Lúc sắp tới nơi, điện thoại của Dĩ Mạch vang lên.
“Ừ.”
“Dĩ Mạch.”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói tràn đầy mị hoặc và có chút nũng nịu.
“Tiểu Huyên?”
Dĩ Mạch không nghĩ tới lại là Dư Huyên gọi điện thoại cho cô. Nếu như nhớ không nhầm, lúc này Dư Huyên cũng đang rất bận đi, như thế nào lại có thời gian gọi điện cho cô đây.
“Dĩ Mạch, người ta rất nhớ cậu, cậu có nhớ tới người ta không?”
Dĩ nhiên, giọng nói của cô ấy rõ ràng tràn lại đầy làm nũng liên tục chui vào trong lỗ tai của Chiếm Nam Huyễn đang lái xe. Lúc này, anh chỉ cảm giác cả người đều đã nổi da gà.
An Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt giả vờ không biểu tình của Chiếm Nam Huyễn một chút. Thật là lợi hại, nghe được giọng nói của Dư huyên thế mà vẻ mặt lại không có bất kỳ thay đổi nào. Phải biết được, hễ là nghe được giọng nói của Dư Huyên ai ai cũng đều sẽ nổi da gà cả người, không nghĩ tới Chiếm Nam Huyễn thật đúng là lợi hại. Nhưng mà, An Dĩ Mạch không hề biết bởi vì anh phải giữ hình tượng, anh không có cách nào làm ra động tác kỳ quái nổi da gà như vậy, cho nên anh chỉ có thể chịu đựng.
“Nghĩ như thế nào lại gọi điện cho mình, không phải là cậu bề bộn nhiều việc lắm sao?”
“Ô, người ta nhớ cậu nha. Dĩ Mạch, cậu không thương người ta, ô ô ô.”
Được rồi, Chiếm Nam Huyễn duỗi ra một cái tay ôm lấy cánh tay còn lại của mình, cho dù có tao nhã hơn nữa cũng không thể nào chịu được giọng nói như vậy, còn nói Dĩ Mạch không thương cô ấy? Không muốn sống rồi sao, nếu để cho An Mặc Hàn nghe được…… Chiếm Nam Huyễn nhếch môi.
“Huyên Huyên, ít thôi. Nói đi, có chuyện gì?”
Dĩ Mạch mới không tin tưởng lời của cô ấy đâu.
“Ô, ngày mai người ta sẽ trở về, rất nhanh chúng ta có thể gặp được nhau. Đều tại cậu và Hi Hi đó, từng người rời đi, để người ta một mình ở chỗ này, người ta không đi theo sao được.”
Lúc này, bọn họ đã tới nơi ăn cơm. Dĩ Mạch vừa mở cửa xe, vừa nói chuyện điện thoại cùng Dư Huyên.
“Ngoan, cậu mà trở về mình đền bù cho cậu có được hay không?”
“Được rồi, không nói nữa. Người ta phải làm rồi.”
“Ừ, bái bai.”
“Bái bai.”
Dĩ Mạch vừa mới cúp điện thoại, đã phát hiện mặt mày An Mặc Hàn u ám ngồi trên ghế nhìn cô. Cô nhìn qua Chiếm Nam Huyễn, Chiếm Nam Huyễn nhún nhún vai với cô, anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đây là làm sao vậy? Người nào chọc tới Đại thiếu gia nhà chúng ta.”
An Dĩ Mạch ngồi vào bên cạnh An Mặc Hàn, bưng lên ly nước trái cây trước mặt uống một hơi cạn sạch, từ trưa tới giờ cô cũng chưa uống một hớp nước nào.
“Chiếm Nam Huyễn, công ty của cậu ngược đãi nhân viên mới có phải hay không?”
An Mặc Hàn không trả lời vấn đề của An Dĩ Mạch, cau mày nhìn hành động của An Dĩ Mạch, ánh mắt có chút rét lạnh nhìn về phía Chiếm Nam Huyễn.
