Dịch: Lãnh Nhân Môn

Cố Thăng nhìn thấy người đối diện thì đi chậm lại.

– Nam Sơn, sao cô lại ở đây?

Nam Sơn đáp:

– Đây là nơi Tiểu Mi lớn lên, chúng tôi tới thăm lại thôi.

– Chào Tiểu Mi.

Cố Thăng tươi cười hòa nhã với cô rồi tự giới thiệu:

– Tôi là Cố Thăng, sếp của Nam Sơn.

Tiểu Mi đáp:

– Chào anh, nghe danh đã lâu.

Nam Sơn thấy anh cõng một ba lô to, tay còn cầm theo một cái nữa, bèn hỏi:

– Tổng giám đốc, anh tới đây làm gì thế?

Cố Thăng sững ra một chút rồi cười nói:

– Tôi đến để thám hiểm.

Sau đó anh bổ sung thêm:

– Ở ngoài thì gọi tôi là Cố Thăng được rồi.

Nam Sơn nhìn anh đầy hoài nghi:

– Anh bảo anh đi du lịch cơ mà? Sao lại…

Theo những gì Nam Sơn tưởng tượng thì chuyến du lịch của Cố Thăng hẳn phải đi kèm với một đám gái đẹp và một đống rượu ngon cơ.

Cố Thăng khổ tâm lắm mà nói chẳng nên lời.

Năm nào anh cũng bị bà nội tống cổ đi dã ngoại vài ngày, nói một cách mỹ miều thì là ‘thử luyện lòng can đảm’.

Hôm qua, để chúc mừng chuyện rắc rối lâu ngày đã được giải quyết xong xuôi, anh bèn mở một cái party và uống rất nhiều, sau đó thì mơ hồ lăn lên giường rồi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, Cố Thăng phát hiện ra mình đang nằm trên một bờ cát hoang vu chim cũng không buồn ị.

Anh đã trải qua chuyện này quá nhiều lần, cũng đã thấy việc như thế này quá nhiều rồi.

Có lần lúc tỉnh lại anh còn thấy mình đang ở một ngọn núi hoang hay bên cái hồ nào lạ hoắc nữa kia…

Cho nên anh cũng không lo lắm.

Bởi vì bà nội có chừng mực, sẽ không để cho anh thật sự lâm vào nguy hiểm.

Chỉ có một lần nọ là anh làm bà sợ thót cả tim.

Lần đó bà sắp xếp cho anh tỉnh lại thì phát hiện ra mình lọt vào địa bàn của một đám thổ dân, trong tay cầm một tờ giấy ghi dòng chữ: “Lần dã ngoại này tàn khốc lắm đấy nhé.”

Cố Thăng rùng mình. Anh nhìn đám thổ dân xung quanh, thấy họ cầm gậy trên tay, đeo vòng trên cổ, chỉ dùng lá cây che những chỗ quan trọng trên người.

Anh ngoan ngoãn đứng lên, chuẩn bị xong xuôi tâm lý để lên núi đánh mãnh hổ, xuống nước bắt cá sấu. Ai ngờ đám thổ dân lại đối đãi với anh nhiệt tình một cách lạ kỳ, nhiệt tình đến mức anh còn cho rằng không phải mình đi dã ngoại mà là đang đi nghỉ mát thật.

Tuy điều kiện kém ở nhà một chút, nhưng tốt xấu gì cũng có chỗ chắn nắng che mưa, Cố Thăng là một người dễ thỏa mãn, thấy thế là ổn rồi.

Đêm nằm giường trúc trải da hổ, đến bữa ăn toàn sơn hào hải vị đích thực. Anh sống ung dung vui vẻ vô cùng, ba ngày thấm thoắt trôi qua.

Sau đó thì bà nội anh không nhìn nổi nửa mà phải cho cấp dưới đến đón anh về.

Kết quả là… nữ thủ lĩnh cứ nắm tay anh chẳng buông.

