…….

Trong lúc chờ hai quản lý kia tới, Nam Sơn đi đến trước mặt Cố Thăng, ngồi xuống cái ghế trước mặt anh ta.

– Tổng giám đốc, thân là một trợ lý, tôi có khu làm việc riêng không?

– Có chứ. – Cố Thăng giơ tay chỉ: – À, là chỗ đó đó.

Nam Sơn nhìn về phía mà anh ta đã chỉ.

Gì chứ, rõ ràng là cái ghế sô pha mà cô mới ngồi ban nãy.

– Cô ngồi trong này nãy giờ rồi, có phát hiện được cái gì không?

Cố Thăng quay cây bút trong tay, nhìn cô đăm đăm.

– Không có, phong thủy ở chỗ này tốt lắm.

Nam Sơn nói đại.

Cố Thăng cười rất đỗi hài lòng: – Trong ngăn tủ bên kia có tạp chí với đồ ăn vặt, cô thấy chán thì có thể lấy ra vừa xem vừa ăn. Nghe cô của tôi nói, cô dựa vào giác quan thứ sáu để điều tra vụ án đúng không. – Anh dừng một chút mới nói tiếp: – Cứ từ từ thôi, không cần vội đâu, chỉ cần có thể bắt được hung thủ là được rồi.

– Ừ, vậy tôi đi ra ngoài xem thử.

Nam Sơn đi đến cầu thang giữa tầng mười hai.

Đây là nơi phát hiện ra xác mèo mà Cố Thăng đã kể, vết máu trên bậc thang vẫn chưa dọn sạch.

Cái màu nâu sậm ở trên đất bất chợt khiến cô nghĩ tới cảnh tượng khi chú mèo mèo trắng có hai màu mắt kia bị đâm vài nhát, sau đó đau đớn giãy giụa khiến máu văng tung tóe khắp nơi.

Công ty có bốn chiếc thang máy, cơ bản chẳng có ai đi thang bộ cả.

Bởi vậy, xác mèo nằm đây tận hai ngày mới có người phát hiện ra.

Chú mèo kia là vật cát tường của công ty, bình thường đều ở lầu một.

Sau khi Nam Sơn bắt đầu đến đây đi làm thì thường thấy nó lười biếng nằm dài ở trê bàn cắn đuôi.

Cô đã từng cho nó ăn vài lần, cũng từng vuốt ve bộ lông trắng tinh của nó, cũng từng hâm mộ cuộc sống của nó.

Nào ngờ, nó lại bị hại như thế.

Cô thở dài, camera ở lầu mười hai đã hư được một thời gian rồi, nên không thể biết rốt cuộc là do ai làm nên.

Xem ra hung thủ là kẻ hiểu rõ về công ty.

Đối với thang máy và bãi đỗ xe thì Nam Sơn lại thiên về lý do trùng hợp hơn.

Cô lại đi xuống bãi đỗ xe, thùng điện ở đây bị khóa rồi. Nếu như không có chìa khóa thì căn bản không thể nào mở ra được.

Cô thu hồi tầm mắt, đang định quay về.

A? Nam Sơn chợt phát hiện có chỗ là lạ.

Trên thùng công tắc điện áp có một lớp bụi dày.

Nếu như xem kỹ thì có thể phát hiện vài dấu chìa khóa ở bên trên, tất cả đều là của cùng một chìa.

Cô đếm thử, vừa đủ ba dấu.

Cô lại nhớ đến lời Cố Thăng từng nói: Đây đã là lần thứ ba trong tháng.

Hắn nói không sai, quả nhiên là do kẻ nào đó cố ý làm nên.

Bình thường chìa khóa đều để ở bộ hậu cần của công ty, chìa nào cũng có cột một sợi dây.

Nhưng từ dấu chìa khóa để lại trên thùng công tắc này thì căn bản không có dấu dây nào. Chứng tỏ chiếc chìa khóa này là người nào đó tự mình làm riêng.

Trong đầu của cô xuất hiện cảnh tượng thế này, khi Cố Thăng vừa mới chạy xe vào bãi, đang định xuống xe, thì người kia sẽ lập tức dùng chìa khóa mở tủ công tắc này ra, sau khi động tay động chân, hù dọa Cố Thăng xong thì hắn sẽ mở công tắc điện lại.

Xem ra là cố ý nhằm vào Cố Thăng, không thì làm gì có chuyện lần nào cũng là anh ta tình cờ gặp phải. Nếu như là trùng hợp thật thì Cố Thăng đúng là xui tận mạng.

Nhưng cô lại không hiểu, vì sao người kia lại đặt chìa khóa lên nóc tủ làm gì.

Căn bản cũng đâu cần làm như thế, cứ như thể cố ý để người khác phát hiện nơi này có vấn đề vậy.

Chậc chậc, lạ thật đấy.

Cũng không biết chuyện bãi đỗ xe, thang máy và chú mèo kia có phải do cùng một người gây nên hay không.