Lúc này, Chiếm Nam Huyễn nhìn về phía An Dĩ Mạch, ra hiệu bằng mắt cho cô. An Dĩ Mạch, cô là muốn hại chết tôi sao.
“Không có. Mặc Hàn, làm sao công ty chúng tôi sẽ ngược đãi nhân viên đây, nhất định là Dĩ Mạch nói chuyện điện thoại suốt dọc đường, cho nên mới cảm thấy khát. Đúng không, Dĩ Mạch?”
An Dĩ Mạch vừa mới làm giảm đói khát, hai người đàn ông đang nhìn cô, chờ câu trả lời của cô.
“Từ trưa tới giờ tôi chưa hề uống qua một ngụm nước nào.”
Dĩ Mạch nói rất ủy khuất, kết quả chính là Chiếm Nam Huyễn xong đời rồi. Cậu ta lén nhìn ánh mắt rét lạnh của An Mặc Hàn, trong lòng khinh bỉ An Dĩ Mạch thật lâu.
“Ặc. Dĩ Mạch, phòng thiết kế của các cô nhiều việc lắm sao? Tới đây, ăn nhiều một chút, bữa này tôi mời.”
Nghe được Chiếm Nam Huyễn dụ dỗ An Dĩ Mạch, ánh mắt của An Mặc Hàn mới dần không còn rét lạnh. Ừ, bữa này cậu ta xin trả tiền cũng được lắm.
“Bánh chà bông nhà hàng này ăn ngon lắm.”
An Mặc Hàn gắp một miếng chà bông cho An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch ăn rất vui vẻ.
“Đúng rồi, Mặc Hàn. Thứ tư mình sẽ tham gia nghi thức cắt băng của đồng thoại Thương Thành, chắc là cậu biết đi.”
Chiếm Nam Huyễn bắt đầu nói vào vấn đề chính, bọn họ đi tới đây ăn cơm chính là thảo luận vấn đề này.
“Ừ, mình có nghe nói rồi.”
“Nhưng mà, mình rất không hiểu, công trình này cậu đã làm ba năm, thật vất vả mới đến thời điểm mấu chốt, tại sao lại mời mình đi, mà không phải là cha của mình. Dù sao, sức ảnh hưởng của ông ấy lớn hơn mình không phải sao?”
An Mặc Hàn nghe lời của anh không có trả lời ngay, mà là suy nghĩ một chút. Ban đầu anh cũng không hiểu, chỉ là, sau này người quản lý phụ trách công trình nói anh mới biết, xem ra Nam Huyễn cũng không biết chuyện này.
“Là cha của cậu sắp xếp.”
“Hả?”
An Dĩ Mạch cũng nghi ngờ, nhưng mà suy nghĩ một chút, rất nhanh đã nghĩ thông suốt. Chắc là Chú Chiếm muốn lót đường cho Chiếm Nam Huyễn trên thương trường.
“Xem ra qua mấy ngày nữa Chú Chiếm sẽ quyết định về hưu, sống cuộc sống an nhàn.”
An Dĩ Mạch cũng hiểu rõ, nếu như Chiếm Nam Huyễn còn chưa chắc chắn sẽ sống cuộc sống an phận hay không. Tốt thôi, thế nào anh ta cũng không thoát khỏi Thước Quang.
“Đến ngày đó Dĩ Mạch sẽ xin nghỉ đi cùng với mình.”
“Ừ, không thành vấn đề, Dĩ Mạch nói một tiếng với Linda là được rồi.”
“Tốt, tôi biết rồi.”
An Dĩ Mạch cười cười, tiếp tục ăn cơm, dĩ nhiên cô biết đồng thoại Thương Thành. Nơi đó, đã từng là nơi đau khổ của cô, nơi đó, có thể nói chính là địa ngục của cô. Nhưng mà, cũng là ở nơi đó cô gặp được ba mẹ và Mặc Hàn. Cho nên, bây giờ cũng coi như là không thích, không hận đi.