Thì ra cô gái ấy thích anh mất rồi, đang định bắt anh trở thành người đàn ông của thủ lĩnh bộ lạc này đây. Họ thậm chí còn chuẩn bị xong sính lễ là mười con lợn rừng, sáu tấm da hổ và hai tảng đá quý nữa.

Nữ thủ lĩnh nói:

– Thăng, nếu anh gả về đây thì tôi tuyệt đối sẽ không để anh chịu khổ.

Cố Thăng ngu cả người, nếu cứ ở đây mãi thì sớm muộn cũng mất zin cho xem.

Tất cả mọi người đều bất ngờ.

Bà Cố đành phải tìm trưởng lão của một bộ lạc khác đứng ra đàm phán.

Nữ thủ lĩnh nhiệt tình kia lại nói: Đi cũng được thôi, chờ bao giờ tôi sinh cho Cố Thăng bảy đứa con rồi đi!

Cố Thăng:

– …

Tính triệu hồi rồng thần đấy à?

Sau đó không biết bà Cố dùng cách gì mà cuối cùng Cố Thăng cũng rời khỏi bộ lạc đó bình an.

Anh còn nhớ rõ hôm mình đi, nữ thủ lĩnh khóc hô đến tan nát cõi lòng: Thăng, để tôi sinh ba đứa là được mà, sính lễ gấp đôi!

– Đây là đâu vậy?

Cố Thăng thả balo xuống rồi vươn người giãn gân giãn cốt.

Tiểu Mi nhìn anh một vòng từ đầu đến chân thật kỹ, đây là lần đầu tiên cô gặp ông chủ của Nam Sơn đó nha.

Ban nãy vừa nhìn một cái thì cô đã giật mình rồi, vẻ ngoài quá đẹp luôn, làm cho một cô gái như cô cũng phải xấu hổ.

Nam Sơn nhìn anh với ánh mắt còn nghi ngờ hơn lúc trước:

– Chẳng phải anh đến đây thám hiểm sao? Ít ra cũng phải biết sơ về tình hình ở đây chứ?

Nhìn cái mặt cứ lơ ngơ như là bị ai ném tới đây là thế nào.

Cố Thăng mỉm cười dang tay ra rồi ngoảnh mặt về phía biển rộng mênh mang:

– Cuộc sống không biết trước thì mới phấn khích chứ, tôi đi thám hiểm chưa xem hướng dẫn bao giờ.

Nam Sơn:…

Tiểu Mi: Anh sống lơ ngơ thế mà lớn được bằng này, đúng là chẳng dễ dàng gì.

– Mà, rốt cuộc thì đây là đâu nhỉ?

Cố Thăng lại nhìn về phía Nam Sơn:

– Nam Sơn, cho tôi mượn điện thoại của cô một tí.

– Đây là thôn Lý Chu trong địa bàn thành phố B.

Nam Sơn lấy điện thoại trong túi đưa cho anh.

– Cảm ơn.

Cố Thăng nhận máy, nghĩ một lát rồi gọi vào một số điện thoại:

– Tiểu Trương à? Bây giờ tôi đang ở thôn Lý Chu ven bờ biển thành phố B, tí nữa tôi sẽ gửi vị trí của tôi cho cậu.

Cố Thăng đắc ý. Dã ngoại lần đầu anh còn sợ chứ lần thứ hai là anh quen rồi.

Sau này, việc đầu tiên mà anh làm sau khi tỉnh lại ở mấy nơi khỉ ho cò gáy chính là tìm người mượn điện thoại để liên lạc với cấp dưới.

Khi họ tới thì có đồ ngon và cuộc sống tốt đẹp ngay thôi.

– Tổng… tổng giám đốc.

– Sao?

Âm cuối của Cố Thăng hơi cao lên:

– Có chuyện gì?

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

– A Thăng, năm nay đừng ăn gian nữa. Yên tâm dã ngoại đi nhé, bà cổ vũ cho cháu.

Cố Thăng run tay, đầu dây bên kia chính là bà nội anh.

– Dạ.

Anh cúp máy, xìu hẳn xuống.

