Tống Cẩm Chi dựa vào tường, nhìn về một phía, hơi chút suy tư nói: “Tình hình nhà họ Tống lúc đó, anh tôi cần gấp một số tiền lớn lưu chuyển, mẹ tôi chết rồi, số tiền đó sẽ đến tay anh ấy, vì thế, anh ấy mới có ý nghĩ sai lệch.”

“Sao cô biết?”

“Có một lần tôi vô tình nghe được anh ấy nói chuyện với bác sĩ, dường như bệnh viện phát hiện một số ống tiểu không đủ tiêu chuẩn, có một bệnh nhân đã bị nhiễm trùng, vì thế bệnh viện chuẩn bị hoàn trả lại chỗ ống tiểu đó, kết quả, anh tôi liền bảo bác sĩ tìm một ống tiểu trong số đó cho mẹ dùng.”

Lúc Tống Cẩm Chi nói, trên mặt có vẻ áy náy.

Trong mắt cũng đầy nước mắt.

Bà ta cúi đầu, lau nước mắt: “Thực ra lúc đó tôi khuyên anh ấy rồi, nhưng anh ấy không nghe, còn lấy cổ phần để bịt miệng tôi, lúc đó tôi cũng bị che mờ lí trí…”

Tống Cẩm Chi nói đến đây, càng nghẹn ngào: “Bao năm qua tôi luôn rất hối hận, tôi đã biết sai rồi…”

Nhìn Tống Cẩm Chi, trong lòng tôi cực kì hận.

Thế nhưng, cùng lúc đó, tôi cũng nghĩ tới gì đó.

Chỉ cần tôi tìm được bằng chứng, chứng minh Tống Cẩm Dương bọn họ mới là kẻ giết mẹ mình, có lẽ sẽ có lợi cho tôi.

“Bác sĩ kia tên là gì?” Tôi truy hỏi.

“Tôi nghĩ xem…” Tống Cẩm Chi nghĩ một hồi, lắc lắc đầu: “Tôi không nhớ nữa, chính là bác sĩ chủ trị cho mẹ tôi năm đó, chỉ là tôi nhớ đợt trước có một bài báo, ông ta đã lên chức phó Viện trưởng rồi.”

Tối đó tôi ngủ trên giường trong phòng Tống Tuyết một đêm.

Tôi nằm mơ, là năm tôi 19 tuổi, lần đầu tiên đến nhà họ Tống, lần đầu tiên gặp Tống Tuyết.

Bà ngồi trên sofa trong phòng khách, nhìn tôi cười, cả mặt nhân hậu từ ái.

Bà duỗi tay kéo tôi tới bên cạnh, vuốt tay tôi nói: “Sau này con là cháu nội của Tống Tuyết ta, sau này con sẽ không phải đứa trẻ không có người thân nữa.”

Lúc tôi tỉnh lại, trên gối ướt một mảng lớn.

“Bà nội.”

Tôi đi tới tủ đầu giường, nhìn ảnh của Tống Tuyết trước mắt, cười hòa ái như thế.

Tống Cẩm Chi ngủ tới gần 11 giờ mới dậy, tôi đã ra ngoài ăn sáng rồi.

Bà ta vừa dậy đã kéo tôi nói: “Đi thôi, đi đổi sổ đỏ.”

Lúc nói câu ngày, giọng điệu rõ ràng mang chút thăm dò, dường như sợ tôi hối hận.

Tôi lắc lắc đầu: “Đi thôi.”

Tống Cẩm Chi lái xe, đưa tôi đến số 01 Vĩnh An.

Sổ đỏ của căn nhà này ở trong phòng đó, mà chìa khóa lại ở nhà Lý Hào Kiệt.

Mặc dù tôi không mang chìa khóa, nhưng nhà Lý Hào Kiệt có lẽ có người giúp việc.

Tôi bảo bà ta chờ dưới tầng, một mình đi lên.

Vốn tôi cho rằng trong nhà chỉ có người giúp việc, thế nhưng, khi tôi mở cửa, Lý Hào Kiệt đang đứng ở cửa sổ sát đất gọi điện thoại.

Tôi thấy anh, giây trước sắc mặt còn ngưng trọng, đột nhiên trở nên kích động, đi tới, mở rộng vòng tay ôm chặt tôi vào lòng.

“Em đi đâu vậy? Cả đêm anh không liên lạc được với em, lo chết mất.”

Anh ôm tôi rất chặt, giống như sợ tôi biến mất vậy.

Tôi đứng ở đó, trong đầu nhất thời hiểu ra, suy tư một chút mới ý thức được.

Tôi không mang điện thoại.

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, lắc đầu: “Không sao, em chỉ là đồng ý đổi nhà với Tống Cẩm Chi.”

“Đổi nhà?”

Lý Hào Kiệt đứng thẳng lại, biểu cảm mang vài phần nghi hoặc nhìn tôi.

“Vâng.” Tôi gật đầu: “Tống Cẩm Chi muốn bán nhà của bà nội, em muốn đổi nhà của mình cho bà ta, như vậy, nhà của bà nội sẽ không bị bán đi.”

Nghe tôi nói, trên mặt Lý Hào Kiệt có vài phần không vui: “Giờ nhà của em không phải cũng là bà nội tặng cho em sao? Anh giúp em mua lại căn nhà đó là được rồi.”

