Tôi cũng không biết mình rơi bao nhiêu nước mắt.
Chì là, khi tôi phản ứng lại, mọi người xung quanh dường như đều rời đi rồi, dường như là có cảnh sát đến giải tán.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi cảm thấy bản thân dường như bị tước đi mọi cảm xúc, không đau buồn, không tức giận, không khó chịu.
Tôi cứ đứng như vậy, sau đó không bắt xe, chịu mọi người xung quanh chỉ trỏ, cuối cùng đi một mạch về số 01 Vĩnh An.
Đoạn đường này, tôi dường như không gặp ai, lại dường như cũng gặp ai đó.
Tôi không nhớ rõ nữa.
Tôi về đến nhà, tắm rửa, thay quần áo, cứ thành thành thật thật ngồi trên sofa.
Cả đầu hỗn loạn.
Cả người dường như rơi vào trạng thái không thể tự mình phủ định nữa.
Ngồi ở đó, trong đầu nghĩ, toàn bộ đều là…
Tất cả mọi chuyện đều là do tôi mà ra.
Studio vì tôi mà bị người ta đập phá.
Đơn hàng vì tôi mà toàn bộ đều hủy bỏ.
Chuyện của mẹ vì tôi mà bị đưa ra ánh sáng.
Công ty của Lý Hào Kiệt vì tôi mà suýt nữa mất đi hạng mục AI, giờ đang khốn đốn.
Tôi cảm thấy bản thân giống như sao chổi.
Những người có chút quan hệ với tôi đều bất hạnh.
Tôi nghĩ Ly Hào Kiệt là người rất may mắn, cho dù như vậy, anh và tôi bên nhau, bị lây đen đủi từ tôi, cũng sắp không xong rồi.
Tôi nên rời xa anh.
Tôi không nên gây hại cho anh nữa.
Nhưng người hôm nay nói rất đúng, tôi căn bản không nên sống trên thế giới này.
Thế nhưng, tôi không thể chết, tôi chết rồi Thiểm Thiểm sẽ làm sao? Nó sẽ không còn mẹ nữa sao?
Nhất thời, Thiểm Thiểm trở thành lí do duy nhất khiến tôi sống tiếp.
Lúc này đã là buổi tối, mùa đông buổi tối luôn tới rất sớm.
Tôi đột nhiên rất nhớ Tống Tuyết.
Tôi thay quần áo, choàng thêm áo khoác, ra ngoài, trong lòng nghĩ, là tôi phải đi tìm Tống Tuyết.
Khi tôi hồi thần lại, mới phát hiện, bản thân vậy mà đi tới nhà cũ của nhà họ Tống.
Nhà họ Tống cũng ở trung tâm thành phố, đi tới đây, không tốn bao thời gian.
Tôi muốn đi vào, mới phát hiện, ngoài cửa treo một thông báo của công ty trung gian [Ở đây bán nhà].
Bán nhà?
Ai muốn bán nhà của bà nội?
Nhất thời, tôi nóng lòng, hoang mang muốn gọi điện thoại, chờ khi sờ vào túi, mới phát hiện bản thân không mang điện thoại.
Điện thoại không mang, túi cũng không mang.
Chỉ có xác không ra ngoài.
Khi tôi muốn quay về lấy, lại nghe thấy tiếng mở cửa vọng từ sau tới, sau đó, tôi nghe thấy tiếng gọi: “Tống Duyên Khanh?”
Tôi ngoảnh đầu, nhìn thấy người đứng ở cửa, vậy mà lại là Tống Cẩm Chi.
Lâu lắm rồi không nhìn thấy bà ta.
Không ngờ bà ta vẫn nhận ra tôi, chỉ là, cũng không kì lại, giờ chuyện của tôi đã điên cuồng lan truyền trên mạng.
Ừ, đúng.
Căn nhà này sau này là phân cho bà ta.
Tôi nhìn bà ấy, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện bán nhà, lúng ta lúng túng nói: “Cô muốn bán nhà này sao?”
Thế nhưng, Tống Cẩm Chi không hề có ý muốn trả lời câu hỏi của tôi, trực tiếp nhào tới: “Cái đồ tiện nhân nhà cô, cô còn dám quay lại? Nhà họ Tống chúng tôi bị cô hại còn chưa đủ thảm sao?”
Lúc này, thần kinh tôi dường như chết lặng rồi.
Bà ta nhào tới, hai tay bóp lấy cổ tôi, tôi cũng không tránh.
Tôi nghe thấy lời bà ta, gật đầu: “Đúng, là tôi hại.”
Tống Cẩm Chi dường như không ngờ tôi sẽ thừa nhận, tức giận nói: “Cô còn có mặt mũi mà nói? Anh và chị dâu tôi bị cô hại thảm như thế.”
Không biết vì sao, tôi thấy Tống Cẩm Chi ngoài miệng nói như vậy, nhưng cứ cảm thấy trong lòng bà không nghĩ như thế.
Dường như bà không quá để ý chuyện này.
