Editor: MarisMiu

“Chú các người không cần lo lắng, con không sao, những thứ này vốn là của ba để lại cho con, là con nên làm như vậy.”

Ngược lại An Mặc Hàn không có xúc động nhiều như vậy, vì ba mẹ anh, vì Dĩ Mạch, anh làm cái gì cũng đều nguyện ý.

“Thật là một đứa bé ngoan.”

“Đúng vậy…..”

Nhưng mà, Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ hai người đứng ở bên cạnh bi thống. Có điều, bọn anh vẫn biết trong mắt của ba bọn anh cho tới bây giờ An Mặc Hàn ưu tú hơn bọn anh rất nhiều.Vì thế, bọn anh không thể phản bác, chỉ có thể tiếp thu, nhưng quả thật An Mặc Hàn ưu tú hơn hẳn so với bọn anh. Cũng là vì cái này, nhiều năm như thế, quan hệ bọn họ mới có thể vững vàng như vậy.

Lúc này, chú Trương đang trên đường dẫn Thượng Quan Niên đi về bên này vừa vặn đụng phải An Dĩ Mạch vừa đi ra khỏi toilet.

“Tiểu thư.”

An Dĩ Mạch cực kỳ cung kính đối với chú Trương. Thượng Quan Niên có hơi kinh ngạc, ông nhớ rõ cô gái này, hình như là Angel, là nhân viên của quốc tế Mặc Mạch. Nhưng mà, An Mặc Hàn có vẻ không bình thường đối với cô gái này. hơn nữa không biết vì cái gì, thậm chí ông còn có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt đối với cô gái này. Đối mặt với một cô gái chưa tới 25 tuổi, vì sao ông lại có cảm giác như thế này chứ.

“Chú Trương, chú qua kia một lát nha.”

“Được, tiểu thư.”

“Tổng giám đốc Thượng Quan.”

“Tiểu thư Angel có việc gì sao?”

An Dĩ Mạch cười cười, nụ cười tươi đẹp sáng rỡ y như ánh mặt trời, để cho ánh mắt Thượng Quan Niên mê loạn.

“Đã sớm nghe nói qua năng lực của Tổng giám đốc Thượng Quan, danh tiếng người người đều biết đến ở trong giới kinh doanh. Hơn nữa, con người của Tổng giám đốc Thượng Quan khiến cho người ta cực kỳ bái phục, dĩ nhiên, trong những người này có cả cháu đây. Chỉ là, Angel muốn nhắc nhở Tổng giám đốc Thượng Quan, ngài một đời lẫy lừng, không nên bị con gái của chính mình phá hỏng.”

Mặc dù cô đang cười, nhưng Thượng Quan Niên cảm giác được giọng nói của cô lạnh dọa người. Khí chất như vậy ông đã từng thấy qua trên người An Mặc Hàn, không nghĩ tới trên người cô gái trẻ này thế mà lại có loại khí chất này. Ông không tin, cô vừa vặn chỉ là một nhân viên mà thôi.

“An tiểu thư nói đùa, tính tình Hồng Hồng còn trẻ con, tổng giám đốc An lại là một người ưu tú như thế. Tôi thấy rât nhiều cô gái chạy theo cậu ấy như chạy theo vịt. Lúc đó, chẳng phải An tiểu thư cũng như vậy sao?”

Mặc dù ấn tượng không tệ đối với cô gái này, nhưng dù sao Thượng Quan Hồng cũng là con gái mình cưng chiều từ nhỏ đến lớn, coi như con bé không lễ phép, nhưng còn chưa tới phiên người khác tới dạy dỗ đâu.

Nghe Thượng Quan Niên bảo vệ Thượng Quan Hồng như thế, An Dĩ Mạch cũng chỉ cười cười. Nhưng mà, cô nhìn nhìn Thượng Quan Niên, không thể không thừa nhận Thượng Quan Hồng thực sự cực kỳ may mắn, cô ấy thật sự có một người cha tốt.

“Tiểu thư Thượng Quan thật hạnh phúc, có một người cha tốt như vậy. Thật sự Angel rất hâm mộ, nhưng Angel cũng tin tưởng, Tổng giám đốc Thượng Quan đã tự mình dạy bảo thì nhất định tiểu thư Thượng Quan sẽ không tệ lắm đâu.”

Không đợi Thượng Quan Niên trả lời, An Dĩ Mạch quay người rời đi. Sau đó, ông Trương đến bên cạnh dẫn Thượng Quan Niên đi vào phòng của An Mặc Hàn bọn họ.

Có điều, dọc theo đường đi, tâm tình Thượng Quan Niên không thể bình tĩnh được. Đương nhiên ông nghe ra lời nói châm chọc của An Dĩ Mạch, chỉ là ông không phải để ý tới cái này mà là cô gái kia càng ngày càng khiến ông có cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

“Anh Toàn, em Chiếm.”

Thượng Quan Niên đi theo ông Trương vào một gian phòng, nhìn thấy Toàn Lịch và Chiếm Diêm đều đã ở đây. Nhưng điều khiến ông giật mình chính là An Dĩ Mạch cũng ở đây, hơn nữa bọn họ rất quen thuộc đối với An Dĩ Mạch. Điều này để cho Thượng Quan Niên hoài nghi, cô gái này không chỉ là một người nhân viên.