“Không cần.” Tôi biết ngay anh sẽ nói như vậy, lập tức lắc đầu: “Em muốn dựa vào năng lực của mình giải quyết vấn đề.”

Tôi không thể chuyện gì cũng dựa vào Lý Hào Kiệt, đúng không?

Tôi vẫn nên dựa vào bản thân mình.

Lý Hào Kiệt hơi nhíu mày: “Vì sao? Anh hi vọng em sẽ dựa dẫm vào anh.”

“Thế nhưng, em hi vọng tự dựa vào chính bản thân mình.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu mang vài phần không chắc chắn nói: “Dù sao, anh không thể giúp em cả đời, em rồi sẽ phải độc lập.”

Câu nói này, lúc tôi nói đến cuối cùng, tiếng nhẹ tới mức không nghe rõ nữa.

Thế nhưng, Lý Hào Kiệt dường như nghe rất rõ ràng, bàn tay anh nắm chặt vai tôi, khuôn mặt anh tuấn sáp lại gàn, biểu cảm có chút ngưng trọng: “Em sao vậy? Qua một đêm, sao đột nhiên như trở thành một người khác vậy?”

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, không có chút ý trốn tránh nào: “Không sao, không có chuyện gì, em lấy túi đi trước đây, bằng không Tống Cẩm Chi chờ sốt ruột rồi.”

“Anh đi cùng em.” Lý Hào Kiệt khẳng định nói.

“Được.”

Tôi không phản đối, tôi biết mình phản đối cũng vô dụng, anh nhất định sẽ đi theo.

Tôi lấy túi, cùng Lý Hào Kiệt xuống tầng.

Tống Cẩm Chi chờ ở hầm để xe, nhìn thấy Lý Hào Kiệt, ánh mắt đột nhiên sáng lên, lập tức sán tới: “Tổng Giám đốc Lý.”

Lý Hào Kiệt chỉ hơi gật đầu, không hề có ý nói chuyện với bà ta.

Tống Cẩm Chi cũng không thấy tự mình mất mặt, ngược lại nói tiếp: “Lâu lắm không gặp, thời gian với cậu đúng chỉ là con số mà thôi, khí chất đúng là…”

“Đi thôi, đến nhà tôi trước.”

Tôi ngắt lời Tống Cẩm Chi.

Lời của bà ta dường như nhắc nhở tôi, Lý Hào Kiệt trước đây là người đàn ông của Tống Duyên Minh.

Ba người chúng tôi đi tới dưới tầng nhà tôi, tôi đi thang máy lên, Lý Hào Kiệt cũng đi theo, đến tầng trên, ánh mắt tôi không nhìn cửa nhà mình trước tiên, mà là nhìn về phía nhà của Lý Trọng Mạnh.

Tôi và Lý Trọng Mạnh, là bắt đầu từ hàng xóm.

Giờ nghĩ lại, có lẽ tất cả thật sự không phải là trùng hợp.

Mà anh ta sớm đã tính toán rồi.

Tôi ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa, đi vào tìm sổ đỏ.

Mà nằm cùng với quyển sổ đỏ, là túi nhung màu đen chứa có dây chuyền màu hồng.

Ánh mắt tôi rơi lên trên đó, do dự một chút, vẫn là cất vào trong túi.

Cái dây chuyền này đắt như thế, có lẽ bán đi có thể giúp Lý Hào Kiệt một chút.

Lúc tôi ra khỏi cửa, Lý Hào Kiệt đứng chờ ở đó, anh nhìn tôi, sắc mặt ngưng trọng: “Suy nghĩ kĩ chưa? Nếu không muốn bán, anh có thể…”

“Bán đi.” Tôi ngắt lời anh: “Em không muốn làm hàng xóm với anh ta.”

Anh ta mà tôi nói, là Lý Trọng Mạnh.

Lý Hào Kiệt nghe tôi nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.

Anh đi cùng tôi và Tống Cẩm Chi đến Cục nhà đất, đổi tên trên hai cuốn sổ đỏ.

Tôi đưa chìa khóa cho Tống Cẩm Chi.

Tống Cẩm Chi cũng như vậy, đưa tất cả chìa khóa căn nhà cũ của Tống Tuyết cho tôi, tất cả các phòng, đồ dùng, lớn lớn nhỏ nhỏ có mười mấy chiếc.

Tôi đều cất đi, rồi nói: “Chiều nay tôi chuyển đồ qua, sau đó để chìa khóa ở lễ tân, cô tự mình đến mà lấy.”

Vừa nghe tôi muốn chuyển đồ, Tống Cẩm Chi lập tức nói: “Đồ trong nhà không được động vào, đồ ở nhà cũ tôi cũng để lại hết cho cô rồi.”

“Tôi biết.”

Tống Cẩm Chi không phải có lòng tốt để lại đồ đạc cho tôi, chỉ là bà ta lười mà thôi.

Buổi trưa, Lý Hào Kiệt ăn cơm cùng tôi, rồi đi tới công ty.

Tôi lại về số 01 Vĩnh An, cái căn nhà kia đã không còn thuộc về tôi nữa, đi thu dọn đồ đạc.

Bất luận quần áo, hay đồ sinh hoạt bên trong, phần lớn đều là mới.

Là Lý Trọng Mạnh đã từng mua cho tôi.