Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Vừa nghe Nam Sơn nói Từ Á Vu đã về, Cố Thăng bèn chống tay lên giường, lập tức ngồi dậy, đưa mắt vô thức nhìn sang cửa phòng.

Bưởi đang đứng ở cửa ra vào, còn Mận đang áp chế Từ Á Vu đi đến bên cạnh chiếc còng.

– Ngồi xổm xuống, tự đeo còng chân vào.

Mận ra lệnh.

Cố Thăng nhìn chằm chằm Từ Á Vu, phát hiện miếng băng cá nhân đang dán lên vết thương ở miệng y, trông như đã được xử lý.

Nếu như bọn bắt cóc xử lý vết thương ở chỗ đó của y, xem chừng sau khi đi ra ngoài cũng không đánh y, diễn mãi một trò hề.

Cố Thăng quay đầu nhìn Mai Nhất Minh, thấy cô cũng đang mình anh, nhân tiện gật đầu với anh. Có lẽ cô thấy bộ dạng thế này của Từ Á Vu thì đã tin y là gián điệp rồi.

Từ Á Vu tỏ vẻ mệt mỏi, ngoan ngoãn mang còng chân vào như thể quá hoảng sợ.

– Anh Từ.

Mận khom người, vỗ vỗ mặt y.

– Đừng tiếp tục giở trò gian trá. Nếu có lần sau sẽ không đấm mày mấy đấm đơn giản vậy đâu.

Từ Á Vu gật đầu liên tục:

– Không dám, tôi không dám nữa. Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng này, không đi đâu cả.

Bưởi bật cười, tỏ vẻ không tin tưởng, hắn nhìn sang Cố Thăng, nói:

– Anh Cố đây tự hiểu lấy mình thật đấy, phiền anh giúp bọn tôi trông chừng nhé.

– Được, không thành vấn đề.

Cố Thăng đồng ý, lòng lại nghĩ thầm, ba tên bắt cóc này quả đúng là phái thực lực, diễn xuất không có kẽ hở nào.

Nếu Nam Sơn không nói Từ Á Vu là gián điệp, thật sự là anh không phát hiện ra.

Mấy năm nay, làm nghề bắt cóc cũng cần phải rèn luyện tay nghề hằng ngày, phải đọc thuộc lòng binh thư, biết mưu lược, lại phải có kỹ thuật diễn xuất, không dễ dàng chút nào!

Từ Á Vu không nói gì, y vỗ vỗ quần áo màu xám tro, im lặng nhìn chằm chằm Cố Thăng hệt như con sói chuẩn bị hành động. Đôi mắt rực cháy ngọn lửa hừng hực, bất cứ lúc nào cũng chực chờ lao tới cấu xé Cố Thăng.

– Chú.. Mận. Từ Á Vu trừng tôi kìa. Đợi hai người rời đi, tôi sợ hắn ta sẽ làm hại tôi.

Cố Thăng không đối đầu trực tiếp với y mà quay sang tố cáo với Mận. Anh nhìn Mận và Từ Á Vu, cảm thấy đây là thời cơ thích hợp để thử thách hành động của bọn chúng.

Vừa dứt lời, Từ Á Vu liền thu hồi ánh nhìn, y cúi đầu thật thấp đi về phía giường bên kia.

Mận cảm thấy đau đầu, ngay từ đầu gã ta cứ nghĩ rằng đứa con trai này của mình là một đứa hiểu chuyện. Giờ nhìn lại, thật khiến cho người ta không bớt lo.

Khi đó, sau khi con trai vô tình biết được kế hoạch bắt cóc của gã ta và em trai, y không thay mặt chính nghĩa trách cứ bọn họ mà còn đưa ra thêm rất nhiều đề xuất, hoàn thiện toàn bộ kế hoạch bắt cóc.

Trong lòng gã ta cảm thấy vui mừng, con trai có thể hiểu được bản thân gã làm vậy vì muốn tốt cho gia đình. Cái thế giời này không phải chỉ có hai màu đen trắng đâu.

