Nhiễm Cách cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Mấy ngày này, gia đình cô và gia đình của Hoa Nguyệt Dã đã cùng nhau ăn cơm, tiện thể bàn về chuyện tổ chức lễ cưới của đôi trẻ.

Lúc đầu Nhiễm cha còn do dự lắm, bởi vì thời gian hai người hai người quen nhau vẫn chưa lâu và tuổi con gái mình còn trẻ nên lo tình cảm sẽ không bền chắc.

Nhưng khi nghe nhà trai thuyết phục và bắt gặp ánh mắt kiên định chân thành của Hoa Nguyệt Dã nhìn con gái mình thì ông liền mủi lòng.

Sở phu nhân và Nhiễm mẹ đã xem ngày lành tháng tốt để hai người tổ chức đám cưới, là ngày thứ ba âm lịch của tháng chín. Vậy là chỉ còn ba tháng nữa là Nhiễm Cách sẽ lên xe hoa.

Cả hai gia đình đều bận rộn chuẩn bị, Nhiễm Cách bị xoay vòng vòng, chụp ảnh cưới, thử đồ, trang sức, lễ vật gì mẹ cô cũng bắt cô phải tự mình lựa chọn. Vì lễ cưới là một nghi thức rất thiêng liêng, chỉ có một lần trong đời thôi nên phải quyết định thật kĩ càng. Thời gian này cô và Hoa Nguyệt Dã cũng không gặp nhau nhiều lắm, cả hai đều bận giải quyết công việc của riêng của mình để chuẩn bị cho lễ cưới ngày nghỉ tuần trăng mật.

Hôn lễ được tổ chức trên đảo Tĩnh, là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp của nước Z. Lễ cưới được tổ chức ngoài trời, thời tiết tháng chín ở đây vẫn còn ấm áp, sóng biển vỗ nhẹ theo nhau lăn tăn chạy vào bờ rồi lại rút ra. Khách khứa đã đến đông đủ, Nhiễm Cách ngoài ý muốn nhìn thấy Edward đến dự, bên cạnh ông ta là Mạch Âu Diệm đang hờ hững nhìn xung quanh.

Dù sao ông ta cũng là cha ruột của Nhiễm Cách nên Nhiễm cha dù có khó chịu thế nào vẫn nghe lời vợ mời ông ta tới.

Mạch Âu Diệm nhìn thấy cô mặc váy cưới, mắt lóe lóe: “Hôn thê cũ à, không suy xét lại anh sao?”

Nhiễm Cách liếc hắn, nâng tà váy dài chạm đất của mình lên: “Trước giờ tôi chỉ có một vị hôn phu duy nhất, một chút nữa cũng là chồng tôi.”

Mạch Âu Diệm thở dài, dáng vẻ như rất tiếc nuối, “Haizz, thật sự không suy xét sao?”

Nhiễm Cách dừng lại, mỉm cười nhìn hắn: “Chúng ta có thể là bạn. Tôi có thể mai mối cho ngài.”

Hắn sửng sốt, lập tức xua tay, “Không cần đâu cô bé, tôi đã có đối tượng mới rồi.”

Nhiễm Cách nhướng mày, “Ồ? Cô gái xấu số nào thế?”

Mạch Âu Diệm cười cười không nói, chỉ tiến lại gần cô, đôi môi nhẹ nhàng câu lên: “Vị hôn thê cũ thân mến, tôi có quà cưới bất ngờ dành cho em đấy!”

Cô chớp mắt, rất tò mò muốn xem món quà mà hắn đang ám chỉ. Nhưng lúc này cô lại bị mẹ hối thúc sửa soạn lại nên nhanh chóng đi qua, quăng chuyện này ra sau đầu.

Mơ mơ màng màng một hồi, cô đã được Nhiễm cha dắt tay bước vào lễ đường, bộ váy trắng lộng lẫy đính các viên đá quý hai bên hông khiến cô trở nên sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời dịu nhẹ. Cô nhìn người đàn ông trước mắt. Anh tuấn, trầm nhã, dịu dàng như vậy bây giờ chỉ có thể là dành cho cô thôi.

“… Con có đồng ý không?”

Từng chuyện xảy ra trong quá khứ trong khoảnh khắc này chợt hiện lên trong đầu cô. Từ lúc gặp anh lúc cô mới trùng sinh đến lúc anh vì bảo vệ cô mà trúng đạn, đến căn phòng bí mật của biệt thự lão Clark. Hình bóng anh từ từ xâm chiếm lấy trái tim cô, chỉ cần một ánh mắt cô liền biết anh bất mãn thế nào khi cô không để ý anh, một cái nhếch nhẹ trên bờ môi cũng khiến tim cô đập loạn lên. Bất giác, cô đã không thể sống thiếu anh.

Cô cảm tạ ông trời vì để cho cô sống lại một lần nữa, cũng là vì đã để Hoa Nguyệt Dã đến bên cô.

“Tiểu Cách, Tiểu Cách…”

Nghe giọng trầm trầm của Hoa Nguyệt Dã gọi cô, cô hoàn hồn. Mọi người đang đợi câu trả lời của cô, Hoa Nguyệt Dã cũng vậy. Nhưng lúc này cô lại rất muốn bật cười, bởi vì anh đang khẩn trương đến mức mồ hôi túa đầy trên trán.