Nếu bà đã phát hiện ra thì anh cũng không tìm thêm viện trợ từ bên ngoài nữa, bởi chắc chắn là bà đã chốt kín hết các cửa rồi.

Cố Thăng trả máy lại cho Nam Sơn.

Trời càng lúc càng tối, rõ ràng mới chỉ có 11 giờ trưa mà đã chẳng khác gì chạng vạng.

– Sắp mưa rồi, mình qua bên kia trú đi.

Tiểu Mi nói.

Họ mải lo nói chuyện, suýt thì quên là trời sắp mưa to.

Ba người mau chóng chạy vào ngôi nhà kia.

Ngôi nhà lặng lẽ nằm đó, dây leo phủ kín bên ngoài.

Cố Thăng nhìn ngôi nhà này vài giây rồi quay lại nói với Nam Sơn và Tiểu Mi:

– Chắc là ngôi nhà này không có ai ở đâu.

Anh bước tới, đặt balo xuống đất và vươn tay phải gõ cửa theo phép lịch sự.

Ba người chờ gần một phút mà vẫn không có ai ra mở cửa.

Tiếng sấm nổ vang, chớp giăng loang loáng.

Cố Thăng nhìn trời. Nếu còn không vào nữa thì sẽ phải đứng đây tắm mưa thôi.

– Không được rồi, mình đành xông vào vậy.

Anh vừa dứt lời thì cánh cửa từ từ mở ra, kèm theo âm thanh ma sát chói tai.

Người mở cửa là một thanh niên trẻ. Cậu mặc áo phông đen đơn giản, mặt nổi mấy cái mụn cơm, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ là một sinh viên.

– Vào đi.

Cậu thanh niên nói.

Nhóm Cố Thăng cũng không khách sáo nữa, nói cảm ơn cậu rồi đi vào nhà.

Vào phòng rồi mới thấy ngoài cậu trai mở cửa thì bên trong còn hai người nữa, nhìn dáng vẻ thân mật của họ thì chắc là một đôi tình nhân.

Dây điện trong phòng đã mục nát từ lâu, muốn dùng đồ điện chỉ là ước mơ xa vời.

Giữa phòng thắp hai ngọn nến, ngôi nhà cũ có khe lọt gió làm ánh nến đong đa đong đưa.

Nam Sơn quét mắt nhìn cả nhà một lượt. Đây là một ngôi nhà hai tầng, có mấy thứ đồ đánh cá treo trên bức tường loang lổ.

Chúng không dính bụi bặm, có lẽ là được dùng thường xuyên.

Nghe Tiểu Mi nói thì hình như ngôi nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.

Nam Sơn đoán là có người ở vùng lân cận đến đây đánh cá rồi vào nghỉ tạm, đồ đánh cá kia hẳn là của họ để lại nơi này.

Có một bức họa treo ngay đầu cầu thang, Nam Sơn ở cách khá xa, lại thêm bụi bặm quá dày, cho nên cô không nhìn rõ nó vẽ cái gì.

Đôi tình nhân ngồi bên bàn nhìn về phía Nam Sơn với vẻ gượng gạo, Nam Sơn mỉm cười chào hỏi nhưng đáng tiếc là họ thu ánh mắt về rất nhanh, chẳng hề để tâm.

Có lẽ là do tính tình lạnh nhạt. Nam Sơn cũng không để ý lắm.

– Tôi là Tôn Nhược Hiên.

Người mở cửa chủ động lên tiếng:

– Hai người ngồi cạnh bàn kia là bạn học cùng tôi, trai là Trần Lâm, gái là An Như Hối, mọi người có thể qua bên kia nghỉ chân.

Tôn Nhược Hiên chỉ về một phía khác cũng có bàn ghế và một cái sofa, sofa còn thủng mấy lỗ, hẳn là kiệt tác của chuột bọ.

– Cảm ơn cậu.

Nam Sơn nghĩ có lẽ con đường nhỏ sáng nay là do ba người này phát quang đây.

Cô hỏi:

– Có phải mọi người cũng tới thôn Lý Chu không?