Trong kế hoạch, từ đầu đến cuối gã ta đều gạt con trai sang một bên, quá nguy hiểm.

Lỡ như bị bắt thì sẽ vào tù hơn mấy chục năm.

Tuổi của gã ta và em trai đã lớn rồi. Ngót nghét hơn nửa đời người, chưa có chuyện gì mà họ chưa từng trải qua, sống thế là đủ rồi. Còn Á Vu không giống thế, cuộc sống của y mới bắt đầu.

Song Á Vu lại tham gia, bày ra đủ loại lý do y phải tham gia, y còn nói đó là một trong những khâu quan trọng nhất giúp kế hoạch tiến hành thuận lợi.

Một mặt gã ta không lay chuyển được con trai, một mặt khác là vì gã cảm thấy con trai nói có lý.

Sau khi gã ta và em trai bắt cóc con tin xong, hai người phải đọ sức với nhà họ Cố và cảnh sát, lại phải trông chừng Cố Thăng, thực sự không thể phân thân làm hết mọi chuyện.

Có Á Vu thì tốt hơn nhiều.

Hiện tại Mận thấy hơi hối hận. Ngày hôm qua vì để kế hoạch tiến hành thuận lợi, gã ta phải đấm hai đấm thật mạnh vào người đứa con trai yêu quý.

Lúc gã bôi thuốc cho con trai thì hỏi Á Vu một vấn đề: Vì sao phải khuyến khích đám Cố Thăng chạy trốn?

Con trai trả lời rất tùy hứng, bảo rằng kế hoạch đã đi đến hồi kết, hẳn sẽ không xuất hiện biến cố gì. Á Vu muốn đùa bỡn Cố Thăng, khiến bọn họ nếm trải cảm giác bất lực khi bị đùa giỡn như khỉ.

Khi Cố Thăng biết được sự thật, chắc chắn gương mặt sẽ biểu lộ cực kỳ đặc sắc: Kinh ngạc, không thể tin nổi, bị tổn thương, tuyệt vọng… Con trai gã ta đã tưởng tượng đến viễn cảnh đó.

Đáng tiếc, tên nhà giàu kia không đi theo con đường bình thường mà lại lấy con trai gã làm tốt thí.

Con trai dự đoán sai lầm, kế hoạch tiến hành không thuận lợi như trong tưởng tượng, có một khâu đã xảy ra vấn đề.

Để con trai tiếp tục nằm vùng bên cạnh Cố Thăng, gã phải đấm thêm vài đấm vào người con trai, thật sự là hành động bất đắc dĩ, cũng may là con trai cũng phối hợp theo.

Tâm trạng của gã ta chỉ có thể hình dung bằng một câu, chính là đánh nó mà tim mình quặn đau.

Lúc ấy, sau khi Mận đưa con trai ra khỏi phòng thì lập tức kiểm tra vết thương cho y, bôi thuốc rồi nhìn đến khóe miệng tím xanh của con trai, lòng lại đau đớn từng cơn.

Gã ta và con trai ngồi trên ghế salon, nói rõ về tiến triển quá trình đòi tiền chuộc. Con trai gã cũng là người hiểu chuyện, chấp nhận tiếp tục phối hợp.

Mận hiểu tính cách của con trai, y là một người kiêu ngạo ngất trời. Á Vu luôn canh cánh trong lòng chuyện Cố Thăng phản bội, khi đối mặt với anh sẽ mất kiên nhẫn.

Theo lý thuyết, làm một tên tội phạm hung ác, có lẽ bây giờ gã sẽ xông lên đấm thêm mấy đấm nữa, dạy dỗ thằng nhóc không nghe lời kia.

Nhưng Mận không ra tay được, gã ta vung nắm đấm đe dọa:

– Tao nói lần cuối, an phận đi.

