Một giọng nữ đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ.

Là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc áo jacket, quần jean bó sát người trông vô cùng khỏe khoắn, bên cạnh còn có một chàng trai mặt non choẹt, vác cái balo to đùng.

Cô gái kia chính là Nam Sơn, sau khi cô đến cổng khách sạn thì biết được Tiểu Tửu đang ở bãi đỗ xe.

Sau khi thuyết phục cậu ta đi lên với mình, cho nên đã nhìn thấy một màn ban nãy.

– Cô là ai?

Cao Thuận hỏi, trong lòng có chút thấp thỏm, không thể nào, cơ quan này là do ông ta tự mình thiết kế, không ai có thể giải ra được.

Đại Bạch nói:

– Là người của chúng tôi.

Cậu nhướng mày, từ lúc Nam Sơn và Tiểu Tửu vừa đến thì cậu đã chú ý đến rồi, nhưng mới chỉ chưa đầy hai phút thôi mà.

Nam Sơn có thể nghĩ ra được cách nào chứ? Cậu hơi lo lắng. Ngay cả Tiểu Tửu cũng không biết cô định làm gì.

Nam Sơn vỗ tay, nói:

– Tiểu Tửu, lấy mấy thứ trong balo của cậu ra đi.

– Hả?

Tiểu Tửu không ngờ Nam Sơn lại gọi mình, lập tức đặt balo xuống, lấy búa với cờ lê ra…

Không phải chứ? Đại Bạch nhìn Nam Sơn một cái, trong mắt có chút sợ hãi.

Còn tàn bạo hơn cả mình luôn cơ á?

Nam Sơn quả nhiên không khiến mọi người thất vọng, cầm cây búa lên đập giá sách.

Rầm rầm rầm, Cao Thuận cảm thấy tim mình nhỏ máu.

Thế lúc trước ông ta cố ý xây nên cơ quan này còn nghĩa lý gì nữa? Không tôn trọng thành quả lao động của ông ta chút nào cả.

Tốt xấu gì thì mấy người cũng phải động não cái đã chứ!

– Mau đến giúp một tay đi.

Nam Sơn quay đầu lại gọi mấy cậu trai đang hóa đá đứng một bên.

Đại Bạch kịp thời phản ứng lại, vội lôi một cái cờ lê ra.

Bọn họ đập cật lực.

Hai phút sau lập tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ, năm phút sau thì đã có một lối đi xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nam Sơn đặt cây búa xuống, hài lòng phủi tay.

Hoàn mỹ!

– A, sao ở đây lại có lối đi thế này?

Cao Thuậnt giở thói đã ăn cướp còn la làng, mặt mày tái mét:

– Không biết nó thông đến nơi nào nữa, tôi nhất định phải khiếu nại lại với khách sạn, đây rõ ràng là xâm phạm quyền riêng tư của khách mà.

Không ai thèm xem ông ta diễn trò.

– Chúng ta vào xem thử đi.

Nam Sơn nói.

Đại Bạch gật đầu, bước vào trước tiên:

– Bà Chương cứ ở lại đây chờ một lúc đi.

Đây là một cầu thang đi xuống, chỉ có một tầng, hai bên vách đều có gắn bóng đèn kiểu tây.

Tiếng bước chân vang lên một cái thì từng cái bóng đèn lập tức sáng bừng lên.

ở phía cuối cầu thang có một cánh cửa gỗ.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, vô cùng ăn ý. Không nói một câu nào, cầm búa và cờ lê đập thẳng tay.

Trong phòng có một vị tiên sinh mặc đồ ngủ, tên là Đào Lâm, thấy bọn họ xuất hiện thì lập tức giật mình.

– Các người chui ra từ chỗ nào thế?

Nam Sơn chỉ vào phía trên, lại nhướng mày một cái, ra hiệu anh hiểu mà.

Anh ta nghẹn họng không nói được câu nào, chuyện này trong lòng anh ta biết rõ.

Cho nên mới cảm thấy xấu hổ khi bị người ta nhìn thấu.

Đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi bọn họ mới mời Cao Thuận và bà Chương xuống.

– Đây là?

Cao Thuận đi vào trong phòng, không nói được lời nào:

– Đây không phải là gian phòng lúc trước tôi đã từng ở à?

Bộ dạng khiếp sợ cùng cực, không đi làm diễn viên đúng là đáng tiếc.

Ông ta lại nháy mắt ra dấu cho Đào Lâm.

Đào Lâm ngầm hiểu, trên mặt cũng đầy vẻ ngây thơ vô số tội:

– Tôi cũng mới thấy lần đâu, lát nữa tôi nhất định phải khiếu nại với khách sạn, không biết bọn họ làm cái lối đi kia với mục đích gì nữa.

Nam Sơn móc ra một nắm hạt dưa từ trong túi, cắn hăng say.

Giả, quả quá đi.

Đại Bạch kiểm tra thật kỹ, mày cũng nhíu chặt hơn.

