Anh nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu dịu dàng, chỉ cần bị anh nhìn một chút, liền sẽ sa vào trong đó.

Anh dùng thanh âm gợi cảm dễ nghe nói với cô …không có em, tim anh đều trống rỗng.

Không tự chủ được, Giang Nhung liền muốn tới gần anh, muốn tham luyến sự dịu dàng anh cho mình.

Rất muốn trở lại bên cạnh anh, cùng anh nuôi dưỡng con của bọn họ trưởng thành, cùng anh chậm rãi già đi.

Ngay tại lúc nghĩ muốn tới gần Trần Việt, thời điểm muốn đưa tay mình lần nữa cầm tay của anh, một thanh âm tại bên tai cô vang lên.

Giang Nhung, không thể.

Mình không có thể trở lại bên cạnh Trần Việt, mình không được quên mẹ của mình sao mà chết, không nên quên ba mình sao bị gặp hại.

Nếu như mình không muốn để Trần Việt biến thành người thứ ba, vậy mình cách xa anh một chút, không muốn lại xuất hiện bên cạnh anh.

Thanh âm này, tựa như một chậu nước đá, kịp thời giội tỉnh lại Giang Nhung.

Để cô kịp thời từ thức tỉnh trong sự dịu dàng của Trần Việt.

Cô đến tìm anh, là để anh cẩn thận một chút, nhất định phải đề phòng Diệp Diệc Sâm, không phải tới nghe anh thổ lộ.

Sự phát triển cửa việc này, hoàn toàn vượt quá dự kiến của Giang Nhung, cô phải kịp thời quay trở về mới được.

Giang Nhung lắc đầu, quay người muốn chạy trốn, lại bị Trần Việt ôm trở về.

Trần Việt giơ tay của cô lên, đưa tới trái tim của anh, chậm rãi nói từng chữ: “Giang Nhung, em sờ đi, em cảm nhận được không? Trái tim này đang vì em mà đập nhanh.”

Trái tim này đã tĩnh mịch rất nhiều ngày rồi, hôm nay lúc nghe cô nói lo lắng cho anh, nó lại sống lại rồi.

Trái tim này của anh, đời này chỉ vì cô mà nhảy lên dị thường như vậy, trong lòng của anh chỉ có một mình cô.

Nhìn lúc cô cô cao hứng, tâm trạng của anh vui vẻ, lúc cô không ở bên cạnh, tim của anh cũng là ‘chết’.

Giang Nhung cảm nhận được, nhịp tim Trần Việt rất nhanh rất nhanh, tại lồng ngực của anh tựa hồ cũng có thể chấn động bàn tay của cô.

Trần Việt càng như vậy, Giang Nhung càng sợ hãi.

Cô sợ hãi được muốn rút về tay, Trần Việt lại nắm lấy tay của cô giơ lên môi hôn: “Giang Nhung, Diệp Diệc Sâm không thể làm gì anh, em vì cái gì không thể tin tưởng anh một lần?”

Cô không phải không tin anh, mà là sợ hãi … … trong lòng của cô biết Diệp Diệc Sâmcũng không thể làm gì Trần Việt, thế nhưng là lỡ như Diệp Diệc Sâmlàm gì được Trần Việt?

Sự tình trong cuộc sống, không có tuyệt đối hoàn toàn.

Nếu là Trần Việt lỡ như bị Diệp Diệc Sâm tính kế xảy ra chuyện, Tiểu Nhung Nhung làm sao bây giờ? Cô và đưá con trong bụng làm sao bây giờ?

Giang Nhungkhông dám suy nghĩ đến lỡ như kia, cho nên cô tình nguyện chịu đựng đau lòng đưa ra cách ly hôn, như vậy mới có thể trăm phần trăm cam đoan Trần Việt sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Giang Nhung, em trả lời anh! Đừng chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, nói ra cho anh nghe đi!” Trần Việt thử tâm sự với cô, hai người không nói g, cái kết này cả một đời đều không giải được.

Giang Nhunglắc đầu, vẫn ngậm chặt miệng, không bằng lòng nói gì.

Thái độ của Giang Nhungkhông nói lời nào, làm Trần Việt rất nóng nảy, thật không biết làm sao nói với cô, cô mới có thể tin tưởng anh có thể đối phó Diệp Diệc Sâm, cô có thể yên tâm trở lại bên cạnh anh.

Anh nhìn cô, đưa tay hơu mặt của cô: “Giang Nhung, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

“Trần Việt, chúng ta đã ly hôn, không có chuyện gì đáng nói!” Cuối cùng, Giang Nhung vẫn là chỉ nghĩ đến lý do này cự tuyệt anh.

“Ly hôn? Thật là em xuất phát từ trong tâm muốn ly hôn với anh?” Trần Việt tròng mắt hơi híp, lóe lên tia đau lòng.

