báo tìm người ở các khu lân cận, còn đặc biệt tìm người đi các trường tiểu học và trung học xung quanh tìm, thậm chí đến nhà trẻ cũng hỏi rồi, tiếc là không tìm thấy, không ngờ cô lại ở cô nhi viện.”

“Bình thường mà nghĩ, đều sẽ không tìm đến cô nhi viện.”

“Hoặc là nói, trong thế giới của người bình thường, sẽ tự giác bỏ qua cô nhi viện.”

“Ừ” Lưu Thục Huệ nói: “Chúng tôi tìm cô, tìm suốt mấy tháng, nhưng không tìm thấy, sau cùng chỉ có thể bỏ cuộc, vì thế, tiểu Kiệt còn giận chúng tôi rất lâu.”

“Như vậy sao…”

Tức giận vì tôi sao?

Biết được chuyện này, trái tim tôi bỗng cảm thấy rất ấm áp.

“Cô biết vì sao tôi và ba tiểu Kiệt đều ở nước ngoài, lại chỉ có mình tiểu Kiệt ở lại trong nước không?”

Lưu Thục Huệ hỏi tôi, tôi dường như đã hiểu ra gì đó.

Tôi nhìn bà, nói ra suy đoán của mình, “…Lẽ nào là vì cháu?”

Lưu Thục Huệ gật gật đầu: “Lúc đó tiểu Kiệt không chịu đi, chúng tôi không hiểu nổi, vốn cưỡng ép đưa nó đi, dù sao nó cũng là con trai duy nhất của chúng tôi, chúng tôi không nỡ rời xa nó, lúc đó, nó mới nói ra nguyên nhân thật sự, sau khi tôi và ba nó bàn bạc, cũng không ép nó nữa.”

Thì ra, tất cả đều là vì tôi.

Bỗng chốc tôi hiểu rồi.

Tôi đã hiểu, tất cả những gì Lý Hào Kiệt đã làm với tôi từng vì Tống Duyên Minh.

Anh tìm tôi lâu như thế, biết Tống Duyên Minh là tôi, mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng anh chỉ có thể tiếp nhận, mà chịu trách nhiệm với cô ta.

Sự xuất hiện của tôi, phá vỡ cân bằng trong anh.

Biểu cảm của Lưu Thục Huệ vốn đang vui sướng trong hoài niệm, thế nhưng, lúc lại nhìn về phía tôi, tất cả biểu cảm đều được thu lại, nói: “Chỉ là, đây đều là những chuyện đã qua rồi, cô hiện giờ là vợ chưa cưới của Lý Trọng Mạnh, mong cô đừng dây dưa với tiểu Kiệt nữa.”

Sự biến hóa của bà, khiến tôi bỗng không thích ứng được.

Vừa rồi, đối mặt với sự thô bạo của bà, tôi rất thong dong, lúc này vậy mà cực kì buồn bã.

Thế nhưng, bà nói đúng.

Câu nói này của bà, đã kéo tôi về vớ hiện thực.

Cho dù Lý Hào Kiệt tìm tôi rất lâu, cho dù Lý Hào Kiệt vì tôi mà ở lại thì sao chứ?

Tất cả đều là lỗi của thời gian.

Lỡ mất rồi, chính là lỡ mất rồi.

Tôi rũ mắt, thu lại biểu cảm suy sụp, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Thục Huệ: “Cháu biết.”

“Tôi không phải làm khó các người, không phải muốn chia cách các người, cô và Lý Trọng Mạnh đã tổ chức tiệc đính hôn rồi, hơn nữa…” Lưu Thục Huệ nhìn tôi: “Cô biết trong tay Lý Trọng Mạnh nắm giữa bao nhiêu thứ không?”

“Công ty dược, ngoài những loại thuốc vẫn chưa hết thời gian độc quyền trên thị trường, còn có càng nhiều giai đoạn đang nghiên cứu hoặc giai đoạn thực nghiệm, một khi thành công, sẽ đạt được lợi ích to lớn.” Tôi trả lời.

Thật trùng hợp, mấy hôm trước tôi vừa đi xem xong.

Những điều tôi nói này không phải là bí mật gì.

Y dược Trọng Mạnh vốn chính là tồn tại như thế, chỉ là trước kia mọi người và cả tôi đều không quan tâm mà thôi.

Lưu Thục Huệ không hề kì lạ về những gì tôi nói, bà gật gật đầu: “Đúng, ngoài ra, cậu ta ngoài sáng trong tối đều có phần, không phải nhân vật dễ chọc, chúng tôi chỉ có mỗi một đứa con trai là Lý Hào Kiệt, không chịu nổi mạo hiểm như thế.”

“Có ý gì…”

Lời Lưu Thục Huệ khiến trong lòng tôi căng thẳng.

Lưu Thục Huệ có vẻ muốn nói lại thôi, mở miệng, cuối cùng chỉ đành nói: “Tóm lại, cho dù cô là Tống Duyên Khanh hay là Sa Điệp, đều mong cô tránh xa con trai tôi một chút. Nếu con trai tôi lại có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Nhắc đến Lý Trọng Mạnh, thái độ Lưu Thục Huệ thay đổi hẳn.

Nói xong, bà cầm lấy túi của mình rời đi.

Tôi ngồi một mình ở đó, nghĩ đi nghĩ lại lời cuối cùng Lưu Thục Huệ nói, lẽ là Lý Trọng Mạnh thật sự…

Không biết vì sao, chuyện anh trong sáng ngoài tối đều có phần, tôi một chút cũng không thấy kì lạ.

——

Tôi lấy túi, dạo một vòng ở ngoài, quán cà phê này cách tập đoàn Hào Thiên không xa.

Tôi đứng xa xa, vốn muốn đến gần chút xem xem.

Kết quả, có không ít nhà báo đang vây ở cửa Hào Thiên.

Không ít bảo vệ liều chết ngăn cản ở cửa.

Không cho những nhà báo này vào.

Tôi đứng từ xa, liền nghe thấy nhà báo ở đó hét lên: “Xin hỏi về lời bàn luận gia tộc đổi vợ, Tổng giám đốc Lý có phát biểu gì không?”