“Nhung Nhung qua đây!” Trần Việt kiên trì gọi Tiểu Nhung Nhung đi qua, ngay cả Giang Nhung cũng không ngăn cản được.

“Mẹ, giúp Nhung Nhung!” Tiểu Nhung Nhung đã chạy tới, ôm chặt lấy đùi mẹ, tìm kiếm sự bảo vệ.

Tiểu Nhung Nhung tin chắc, phần lớn thời gian thì mọi chuyện trong nhà vẫn là do mẹ định đoạt, ba đương nhiên cũng nghe mẹ.

Giang Nhung vừa định tự tay ôm Tiểu Nhung Nhung thì lại bị Trần Việt bế lên trước.

Trần Việt một tay nhấc Tiểu Nhung Nhung lên, hôn lấy hôn để lên khuôn mặt mập mạp trắng trẻo của cô bé: “Bé cưng ngốc, ba gọi con qua đây chỉ là muốn ôm con thôi.”

“Nhung Nhung không ngốc, Nhung Nhung là bé ngoan thông minh.” Mặc dù bị ba nói là ngốc nhưng Tiểu Nhung Nhung cũng không hề buồn.

Bởi vì ba mẹ đã hòa thuận lại rồi, không những vậy còn cùng ôm cô bé, xem ra tối nay cô bé lại được ngủ giữa ba mẹ rồi.

“Bé yêu của chúng ta đương nhiên là một đứa trẻ thông minh nhất rồi.” Giang Nhung cũng hôn một cái lên gương mặt trắng mịn của Tiểu Nhung Nhung.

Giờ phút này, thể xác và tinh thần của Giang Nhung đều được giải phóng, giống như đã thực sự sống lại, lúc này mới là Giang Nhung có sức sống chứ không như mấy ngày trước, rõ ràng đang sống nhưng Giang Nhung nhìn giống như cái xác biết đi.

Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, lúc cô tưởng đã vĩnh viễn mất đi Trần Việt và Tiểu Nhung Nhung thì bọn họ lại cùng trở về bên cạnh cô.

Giờ phút này, cô ý thức được sâu sắc, bất kể xảy ra chuyện như thế nào, người một nhà có thể ở bên nhau mới là quan trọng nhất.

Khi bọn họ không ở bên nhau thì dù có sống cũng không hạnh phúc.

Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện này, Giang Nhung càng thêm kiên định.

Cho dù con đường phía trước khó khăn đến đâu, chỉ cần có Trần Việt và Tiểu Nhung Nhung, cả nhà ba người bọn họ ở bên nhau thì sẽ có thể vượt qua mọi chuyện, không ai có thể làm tổn hại đến bọn họ.

Giang Nhung còn đang muốn nói gì đó thì điện thoại di động trong túi reo lên, là tiếng báo có tin nhắn mới, cô mở ra xem thì thấy là tin nhắn thoại Lương Thu Ngân gửi tới.

Lương Thu Ngân nói, đứa bé đáng lẽ phải qua tết mới ra đời nhưng giờ lại đến thế giới này sớm rồi, bọn họ đang tới bệnh viện.

Lương Thu Ngân thuận lợi sinh ra một bé trai mập mạp nặng ba cân, tên thì bọn họ đã đặt từ sớm rồi, gọi là Trình Thiên Minh.

Trình Thiên Minh, dụng ý của Lương Thu Ngân rất đơn giản rõ ràng, ý nghĩa giống với tiền đồ rực rỡ.

Lương Thu Ngân nhìn bé cưng nằm bên cạnh, cười đến mức híp hết cả mắt, hoàn toàn quên mất hôm qua lúc sinh đã gào khóc đòi không sinh nữa thế nào rồi.

Tình cảnh ngày hôm qua vẫn còn như mới trong trí nhớ của tất cả mọi người, Lương Thu Ngân không chỉ làm ầm lên đòi không sinh nữa mà còn chửi mắng Trình Chí Dũng.

Nói cái gì mà Trình Chí Dũng chỉ biết ‘cày ruộng gieo mầm’, sau khi gieo xong bỏ mặc tất cả, để cô mang thai một mình lâu như vậy chưa nói, lại còn phải chịu đau đớn đến như vậy khi sinh.

Trước đây, Trình Chí Dũng là lo cô sẽ đau nên đề nghị sinh mổ, tình hình có lẽ sẽ tốt hơn một chút nhưng Lương Thu Ngân cảm thấy sinh mổ không tốt cho con, cho nên vì đứa bé, cô khăng khăng muốn sinh thường.

Nhà bọn họ vẫn luôn do cô làm chủ, mọi chuyện đều là cô định đoạt, kết quả cuối cùng luôn là cô thắng.

Thế nhưng tối hôm qua, khi từng cơn đau khi sinh con ập đến, Lương Thu Ngân cảm thấy Trình Chí Dũng chính là một tên vô dụng khốn kiếp.

Tại sao trước đây Trình Chí Dũng không kiên trì với lập trường của mình, nếu như anh kiên trì khuyên cô sinh mổ thì cô cũng không cần phải chịu thống khổ như vậy.

Thế nhưng giờ phút này, Giang Nhung nhìn vẻ mặt rực rỡ và nụ cười dịu dàng của Lương Thu Ngân thì cô lại thấy dù tối qua có đau đớn thêm hai tiếng nữa thì cô cũng sẽ không nói một câu oán hận.

Cô nhìn bé con khoẻ mạnh nằm bên cạnh mình thì thấy tất cả đều đáng giá.