Tôn Nhược Hiên cười rạng rỡ:

– Xem ra chúng ta cùng đường với nhau rồi. Năm nay tôi và Trần Lâm tốt nghiệp, cậu ấy đề nghị cả đám tới đây thám hiểm để trải nghiệm cuộc sống khác biệt, thế nên bọn tôi mới tới nơi này.

Cậu ta nói thêm:

– Nơi này khó tìm thật, may mà trước kia Trần Lâm ở đây đấy.

– Ở đây á?

Tiểu Mi hỏi lại.

– Đúng vậy, đây chính là nhà của Trần Lâm hồi trước. Nghe nói thì khi học mẫu giáo cậu ấy mới rời khỏi đây.

Tiểu Mi tính toán thời gian một chút, khi đó cô đã về với bố mẹ rồi. Sau này có về thăm bà ngoại cũng chỉ ngủ lại một đêm rồi đi, không để ý xem nhà bên cạnh có ai ở hay không.

Cố Thăng nhìn hai người kia một chốc thì nhận thấy có vẻ như họ không hoan nghênh nhóm mình cho lắm.

Có khi cửa mãi mới mở là ý của họ cũng nên.

Anh cũng không nói gì. Người ở dưới mái hiên mà, không thể không cúi đầu được.

Cố Thăng dẫn đầu bước tới, lấy khăn tay ra, lau sạch ghế dựa một cách cực kỳ thân sĩ, sau đó lau luôn cái bàn rồi mới thả balo và túi lớn trên tay xuống.

Nam Sơn và Tiểu Mi cũng ngồi và để đồ xuống theo.

Dỡ gánh nặng trên vai rồi, họ mới nhận ra vai mình vừa đau vừa nhức.

Tiểu Mi cúi đầu nhìn điện thoại của mình, im lặng không nói.

Nam Sơn bèn nhắc cô:

– Tiểu Mi, ở đây không có điện, em dùng điện thoại tiết kiệm pin một chút nhé.

Thực tế thì hai người còn mang theo hai cục sạc dự phòng, thế nhưng Nam Sơn vẫn không mấy yên tâm.

Tiểu Mi gật đầu, một lát sau, cô cau có ngẩng lên:

– Dự báo thời tiết nói mấy ngày nay ở đây mưa to, đã lên tới báo động vàng rồi.

Xem ra không chờ hai ba hôm là không về được.

Vì họ đi đến một nơi quen thuộc nên Tiểu Mi lười chuẩn bị, thậm chí còn không thèm xem cả dự báo thời tiết.

Nam Sơn nghe thế thì sửng sốt, nhưng rồi lại thở phào một hơi:

– Không sao, mình mang bánh quy đi mà, chắc là đủ ăn đấy.

Bấy giờ thì Cố Thăng mới hiểu vì sao bà nội lại cho mình cả một bọc đồ ăn. Bà biết mấy hôm nay trời sẽ mưa to nên mới ép mình ở trong cái nhà ma này luyện lòng can đảm đây mà!

Đáng tiếc là bà anh tính sai một bước, bà không biết Nam Sơn cũng đến đây.

Anh tìm được chiến hữu ở đây thì chẳng còn sợ gì nữa hết.

– Không phải lo.

Cố Thăng vỗ túi của mình:

– Tôi có cả đống đồ ăn đây này, nếu các cô không mang đủ thì còn có tôi mà.

Thấy anh trượng nghĩa như vậy, Nam Sơn và Tiểu Mi đều nói một câu cảm ơn.

Cố Thăng xua tay:

– Đừng khách sáo thế, giờ chúng ta là chiến hữu của nhau rồi, chia sẻ là chuyện bình thường thôi.

Nói đoạn, anh dừng một chút rồi tiếp lời:

– Chiến hữu thì lúc nào cũng phải ở bên nhau mới đúng.

Anh chớp mắt với Tiểu Mi:

– Tiểu Mi này, cô nói có phải không?

Tiểu Mi gật đầu như giã tỏi:

– Phải lắm.

Rồi cô quay sang nói với Nam Sơn:

– Sếp của chị tốt thật đấy.