“Em … … là thật tâm!” Cô không phải, cô không hề muốn ly hôn với anh, nhưng không được, tuyệt đối không được, cô không thể lại trở lại bên cạnh anh, không thể mang tai nạn cho anh.

“Em đay là?” Trần Việt hận không thể lay tỉnh người phụ nữ này, cô cuối cùng có biết hay không, lúc cô nói những lời này, tim anh có bao nhiêu đau đớn?

“Trần Việt, anh cẩn thận Diệp Diệc Thâm, em đi trước.” Lại một lần nữa, Giang Nhung lựa chọn làm một con rùa đen rụt đầu, lựa chọn trốn tránh.

Thế nhưng lần này, Trần Việt sẽ không lại cho cơ hội để cô trốn, anh giữ lấy Giang Nhung, buộc cô nhìn nhìn ánh mắt của anh.

“Giang Nhung, anh yêu em, anh muốn em mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh anh, mỗi giây mỗi phút để anh nhìn thấy em. Bốn năm trước, anh đã nếm qua sự thống khổ khi mất em, anh không muốn lại nếm thử thống khổ như vậy nữa. Mặc kệ em đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, em đều là vợ của Trần Việt anh, lần này bất luận như thế nào anh cũng sẽ không buông tay em.”

Trần Việt cắn răng, từng chữ từng chữ từ trong miệng của anh tuôn ra. Mỗi từ đều mất nỗ lực tuyệt vời của anh ấy.

“Trần Việt, đừng như vậy … …” Anh vì cái gì nói với cô những này, cô vốn dĩ không nỡ rời khỏi anh, bị anh nói như vậy, cô càng không nỡ, thế nhưng cô nhất định phải rời khỏi anh.

Cho nên lúc nghe xong Trần Việt thổ lộ, Giang Nhungđã khóc sướt mướt.

Cô vừa khóc vừa lắc đầu: “Trần Việt, chúng ta không có khả năng, giữa chúng ta không có bất kỳ khả năng nào đâu. Cầu xin anh, đừng như vậy.”

Đừng lại cho cô hy vọng, bọn họ cứ như vậy đi, không có gì không tốt cả, thế nhưng anh vì cái gì lại nói với cô những này lời nói để lòng của cô khó chịu như vậy chứ.

“Anh làm sao? Vậy em cuối cùng muốn anh như thế nào? Em nói đi,em nói cho anh nghe, anh làm theo, còn không được sao” Trần Việt khàn giọng nói.

Trong giới kinh doanh, Trần Việt là người đàn ông đứng ở vị trícao nhất của Kim Tự Tháp, anh ấy là một huyền thoại mà mọi người không thể không ngưỡng vọng.

Nhưng mà, trước mặt Giang Nhung, anh chỉ là một người đàn ông bình thưởng, là một người đàn ông vì tình yêu mà hèn mọn như bùn.

Giang Nhungdùng sức lau nước mắt một cái: “Trần Việt, thả em ra, anh cũng mang theo tiểu Nhung Nhungsống cho tốt, được chứ?”

“Giang Nhung, anh sẽ không lại để em đi nữa.” Anh đã nói, lần này sẽ không buông tay nữa.

“Trần Việt, chúng ta không thể như vậy được, em không muốn anh xảy ra chuyện. Ba của em, mẹ của em, bọn họ đều vì em mà xảy ra chuyện, em không muốn anh cũng xảy ra bất trắc gì, anh hiểu không?” Giang Nhungthật sốt ruột, càng sốt ruột, nước mắt rơi được càng nhiều.

“Anh đã nói, Diệp Diệc Sâm tổn thương không được ta. Anh cũng đã nói, lần này anh sẽ không lại để em rời đi.” Sự độc đoán và chuyên quyền của anh hoàn toàn khác với giọng điệu mà Trần Việt thổ lộ vừa lúc nãy.

“Trần Việt……”

Giang Nhung còn muốn nói điều gì, Trần Việt ôm đầu của cô, lấy môi bịt kín miệng của cô, ôm toàn bộ lấy cô.

Thật lâu sau, anh mới buông cô ra, trầm giọng nói: “Giang Nhung, anh cho em biết, đừng nói một chữ nào anh không muốn nghe, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Cưỡng ép đưa cô giữ lại bên cạnh mình, dù là cô sẽ hận anh, anh cũng không quan trọng, bởi vì anh chỉ cần cô ở lại bên cạnh mình.

“Mẹ ơi, không nên rời ba đâu, Nhung Nhung muốn mẹ cơ!” Thời khắc mấu chốt, Tiểu Nhung Nhung lại rất hiểu chuyện nhảy ra nói.

Cô bé chạy tới, ôm chân lớn của mẹ, giúp đỡ ba cùng giữ mẹ ở lại, cũng không cho phép mẹ rời đi.

Bởi vì, cô bé cũng không muốn tiếp tục làm một cô bé không có mẹ nữa.