“A, chị ấy tỉnh.”
Lời của An Mặc Hàn làm cho hai người lớn chú ý, chỉ thấy cô bé trên giường bệnh chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt ấy như thế nào nhỉ? Con ngươi thanh tịnh sáng ngời bên trong đầy mê mang và khổ sở, cô bé mới chưa tới sáu tuổi, tại sao trong mắt cô lại
toàn thống khổ và mệt mỏi?
“Cháu tỉnh rồi à.”
An Mặc Hàn thấy cô bé tỉnh lại liền vô cùng kích động, đôi tay nhỏ bé nắm tay cô thật chặt.
“Tôi…”
Giọng cô hơi bị khàn, hơn nữa cô đang rất khát nước.
“Muốn uống nứơc sao?”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng, cô bé quay đầu lại, thấy được vẻ mặt đau lòng
và dịu dàng của Lãnh Hạ, từ cái nhìn đầu tiên, cô bé đã thấy thích người phụ nữ này.
Cô cố hết sức gật đầu một cái, Lãnh Hạ bê ly nước đã rót sẵn sàng, một tay đỡ lấy cô gái nhỏ, cho cô bé tựa vào ngực mình.
Cô bé uống rất gấp, bị sặc mấy lần, An Mặc Hàn rất thân thiện đưa khăn tay cho cô bé.
Khi tất cả đều đã bình ổn lại, cô gái nhỏ mới bắt đầu hỏi tại sao mình lại ở chỗ này.
“Cháu bị thương té xỉu bất tỉnh, là nhà chú phát hiện ra cháu, sau đó đưa cháu tới bệnh viện.”
An Vu Triết cố hết sức làm cho giọng mình dịu dàng đi, chỉ sợ dọa tới cô bé này.
“Cảm ơn mọi người.” Cô bé rất lễ phép, biết bọn họ là ân nhân cứu mạng mình, cô thành tâm cảm tạ.
“Nhà cháu còn ai khác không?”
Lãnh Hạ dè dặt hỏi, mặc dù Vu Triết đã điều tra được cô bé là một cô nhi,
nhưng cô vẫn không yên lòng, ngộ nhỡ cô bé vẫn còn người thân nào khác
nên không muốn đi cùng với họ thì làm sao?
Cô bé im lặng 2 phút, như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng lắc đầu một cái, cô bé đã chẳng
còn thân nhân nào nữa. Trần Chí nói rằng đã mua được cô từ trong tay một người đàn bà, người đàn bà đó chắc cũng là kẻ đi buôn người. Cô không
biết mình có còn người thân nào không, ít nhất năm năm qua cho tới bây
giờ cô bé nhớ rằng chẳng có một ai đối xử tốt với cô.
“Vậy sau này chúng ta làm người một nhà có được hay không?”
Nghe thấy lời Lãnh Hạ nói, cô gái nhỏ khiếp sợ, cô bé mờ mịt nhìn Lãnh Hạ
lại nhìn An Vu Triết một hồi, cuối cùng nhìn thấy An Mặc Hàn đang là
mong đợi, bèn gật đầu một cái.
“Ha ha, thật là tốt quá rồi.”
Lãnh Hạ kích động, cô muốn vươn tay bế cô bé lên, nhưng chợt nhớ khắp người
cô bé toàn thương tích, hai cánh tay vừa giang rộng nhất thời cứng đơ
ra.
An Vu Triết thấy dáng vẻ kích động của vợ mình rất là bất
đắc dĩ, cuối cùng vẫn là tự tay anh kéo hai cánh tay của vợ xuống, rồi
ôm cô vào lòng.
“Cháu tên là gì?”
An Vu Triết vẫn tỉnh táo hơn Lãnh Hạ một chút.
“Cháu không có tên.”
Giọng nói cô bé đầy thê lương làm cho Lãnh Hạ đau lòng một trận.
“Về sau cháu là con gái của cô chú, nhớ kỹ, cháu tên là An Dĩ Mạch!”
An Vu Triết nói vẻ kiên định, khiến cô bé không lưỡng lự đón nhận thân phận mới của mình, và cả cái tên mới.
“An Dĩ Mạch!” Gọng cô bé run run.
“Đúng, con tên là An Dĩ Mạch, chúng ta là ba mẹ con.” Lãnh Hạ chảy nước mắt nói.
“Ba mẹ?”
“Ừ, ba mẹ.”
“Ha ha, thế về sau chị chính là chị gái em, chị, em tên là An Mặc Hàn!”
An Mặc Hàn lại nắm tay An Dĩ Mạch thật chặt.
Nhìn gương mặt bọn họ, An Dĩ Mạch chảy ra nước mắt hạnh phúc, cô đã có người thân, có ba có mẹ có em trai, cô có tên rồi, cô gọi là An Dĩ Mạch!
“Bé ngoan đừng khóc!”
Lãnh Hạ thấy An Dĩ Mạch không cầm được nước mắt liền đau lòng một hồi. Đứa
trẻ này quá đáng thương. Lãnh Hạ nhìn thấy cô bé là lại nghĩ, nếu như
con gái họ còn sống có lẽ cũng đã lớn như vậy rồi!
“Vâng, không khóc!”
An Dĩ Mạch cười với bọn họ. Đó là lần đầu tiên An Mặc Hàn thấy An Dĩ Mạch
cười, khi đó An Mặc Hàn đã ghi tạc nụ cười này trong lòng. Cậu bé nhìn
người chị có gương mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp động lòng người này,
trong lòng thầm thề sẽ bảo vệ cô cả đời.
Khi đó An Dĩ Mạch không biết ý nghĩ của An Mặc Hàn, cô càng không biết rằng, chính cái dáng vẻ
vừa chảy nước mắt vừa mỉm cười của mình đã làm An Mặc Hàn dù có phải bỏ
ra tất cả cũng muốn bảo vệ cô.
Rất nhiều năm về sau An Dĩ Mạch
vẫn nghĩ, nếu như năm xưa mình không gặp được ba mẹ, chẳng biết mình sẽ
ra sao, sẽ gặp phải loại người nào rồi sẽ xảy ra những chuyện gì? Chỉ
biết cô thật may mắn vì đã gặp được bọn họ, nhờ bọn họ cô mới biết hạnh
phúc. Đương nhiên, đây là chuyện về sau.