Ông lại khuyên nhủ tận tình:

– Tụi bây đều bị bắt cóc, không thể sống chung an ổn được à? Hai ba ngày nay sống chung với nhau rồi, tụi bây phải quý trọng duyên phận không dễ có này chứ.

Cảnh tượng này tức khắc chuyển từ phim cảnh sát hình sự thành chuyên mục tư vấn tình cảm.

Bưởi không nhìn được nữa, giục:

– Nói nhảm với bọn chúng làm gì, hôm nay chúng ta có nhiều việc bận lu bù, đi nhanh đi.

Hắn đưa mắt nhìn đám người trong phòng rồi chỉ Từ Á Vu, đe dọa:

– Tụi bây cũng nhìn thấy kết cục của Từ Á Vu rồi, ở yên đó đi.

Nói xong, hắn lôi Mận ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Đến khi bọn bắt cóc rời đi, bầu không khí trong phòng lập tức lạnh lẽo như hầm băng.

Từ Á Vu lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Thăng, cất giọng chất vấn:

– Tại sao phản bội tao?

Y thật sự không nghĩ ra, trước đó đã bàn bạc xong xuôi hết rồi, Cố Thăng cũng đã nỗ lực rất nhiều cho lần trốn thoát này, cuối cùng lại chọn tố cáo.

Khiến cho kế hoạch của y thất bại, khiến cho kết cục của y hiện giờ hết sức buồn cười.

Cũng là kẻ bắt cóc, thế mà lại bị đồng bọn đánh trước mặt con tin.

May mà những người ngồi đây không biết sự thật, bằng không thì mất hết mặt mũi.

Cố Thăng giải thích:

– Tôi cảm thấy kế hoạch này không đáng tin cậy. Nếu cậu cứ cố chấp như thế sẽ làm hại tất cả chúng ta. Vì vậy tôi định dừng kịp lúc để giảm tổn thất.

– Do đó anh đẩy Từ Á Vu ra à? Cố Thăng, anh không phúc hậu chút nào hết.

Mai Nhất Minh đứng cạnh Từ Á Vu, trách anh thay y.

Cố Thăng nhún vay, tỏ vẻ không thể chối cãi

– Tôi làm thế cũng chỉ muốn tốt cho mọi người mà thôi.

– Tốt cái quần, mày thấy tao bị đánh thành thế nào chưa? Mày thấy tao có giống với người không có cái nhìn toàn cục ư?

Từ Á Vu không nhịn được nữa, y phát rồ lên chửi rủa.

– Mọi người bớt cãi nhau đi. Giờ làm loạn lên, để bọn bắt cóc biết được, tất cả mọi người đều ăn trái đắng.

Nam Sơn làm người hòa giải.

– Không!

Từ Á Vu từ chối thẳng thừng, y xắn tay áo lên:

– Là đàn ông thì đánh một trận đi.

Y đi hùng hổ đến chỗ Cố Thăng, chưa đi được vài bước thì bị Mai Nhất Minh ở đằng sau ôm lấy cánh tay.

Mai Nhất Minh khuyên nhủ:

– Từ Á Vu, đây không phải là lúc hành động theo cảm tính đâu. Đến cuối cùng thì người thua thiệt vẫn là cậu thôi. Chẳng lẽ cậu không nhìn ra bọn bắt cóc đứng về phía Cố Thăng hả? Chẳng lẽ cậu còn muốn thêm một đấm bên má phải nữa cho đối xứng hai bên?

– Cô buông ra!

Từ Á Vu đang nổi nóng, không muốn nghe ai nói gì nữa.

Vả lại, y đã nói với Mận và Bưởi, trong phòng có phát ra bất kỳ thanh âm gì thì cũng đừng đi vào.

Y không tin bản thân mình không đánh lại người đàn ông thoạt nhìn giống thư sinh như Cố Thăng.

Từ Á Vu dùng sức vùng ra hai lần, lại không hất được tay của Mai Nhất Minh, định bung kéo cô về phía trước nhưng không ngờ sức của Mai Nhất Minh lại quá khỏe, y vốn không kéo cô được.