Nam Sơn quay lại văn phòng, đúng lúc nhìn thấy quản lý phòng tiêu thụ vẫn luôn đắc ý hớn hở, nay lại xám xịt đi ra.

– Có tra ra được chuyện gì không?

Cố Thăng thấy cô đã về thì hỏi ngay.

Nãy giờ anh ta nói với hai người kia cũng hơn nửa giờ, miệng cũng khô không khốc rồi.

Lại nói thêm: – Rót cho tôi ly nước.

– Tôi tới điều tra vụ án mà.

Cố Thăng liếc cô một cái: – Đồng thời cô cũng là trợ lý của tôi.

Nam Sơn: Ờ.

Cô lại rót một ly nước lạnh cho anh ta.

– Cảm ơn nhé, trợ lý.

Lần đầu tiên Cố Thăng cảm ơn, khiến cho Nam Sơn hơi giật mình.

Nam Sơn nói phát hiện cua rmình ở bãi đỗ xe cho Cố Thăng nghe.

– Có thể xác định đây là do con người làm, động cơ thì chưa rõ. Nhưng hai việc này và việc của chú mèo kia, nghĩ kiểu gì cũng không thấy có liên quan gì với nhau.

Cố Thăng nhíu mày, một hơi uống cạn ly nước trên bàn.

Sau đó lại bấm gọi điện thoại nội bộ: – Thư ký Lý, gọi người phụ trách quản lý phòng điện áp đến đây, sẵn nhớ bảo anh ta mang cả chìa khóa nữa….

Sau khi dặn dò xong, anh nhìn sang Nam Sơn: – Đợi lát nữa thư ký Lý sẽ đưa cô đến phòng quan sát, cô đến đó xem thử camera xem có phát hiện được điều gì không.

– Được.

Nam Sơn gật đầu, sau đó ra ngoài khép cửa lại, thư ký Lý đã đứng chờ ở cửa từ sớm, mỉm cười nhìn cô.

Cô nàng này có hai cái răng khểnh, trông rất đáng yêu.

Bên trong phòng quan sát có một nhân viên mặc đồng phục màu lam, tên là Lâu Diệp Kỳ, trông khá đẹp trai, còn đeo cả mắt kính.

Lý Tử Di nói muốn xem camera ghi hình bãi đỗ xe hôm nay, Lâu Diệp Kỳ lập tức mở lên.

Nam Sơn để ý thấy trong phòng có hai ghế ngồi, nhưng vào đây một lúc rồi mà vẫn không thấy người còn lại đâu.

Nên cô hỏi: – Có phải nơi này vẫn còn một người nữa hay không?

Lâu Diệp Kỳ nghe thấy cô hỏi thì quay đầu lại, mỉm cười với cô.

– Ý cô là Hàn Vân Gia à, gần đây cậu ta hay bị chọt bụng, nên thường chạy vào toilet ngồi.

Vừa mới nói xong thì có một người đàn ông tóc húi cua, mày rậm mắt to đi vào.

Anh ta vừa bước vào thì thấy có hai cô gái đang khom lưng nhìn màn hình giám sát.

Hàn Vân Gia mồm miệng oang oang lên hỏi: – Diệp Kỳ, hai cô này là ai thế?

Lâu Diệp Kỳ: – Hai cô ấy đến xem camera ghi hình bãi đỗ xe sáng nay.

Nói xong lại lẩm bẩm: – Trong bãi đỗ xe có chuyện gì đâu nhỉ.

Hàn Vân Gia sờ cái đầu húi cua sát rạt của mình, ngồi xuống ghế, không hỏi thêm gì nữa.

Vị trí của thùng công tắc điện lại nằm ở góc chết của camera.

Nam Sơn bảo Lâu Diệp Kỳ tua đi tua lại vài lần xem thử, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Người nọ khá rành rẽ về các vị trí lắp đặt của camera, mỗi lần đều có thể né tránh rất dễ dàng, không để lại chút dấu vết nào.

– Cô Nam, chúng ta về thôi.

Lý Tử Di đứng thẳng dậy, thấy Nam Sơn vẫn đứng im nhìn màn hình thì nói với cô.

– Đợi lát đã, hai người ở phòng quan sát có nhìn thấy người khả nghi nào vào công ty không.

Hàn Vân Gia cười thành tiếng: – Nếu như có ai khả nghi thì thì bảo vệ đã cản lại từ lâu rồi.

Nam Sơn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: – Hôm nay làm phiền các anh quá….

Có ở lại đây cũng không làm được gì mà chỉ phí thời gian thêm thôi.

Nam Sơn quay lại nói với Lý Tử Di: – Thư ký Lý, chúng ta đi thôi.

Sau khi quay về, Nam Sơn báo cáo tình hình lại cho Cố Thăng.

Cố Thăng đứng trước cửa sổ, kiên nhẫn cắt tỉa cành lá cho hai chậu cảnh.

Nghe xong thì anh buông cây kéo xuống, dùng khăn lau tay.

….