“Dì Chiếm, con đưa dì ra ngoài một chút nhé. Chúng ta ở đây cũng không biết nói cái gì mà, dì có chịu không?

“An Dĩ Mạch cười cực kỳ ngọt với Chiếm phu nhân, hoàn toàn không có cái loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng.

“Tốt, tốt. Cũng lâu rồi dì không có gặp con. Nói dì nghe một chút, mấy năm nay con sống như thế nào?”

“Con rất tốt, nhưng mà rất nhớ Dì chiếm nha.”

An Dĩ Mạch kéo lấy cánh tay của Chiếm phu nhân, hai người không hề nhìn nét mặt của những người khác, tự nhiên đi ra khỏi phòng.

“Thượng Quan, đã lâu không gặp, ông vẫn cứ hăng hái như thế.”

Chiếm Diêm và Thượng Quan Niên cũng là bạn học, trước kia bọn ông đều học cùng nhau, cùng tạo dựng công ty, thừa kế gia nghiệp. Nhưng về sau, Thượng Quan Niên lại đi phát triển ở nước ngoài. Giữa bọn họ liên lạc cũng rất ít, cũng là từ khi Thượng Quan Niên chuyển về đây bọn họ mới bắt đầu lui tới.

Song nhờ vào quan hệ trước kia, tình bạn giữa bọn họ cũng không có phai nhạt. Cho nên, mấy năm này ít nhiều gì cũng sẽ tụ tập với nhau.

“Chú em Chiếm vẫn là thích nói giỡn như vậy, hiện tại chúng ta đều đã già rồi. Sau này đều là thế giới của người trẻ tuổi thôi.”

Thượng Quan Niên nói cực kỳ có đạo lý, Chiếm Diêm và Toàn Lịch cũng gật gật đầu, nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt bọn họ. Về sau, đều là thiên hạ của những người tuổi trẻ rồi.

Lại nhìn đến khuôn mặt hàm chứa ý cười của An Mặc Hàn cùng với khuôn mặt tuấn tú khi đó, Chiếm Diêm và Toàn Lịch lại cảm khái một hồi không thôi. Nếu năm đó không có xảy ra chuyện kia, hiện tại đứng ở chỗ này nên có thêm An Vu Triết. Từ nhỏ bọn họ lớn lên chính là anh em tốt.

An Mặc Hàn nhìn cảm xúc biến đổi của đám người Chiếm Diêm và Toàn Lịch. Thượng Quan Niên không hiểu, nhưng An Mặc Hàn biết rõ, ba của anh vốn dĩ bây giờ cũng nên oai phong một cõi cùng với những người chú này. Hiện giờ, chỉ có thể nằm bất động ở trên giường bệnh.

Ánh mắt An Mặc Hàn lạnh lùng chợt hiện lên hận ý băng lãnh. Toàn Ti Dạ tiến lên vỗ vỗ bờ vai của anh. Anh lập tức thu lại cảm xúc của mình, lại thể hiện ra vẻ mặt tươi cười trước mặt ba vị trưởng bối.

“Chú Toàn, chú Chiếm, chú Thượng Quan, mọi người nhất định có rất nhiều lời muốn nói. Ba người chúng con không quấy rầy nữa.”

“Ha ha đi đi, người trẻ tuổi các cháu hẳn nên có trò vui của chính mình, không nên theo nhóm ba ông già này mà ở đây.”

Ba người An Mặc Hàn cũng cực kỳ vui sướng đi ra khỏi phòng. Thượng Quan Niên nhìn bóng lưng An Mặc Hàn, lại nhìn qua Toàn Lịch và Chiếm Diêm, sau cùng vẫn là quyết định hỏi nguyên nhân xảy ra chuyện.

Năm đó, Thượng Quan Niên cũng biết An Vu Triết, nhưng mà về sau An Vu Triết và vợ của ông ấy là Lãnh Hạ đột nhiên mất tích. Năm đó, chuyện này vẫn luôn bị người khác bàn tán, nhưng không một ai biết An Vu Triết và Lãnh Hạ đi đâu. Bởi vì An Vu Triết đột nhiên mất tích, Quốc Tế Mặc Mạch thiếu chút nữa phá sản, mà năm đó Phó chủ tịch và An Mặc Hàn đứng cứu vớt quốc tế Mặc Mạch, sau đó dứt khoát từ chối vị trí chủ tịch, đi sang dưỡng bệnh ở nước F.

Bây giờ, nghe Toàn Lịch nói xong chuyện năm đó, trong lòng Thượng Quan Niên bùi ngùi không ngớt. Nhưng, ông lại càng thêm coi trọng An Mặc Hàn, đó là kỳ tài trong giới kinh doanh

Nhớ tới An Mặc Hàn, lại khiến ông nghĩ đến con gái của mình, Thượng Quan Hồng. Tâm tư của Hồng Hồng ông biết rất rõ, An Mặc Hàn là người như vậy, trong lòng ông cũng rõ ràng Hồng Hồng không có khả năng khống chế nó, huống hồ còn có An Dĩ Mạch, aiz. Thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi, ông già rồi, không còn sức lực đi quản những thứ linh tinh này.