Sao lại không khẩn trương được chứ? Khi mà cô cứ đứng im ngơ ngẩn thế này, anh sợ cô đổi ý…

Nhiễm Cách ngọt ngào nở nụ cười: “Con đồng ý.”

Hoa Nguyệt Dã thở phào, vui vẻ giương khóe môi.

Cha xứ nói lớn: “Ta tuyên bố hai con đã là vợ chồng. Chú rể có thể…”

Không để Cha nói hết câu, Hoa Nguyệt Dã nắm tay cô đeo nhẫn vào, rồi tự đeo vào cho mình luôn. Sau đó giữ lấy eo nhỏ của cô, cúi xuống đặt một nụ hôn mãnh liệt trên đôi môi căng mọng của cô. Mặc kệ tiếng hò hét hay tiếng vỗ tay trầm trồ của mọi người, người con gái anh yêu đã trở thành vợ của mình. Trên đời này còn điều gì hạnh phúc hơn nữa chứ? Anh cảm thấy anh quả thật rất may mắn!

Nhiễm Minh Ngôn ngồi ở dưới thật muốn nhảy cẫng lên, em rể sao lại gấp gáp như vậy chứ! Làm gì có vị khách đặc biệt nào bất ngờ tới phá hôn lễ đâu chứ? Tâm lý của mấy người đang yêu đương thật đúng là khó hiểu!

Linh cảm của Nhiễm Minh Ngôn quả thật đúng một nửa. Đúng là có vị khách đặc biệt tới, người đó cũng không phải là người không quen.

“Em gái kết hôn mà không mời anh trai, thật không coi người anh này ra gì nha?”

Hoa Nguyệt Dã và Nhiễm Cách giật mình nhìn nhau, giọng nói này…

Một người đàn ông diện complet đen từ sau cổng hoa đi tới, anh ta mỉm cười, đôi mắt sáng quắc.

Hoa Mỹ bật dậy, há hốc miệng: “Hoa… Hoa Phong?”

Ngay cả Hoa Tuyệt thường ngày trầm tĩnh cũng không nhịn được cứng đờ người, biểu cảm trên mặt vừa kinh hỉ vừa chua xót.

Hoa Phong nghiêng đầu, nở nụ cười mị hoặc: “Làm sao? Mới xa tôi có mấy tháng mà quên tôi luôn rồi sao người anh em?”

“Thật… mẹ nó!” Hoa Mỹ nhịn không được chửi thề một tiếng.

Hắn bước đến giơ tay định đấm Hoa Phong nhưng lại dễ dàng bị anh bắt được. Hoa Mỹ xúc động, nhìn Hoa Phong bằng xương bằng thịt đứng trước mắt mình, ôm chầm lấy anh. Hoa Phong nhìn sang Hoa Tuyệt, khẽ nhướng mày. Hoa Tuyệt bật cười, không để ý tới giọt nước ấm nóng vừa lăn xuống gò má mình, sải bước tới ôm lấy hai người họ.

“Các anh em, tôi đã trở lại!”

Ba người họ ôm nhau một lúc rồi buông ra. Hoa Phong bước tới chào gia đình Nhiễm Cách rồi chào mọi người ở Sở gia, Sở phu nhân khi thấy anh cũng không khỏi nghẹn ngào nấc lên, nụ cười dịu dàng nở trên môi.

Lúc nhìn thấy Edward, anh gật đầu kêu một tiếng:

“Cha.”

Edward gật đầu, ánh mắt ra hiệu đánh về phía cặp vợ chồng son.

Hoa Phong gật đầu, đi tới trước hai người họ. Anh nhìn Hoa Nguyệt Dã, mỉm cười:

“Boss!”

Hoa Nguyệt Dã vẫn bình tĩnh gật đầu coi như đáp lời. Nhưng sau đó hai người lại ôm nhau thật chặt giống như những người bạn xa cách đã lâu. Chỉ có bọn họ mới hiểu, tình cảm anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, gắn bó thân thiết như keo sơn, đâu phải nói quên liền quên được? Không phải anh không đau đớn khi mất đi người anh em, mà là do không dám nghĩ tới, là do tội lỗi, do áy náy cùng đau lòng mới không dám nghĩ tới chuyện này.

Hoa Phong buông Hoa Nguyệt Dã ra, vỗ vỗ vai anh, quay đầu sang bọn Hoa Mỹ cười nói:

“Boss đã trở thành em rể tôi rồi này! Oách không?”

Lúc này Hoa Phong mới dám nhìn sang cô dâu bé nhỏ xinh đẹp bên cạnh Hoa Nguyệt Dã. Mắt cô đã ướt sũng, chóp mũi nhỏ nhỏ đỏ ửng lên, môi hơi mím nhưng khóe môi vẫn như có như không mà giương lên.

“Em gái.” Hoa Phong cười nhẹ, đẩy trán cô một cái, “Bất ngờ không? Hoa Phong anh từng xem em như chị dâu. Nhưng bây giờ anh lại chính là anh trai thất lạc bấy lâu nay của em.”

Nhiễm Cách vẫn trừng to mắt không nói gì. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, rốt cuộc Hoa Phong đành bất đắc dĩ cười một tiếng:

“Cũng không chào đón người anh trai này sao?”

Nhiễm Cách thấy anh nghịch ngợm nháy mắt, cô bật cười, nước mắt lăn dài trên gò má tinh xảo, cô bước tới ôm anh, giọng nói nghẹn ngào: “Dù anh là anh trai hay Hoa Phong, em đều rất chào đón.”