Tình cảnh này khá lúng túng.

Y ho khan, chữa ngượng:

– Nể mặt Mai Nhất Minh, hôm nay tao bỏ qua cho mày một lần.

Sau đó y quay sang nhìn Mai Nhất Minh đứng cạnh mình, cất giọng bất đắc dĩ:

– Cô buông tay ra được chưa? Tôi đảm bảo không qua đó.

Đợi lúc y lấy được tiền chuộc thuận lợi, Cố Thăng cách cái chết không còn xa nữa.

Mai Nhất Minh thấy đợt sóng mãnh liệt trong đôi mắt y đã bình tĩnh trở lại, cô thẳng thừng ôm y kiểu công chúa, không để ý đến sự giãy giụa của Từ Á Vu, ném y lên trên giường.

Cô phủi tay, thở phào một hơi:

– Vậy thì tôi an tâm.

Cố Thăng và Nam Sơn thấy cảnh tượng này, hai người cạn lời nhìn cô trân trối, mạnh thật đó.

Từ Á Vu:… Cô ả này thật quá kinh khủng, y cảm thấy lòng tự tôn đàn ông của mình bị đả kích.

May mà người khác không biết y bị vũ lực của cô ép nằm trên giường, không so đo với Cố Thăng nữa.

Giá trị vũ lực của Mai Nhất Minh quá cao, nếu y có thể thuyết phục Mai Nhất Minh dạy dỗ Cố Thăng cùng mình, nhất định sẽ lấy được phần thắng áp đảo.

Vì vậy, lực chú ý của Từ Á Vu chuyển sang Mai Nhất Minh, hỏi:

– Chẳng lẽ cô không hận Cố Thăng phá đám kế hoạch trốn đi của chúng ta à?

– Đương nhiên là hận rồi.

Mai Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi.

Từ Á Vu nghe xong thì thấy có hy vọng, y xúi:

– Đánh anh ta một trận cho hả giận.

Trong lòng Mai Nhất Minh bật cười, cô sẽ không mắc mưu, bị y chia rẽ nội bộ. Cô vỗ mạnh lên vai y một cái, suýt chút nữa khiến Từ Á Vu phun máu.

– Không được đâu, chúng ta đánh anh ta, bọn bắt cóc sẽ đánh chúng ta.

Từ Á Vu nghe xong, cảm thấy uất nghẹn, bọn bắt cóc là người nhà của y, đương nhiên là không đánh y nữa rồi, nhưng y không thể nói ra.

Vì có Mai Nhất Minh giám sát, Từ Á Vu rất an phận.

Suốt cả ngày, thi thoảng y sẽ phát sinh cãi vã với Cố Thăng Nam Sơn, mỗi lần y muốn bộc phát thì Mai Nhất Minh đều ngăn cản, khiến lửa giận trong lòng không biết trút vào đâu, y đành phải cố nuốt cục tức vào bụng.

Y an ủi bản thân, Mai Nhất Minh làm thế chỉ vì muốn tốt cho y.

Nửa đêm, lúc Nam Sơn tỉnh lại thì ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc. Không cần đoán cô cũng biết bản thân lại xuyên vào vật gì đó trên người bọn cướp.

Cô xem xét thân thể mình, hóa ra đó chính là quả bom luôn quấn rịt trên người Mận.

Đây thực sự là một niềm kinh ngạc cùng sung sướng thiệt lớn!

Giá trị vũ lực của Nam Sơn, Cố Thăng và Mai Nhất Minh đều không thấp, uy hiếp lớn nhất chính là quả bom trên người Mận.

Nếu quả bom của gã ta trở nên vô dụng, vậy thì thứ bọn họ kiêng dè không còn nữa. Bọn họ có thể tung hết sức tiến hành kế hoạch chạy trốn rồi.

Cô tin rằng, bọn họ có thể thắng bọn bắt cóc khi chúng không có bom.