Còn tưởng là người phụ nữ kia nấp ở trong này, nào ngờ trong phòng này chỉ có mỗi tên Đào Lâm kia, không có dấu vết của người phụ nữ nào cả.

Thời gian cứ thế trôi qua.

– Có tìm được không?

Chương Hiểu Thi rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, bèn hỏi.

Đại Bạch đi tới, lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Lúc hắn gõ cửa phòng Cao Thuận thì Minh Hoa đã đứng canh ở ngoài cửa phòng Đào Lâm, đảm bảo ả Tiểu Điềm kia không thể trốn đi được.

Vấn đề là rốt cuộc ả ta ở đâu? Hay là Nam Sơn nhầm rồi.

Cao Thuận ngồi trên ghế, cúi đầu, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Giọng nghèn nghẹn:

– Không ngờ niềm tin giữa vợ chồng chúng ta đã đi đến mức này rồi.

Trên gương mặt bình tĩnh của Chương Hiểu Thi rốt cuộc có chút bối rỗi.

Lẽ nào thật sự là mình đa nghi à? Nhưng hành vi của ông ta gần đây rất đáng nghi cơ mà.

Có lẽ, cô thật sự đã trách lầm ông ta rồi.

Chương Hiểu Thi nhìn mấy người Đại Bạch với vẻ trách cứ.

Không làm rõ mọi chuyện đã gọi cho bà.

Đại Bạch bình thường vốn chẳng có chút biểu tình gì lúc này cũng hơi ửng đỏ.

Nam Sơn thật sự không hiểu, cô tận mắt nhìn thấy Cao Thuận và Tiểu Điềm kia đang vụng trộm với nhau cơ mà.

Thỏ khôn có ba hang, lẽ nào trong phòng Cao Thuận vẫn còn lối đi ngầm nào khác?

Dù bây giờ cô phát hiện không đúng thì e là bà Chương cũng sẽ không tin cô nữa.

Thời gian đã qua rất lâu rồi, dù bây giờ có quay lại tìm tiếp thì cũng đã muộn mất rồi.

Chương Hiểu Thi hắng giọng, đang định mở miệng quở trách.

Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, hai dài hai ngắn, đây là phong cách của Minh Hoa, nói rõ có tin tốt.

Nếu như là tin xấu thì sẽ không bao giờ gõ theo nhịp thế này.

Đại Bạch dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, nháy mắt ra hiệu với Nam Sơn, bảo cô đi mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra thì Minh Hoa đã đẩy một người vào.

Chính là Tiểu Điềm.

Hóa ra Tiểu Mi thuê một căn phòng ở lầu ba, tiện bề quan sát camera.

Lúc đầu Cao Thuận vào phòng 204, Đào Lâm và Tiểu Điềm giả vờ làm một đôi tình nhân vào phòng 304.

Cô đã sớm đoán được kết cục minh tu sạn đạo, ám độ trần hương này.

Cho nên ngáp dài ngáp ngắn nhìn vào màn hình quan sát.

Nhưng đúng lúc này lại có chuyện kỳ lạ xảy ra, Tiểu Điềm lại đi ra từ phòng 205.

Cô đột nhiên cảm thấy giống như đang chơi trò đập chuột vậy, bạn vĩnh viễn sẽ không biết được con chuột sẽ chui ra từ trong cái hố nào.

Tiểu Mi quyết định chớp nhoáng, báo cho Tiểu Tửu, ‘mời’ Tiểu Điềm đến đây.

Trong ánh mắt của Tiểu Điềm có phần hoảng hốt lẫn sợ hãi, nhưng lại xen lẫn chút vui mừng.

Ông ta che giấu cô đã lâu lắm rồi, rốt cuộc cũng lộ ra.

Ông ta vẫn luôn miệng nói yêu cô, bây giờ liệu có che chở cho cô hay không? Quang minh chính đại chống lại bà già đó.

– Ông có quen cô gái này không?

Cao Thuận nhìn cô hai lượt, vờ như nhớ lại:

– Nhìn cũng quen quen, nhưng không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Lại quay sang hỏi bà Chương:

– Em có gặp cô ta bao giờ chưa?

Chương Hiểu Thi lắc đầu.

Nghe thấy ông ta xem mình như kẻ xa lạ, Tiểu Điềm có chút thất vọng.

Nhưng cô đã yêu khí chất nho nhã của ông ta, nên chỉ có thể phối hợp, làm một người lạ quen mặt, mong không mang thêm phiền toái đến cho ông ấy.

Cô đang định mở miệng để phủi sạch quan hệ với Cao Thuận.

Không sao cả, không phải ông vẫn luôn yêu sự ngoan ngoãn nghe lời của mình sao.

Sau khi chuyện này qua đi, bọn họ vẫn có thể tiếp tục ở cạnh nhau.

– Không hôn nữa, đợi lát nữa anh sẽ yêu thương em thật nhiều, ngày mai sẽ cho em tiền mua túi xách…. Em không cần anh mua túi xách cho em, em chỉ mong anh có thể ở bên cạnh em. Mỗi lần thức dậy nhìn thấy bên cạnh trống rỗng, em …