Cô cười nhìn Giang Nhung đang ngồi bên giường: “Nhung Nhung, cậu thấy đứa bé giống mình hay giống Trình Chí Dũng hơn?”

Giang Nhung chăm chú nhìn đi nhìn lại đứa bé mấy lần: “Thu Ngân, mình có thể nói thật lòng không?”

Lương Thu Ngân trắng mắt nhìn cô: “Cậu đúng là đồ ngốc, cậu thật sự cho rằng mình sẽ không vui nếu như bé giống Trình Chí Dũng hơn sao?”

Giang Nhung cười dịu dàng: “Nếu không thì sao?”

Lương Thu Ngân nói tiếp: “Mặc dù bình thường ngoài miệng mình nói ghét bỏ Trình Chí Dũng, nói anh ấy chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, nhưng anh ấy cũng là người đàn ông mà đời này mình không thể rời bỏ, là người mà cuộc đời này của mình tuyệt đối không thể sống thiếu được. Chỉ có anh ấy mình mới có thể tùy hứng la lối om sòm, bởi vì mình biết anh sẽ dễ dàng tha thứ cho tất cả sự tùy hứng của mình.”

Những lời mà Lương Thu Ngân nói, Giang Nhung hoàn toàn có thể hiểu được. Trước đây ba người họ đã quen biết nhau từ hồi cấp ba, rồi lại học cùng trường đại học, chỉ có chuyên ngành là khác nhau.

Năm thứ hai đại học, bởi vì có một người muốn hẹn hò với Trình Chí Dũng, bị Lương Thu Ngân biết được. Lúc đó Lương Thu Ngân đã đến phòng phát thanh của trường, dùng loa phát thanh để thông báo với tất cả mọi người, rằng Trình Chí Dũng là bạn trai cô, để các cô gái khác đừng có ý đồ gì với anh ấy nữa.

Khi đó, Lương Thu Ngân và Trình Chí Dũng vẫn chỉ là mối quan hệ bạn học bình thường, Trình Chí Dũng cũng chưa từng thể hiện tình cảm đặc biệt của mình với cô.

Thế nhưng Lương Thu Ngân táo bạo lại nhìn trúng anh, cuối cùng Trình Chí Dũng không dám nói một chữ “không”, cứ như vậy mà trở thành bạn trai của Lương Thu Ngân.

Sau khi yêu đương với Trình Chí Dũng, thời gian Lương Thu Ngân và Giang Nhung ở chung với nhau cũng không hề giảm bớt, mỗi ngày cô ấy đều đúng giờ tìm đến chỗ Giang Nhung, kể chi tiết tỉ mit từng tí chuyện yêu đương của hai người bọn họ cho Giang Nhung nghe.

Cho nên từ khi hai người bọn họ học cấp ba đến khi học đại học, rồi lại xác nhận quan hệ yêu đương, Giang Nhung vẫn luôn có mặt trong toàn bộ quá trình.

Lương Thu Ngân quan tâm Trình Chí Dũng bao nhiêu, Giang Nhung cũng đều biết hết.

Bất kể như thế nào, lần này Lương Thu Ngân thuận lợi sinh ra đứa bé, không những vậy mẹ con đều bình an, đó đã là một chuyện cực kỳ đáng mừng rồi.

Mức độ hưng phấn của Giang Nhung tuyệt đối không ít hơn Lương Thu Ngân bao nhiêu.

Mấy năm trước, lúc Lương Thu Ngân thành vợ ngưởi ta, cô không ở bên cạnh cô ấy, hôm nay lúc Lương Thu Ngân trở thành một người mẹ, cô may mắn có thể ở bên chăm sóc Lương Thu Ngân, làm sao cô có thể không vui được.

“Nhung Nhung, tâm lý khi trở thành mẹ đúng là rất kỳ quái, thấy con của mình giống như là thấy cả thế giới vậy. Trước khi đứa bé được sinh ra, mình chưa từng hiểu được loại cảm giác này, đến tận khi sinh được đứa bé ra thì mình mới cảm nhận sâu sắc được điều ấy.” Thân thể của Lương Thu Ngân vốn khỏe mạnh cho nên sau khi sinh hạ đứa bé, nghỉ ngơi một buổi tối thì tinh thần đã như người bình thường rồi.

“Đúng đúng, chính là cảm giác mà cậu nói.” Giang Nhung gật đầu, rốt cục cũng đã có người để bàn luận về đề tài con nhỏ với mình, cô cũng kích động: “Nhìn con sôi nổi hoạt bát, ánh mắt của cậu sẽ không tự chủ được mà chạy theo con. Nếu như con té ngã, có khi bé không thấy đau mấy mà người làm cha mẹ chúng ta lại lo lắng vô cùng rồi.”

Thật ra, Giang Nhung khá hâm mộ Lương Thu Ngân, có thể thuận lợi sinh hạ đứa con của mình như rất nhiều người bình thường khác, còn có thể để bé cưng nằm bên cạnh, có thể ngắm nhìn con bất cứ lúc nào.

Cô nhớ lại năm đó, khi cô mang thai nhưng chưa đến ngày dự sinh thì đã bị người ta cưỡng ép mổ lấy đi.

Thậm chí cô còn không được nhìn khi con vừa ra khỏi bụng mình trông như thế nào, cô chỉ từng nghe nói, vì Tiểu Nhung Nhung sinh không đủ tháng cho nên lúc vừa sinh ra chỉ nặng có hai cân.