Một bữa cơm, ba người nói chuyện kết thúc như vậy. Dĩ Mạch và Chiếm Nam Huyễn cùng trở về Thước Quang, An Mặc Hàn trở về Mặc Mạch.
Vậy mà, lúc tất cả mọi người đang bận rộn, đại tiểu thư Hạ Hi của chúng ta vừa mới từ trong giấc mộng tỉnh lại.
“Ồ, vậy mà đã xế chiều rồi.”
Đại tiểu thư nhìn bên ngoài một chút mới phát hiện ra thế nhưng mình lại ngủ lâu như vậy, duỗi người một cái. Cầm điện thoại di động lên, phát hiện bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ, có Dĩ Mạch gọi tới, có Huyên Huyên gọi tới, còn có Toàn Ti Dạ cũng gọi tới.
Đầu tiên cô gọi lại cho Dĩ Mạch trước, khi đó Dĩ Mạch đang bận rộn, hỏi vài ba câu đã vội vã cúp điện thoại. Sau đó, cô lại gọi điện cho Huyên Huyên.
“Huyên Huyên.”
“Hi Hi, rốt cuộc cậu cũng tỉnh ngủ rồi.”
Hiển nhiên, bên đầu dây điện thoại bên kia Dư Huyên rất hưng phấn, phải biết rằng cô gọi mấy cuộc điện thoại cũng không đánh thức được Hạ Hi.
“Ô, sao thế, tìm mình có việc?”
“Hi Hi, rất nhanh người ta sẽ đi tìm cậu và Dĩ Mạch đó. Đến lúc đó, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ rồi.”
“Cậu muốn tới nơi này?”
“Đúng vậy, có vui mừng không?”
“Ừ, dĩ nhiên là vui mừng rồi, lúc nào thì đến?”
“Ngày mai, đến lúc đó chuẩn bị tiếp đón bổn tiểu thư đi.”
“Tốt.”
Cúp điện thoại của Dư Huyên, ngón tay Hạ Hi trượt lên màn hình di động, tự hỏi có nên gọi điện thoại lại cho Toàn Ti Dạ hay không, cô cảm giác được giữa bọn họ giống như có một đoạn duyên phận rất kỳ diệu. Nhưng mà, cái này cũng không phải mục đích cô tới nơi này, cô phải tìm được người bé trai năm đó gọi cô là Hạ Hạ, cô không muốn dính dáng quá nhiều đến Toàn Ti Dạ.
Lúc này, trong biệt thự Toàn Ti Dạ đang mở cuộc gọi video sắp xếp công việc, cha của anh đã tìm được anh. Cho nên anh không cần thiết phải trốn nữa, công việc của gia tộc vẫn phải làm.
Thật ra thì, ở trước mặt bạn bè tốt Toàn Ti Dạ rất ngây thơ. Nhưng mà, Toàn Ti Dạ xử lý công việc đúng là mạnh mẽ vang dội. Đây chính là vì cha của anh luôn bị anh chọc cho tức chết, nhưng vẫn muốn đưa tất cả công việc giao cho anh.
Đặc điểm này của anh cũng giống với An Mặc Hàn, Chiếm Nam Huyễn ba người đều có đặc điểm chung. Bọn họ lớn lên cùng nhau, học tiến lên cùng nhau, học tài chính cùng nhau, bọn họ đều là thiên tài ít có ở trong giới kinh doanh. Chẳng qua nguyên nhân vì gia đình, An Mặc Hàn tiếp nhận sự nghiệp gia tộc sớm hơn bọn họ, được nhiều người biết đến sớm hơn.
Nhìn điện thoại di động một chút, vẫn không có động tĩnh, anh chỉ có thể bật danh bạ trong điện thoại di động, tìm tên của Hạ Hi. Hạ Hi, cô gái mới vừa quen chưa tới hai ngày, tại sao anh lại nghĩ đến cô ấy. Quên đi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Suy tư một hồi, lại thả điện thoại di động ra về chỗ cũ, anh tiếp tục làm công việc của mình.