Tôi ngây dại nhìn mà, mặc bà bóp cổ khiến tôi nói có chút khó khan, nhưng tôi vẫn khổ sở mở miệng: “Căn nhà, tôi mua.”
“Cô mua? Cô mua nổi sao?” Tống Cẩm Chi trắng mắt nhìn tôi: “Đừng cho rằng tôi không biết, giờ cô còn thảm hơn tôi, căn nhà này lại rất đắt, trừ khi cô bảo Lý Hào Kiệt mua cho cô.”
Lý Hào Kiệt?
Tôi ngây người một chút.
Không, tôi không thể tìm anh giúp đỡ.
Tôi không thể gây thêm phiền phức cho anh.
Tôi nhìn Tống Cẩm Chi, nghĩ nghĩ, tôi có những gì? Nghĩ ra rồi, tôi nói: “Tôi đưa nhà tôi cho cô, tôi đổi căn nhà số 01 Vĩnh An cho cô.”
“Thật sao?”
Tống Cẩm Chi vừa nghe, mắt liền sáng lên.
“Thật.”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Lúc này đầu tôi chết lặng, tôi chỉ nghĩ đổi lại căn nhà này, không muốn nó bị bán đi, những thứ khác, thế nào cũng được.
“Vậy quá tốt tồi, chúng ta liền kí hợp đồng!”
“Được.”
“Ngày mai liền đi.”
“Được.”
Cô ta nói gì, toàn bộ tôi đều đồng ý, chỉ muốn đổi lại căn nhà này là được.
Tống Cẩm Chi dường như sợ tôi hối hận, nói với tôi: “Cô đừng có mà lừa tôi, tôi nói với cô, hay là cô ở đây, sáng sớm ngày mai chúng ta liền đi.”
“Được.”
Tôi gật đầu.
Tống Cẩm Chi nhìn tôi, chớp chớp mắt, hơi nhíu mày: “Tống Duyên Khanh, cô điên rồi đúng không?”
Lời của cô ta như một dòng điện, ác liệt đâm vào lòng tôi.
Đầu óc tôi, dường như đột nhiên hiểu ra chút gì đó, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
Tôi, mới không điên!
Tôi không muốn điên.
Giây phút này, tôi vậy mà nhớ tới dáng vẻ của Mưu Lan Tích.
Không muốn, tôi không muốn trở thành như vậy.
Tôi mới không điên.
Tôi tận lực giấu đi cảm xúc như vậy của mình.
Tống Cẩm Chi cũng không nghi ngờ nhiều, mở cửa: “Vào đi, sáng sớm ngày mai chúng ta đi.”
Tôi cứ đi thẳng vào như vậy.
Nhà của Tống Tuyết vẫn y như cũ, đồ dung tron nhà cũng không thay đổi, điều này khiến tôi cực kì thanh thản.
Sau khi vào, Tống Cẩm Chi liền nói: “Cô tùy tiện ở đâu đó đi, sớm ngày mai tôi lại đến, tôi đi trước đây.”
“Cô không ở đây?’
Tôi có chút kinh ngạc nhìn Tống Cẩm Chi.
“Tôi, tôi có chỗ ở, không ở đây.” Trên mặt Tống Cẩm Chi hoàn toàn hoang mang, dường như sợ tôi hỏi thêm gì đó.
Một giây đó, trong lòng tôi đột nhiên nghĩ thông mọi chuyện, đi tới, nắm lấy tay Tống Cẩm Chi, hai mắt long lanh có thần nói: “Không được, muốn đổi nhà, cô phải ở đây với tôi một đêm.”
“Tôi không ở.”
Tống Cẩm Chi dung sức hất tay tôi ra.
Ánh mắt cô ta hoàn toàn khủng hoảng.
Giống như, đối với việc ở lại đây, có chút chống đối.
Cô ta đang sợ cái gì?
Mặc dù cả ngày nay, đầu tôi đều không rõ ràng, nhưng giờ phút này, đầu tôi lại tỉnh táo lạ thường.
Tôi kéo cô ta: “Không được, vậy tôi không đổi nhà nữa.”
Nghe tôi nói như vậy, Tống Cẩm Chi lập tức do dự, cô ta cầu xin nói: “Tôi, tôi phải về chăm sóc chồng…”
“Đón chồng cô qua đây.”
Tôi nói chắc nịch.
Tống Cẩm Chi bây giờ, mang đến cho tôi cảm giác giống như làm chuyện xấu chột dạ, dường như cô ta đã làm chuyện gì trái với lương tâm vậy.
“Haizz…”
“Vậy tôi đi đây, nhà này tôi không đổi nữa.”
Tôi nói rồi, cũng không ngăn cản cô ta nữa, buông tay cô ta ra, đi hướng ra cửa.
Tống Cẩm Chi thấy tôi dường như tôi muốn đi thật, nhanh chóng kéo lấy tôi: “Bỏ đi bỏ đi, tôi, tôi, tôi ở, tôi ở còn không được sao?”
Mặc dù ngoài miệng cô ta nói như vậy, nhưng, biểu cảm lại rất khó xử.