Nam Sơn dốt đặc cán mai với cấu tạo quả bom, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô phá hủy quả bom này. Cô cực kỳ kiên nhẫn hủy đi hủy lại tất cả những dây nối đến mấy lần.

Bảo đảm rằng khi Mận bật công tắc thì cũng không làm gì được.

Nhìn vào từ bên ngoài, quả bom không khác gì ban đầu.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm trí nghe bọn chúng nói chuyện.

Mận nắm tóc, lưng còng hẳn xuống, vẻ mặt suy sụp:

– Anh thấy chúng ta bị trúng kế rồi, cảnh sát sẽ tìm đến đây nhanh thôi.

– Chúng ta đợi thêm một ngày nữa, nếu ngày mai nhà họ Cố không mang tiền đến nơi chúng ta yêu cầu thì chúng ta giết chết hết chúng, hủy diệt chứng cứ.

Bưởi rít thuốc lá một hơi thật sâu rồi bị sặc, hắn không nhịn được phải ho khan.

– Anh không muốn công sức bỏ ra như dã tràng xe cát, lại càng không muốn sống trong tù cả đời.

Mận lầu bầu.

Bưởi ấn tàn thuốc vào ghế salon, lớp vải salon lập tức xuất hiện một cái lỗ, mùi khét gay mũi phát ra từ đó, hắn không thích nghe mấy lời ủ dột nên gạt ngang với vẻ mất kiên nhẫn:

– Tình huống xấu nhất là chúng ta không lấy được tiền chuộc, chúng ta chạy trốn chắc chắn không thành vấn đề.

– Ừ.

Mận đứng lên bất thình lình, tự mình đi đến gian phòng nghỉ, nói:

– Anh để A Á đi trước, nó còn trẻ, phải tận hưởng cuộc sống tốt đẹp đến hết đời.

– Anh tính làm gì thế!

Bưởi bắt cánh tay Mận, nói:

– A Á phải ở lại trông giữ chỗ này, không thể rời khỏi được.

– Nhưng…

Mận muốn nói thêm gì nữa.

Bưởi lập tức cắt ngang:

– Đừng nhưng nhị gì nữa, hãy nghĩ về hướng tốt đẹp hơn đi. Ví dụ như, ngày mai lấy được tiền chuộc thuận lợi, cảnh sát không thể tìm ra được chứng cứ phạm tội của chúng ta.

Mận ngồi xuống đầy bất lực, gã ta nhìn chằm chằm vào lỗ cháy màu đen do tàn thuốc tạo ra, cảm thấy hơi lo lắng, cả buổi không nói tiếng nào.

Bưởi nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa thì đến năm giờ rưỡi rồi nên khuyên nhủ:

– Anh à, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi. Trời sáng rồi, chúng ta lại bắt đầu bận rộn.

– Không ngủ được, cứ để anh ngồi yên ở đây một lúc rồi sẽ tốt thôi.

Mận lắc lắc đầu.

Bưởi thấy vậy, cũng không ép buộc ông. Bản thân hắn tựa đầu vào ghế salon ngủ, chốc lát sau đã truyền ra tiếng ngáy vang dội, hệt như còi xe lửa.

Nam Sơn trở về thân thể mình.

Bởi vì Từ Á Vu đang ở đây, đèn mở suốt cả đêm, tránh cho đêm tối hun hút, y đánh nhau với Cố Thăng, không biết phải lôi ai với ai.

Cô đưa mắt nhìn Từ Á Vu trong vô thức, phát hiện y đang nhìn chằm chằm về phía của cô.

Cô biết, y không nhìn cô mà đang nhìn Cố Thăng đang ngủ cạnh cô. Ánh mắt tràn ngập ác ý kia khiến tim cô đập cực nhanh, nhịp tim gia tốc lên rất nhiều lần.

Đúng lúc đó, Mai Nhất Minh đang chép miệng nói mớ.

Mai Nhất Minh nói:

– Cố Thăng, tôi tin lời lời anh nói rồi, Từ Á Vu đúng là gián điệp!