“Liên Hảo!” Bên dưới ánh đèn dịu nhẹ, một giọng nói run run được thốt ra tựa như biến điệu của âm cuối phát ra từ đàn cello.
“Lan Đình Phương!” Giống như một loại bản năng, khi đã nhìn thấy rõ người đàn ông tựa vào trên tường kia là ai, mọi thứ giống như một con nhộng bắt đầu mọc cánh, phá kén mà ra.
Lan Đình Phương! Lan Đình Phương là cố chấp kiếp trước của Cố Liên Hảo!
Lan Đình Phương là quá khứ mà Cố Liên Hảo muốn lãng quên, và cũng đã thật sự lãng quên. Ba từ Lan Đình Phương này quá mạnh mẽ, Cố Liên Hảo chỉ có thể dùng tình yêu đã chết yểu của mình để hoài niệm nó.
Liên Hảo có thế nào cũng không thể tưởng tượng được bản thân trở lại Bắc Kinh ngày thứ ba sẽ gặp lại Lan Đình Phương, còn ở tình huống tràn ngập sắc hương như vậy. Bất thình lình gặp lại nhau khiến cho Liên Hảo có chút không tin vào mắt mình, cô cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó, quên luôn chuyện phải nhặt lại giày.
Lan Đình Phương ngồi xuống ở trước mặt Liên Hảo, nâng chân cô đặt lên trên đùi mình, nhặt chiếc giày ở bên cạnh lên, sau đó nhẹ nhàng mang vào chân cô, lại nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân cô đặt lại trên mặt đất.
Liên Hảo nhíu mày. Lan Đình Phương vẫn như cũ ngồi trên mặt đất nhìn cô, đại bộ phận biểu cảm trên khuôn mặt đều ẩn ở trong bóng tối.
“Lan tổng, các người biết nhau?” Một cô gái nũng nịu hỏi.
Liên Hảo nghĩ tới Kha Oánh còn tại ghế lô chờ mình, cô vừa mới từ trong ghế lô ra ngoài nghe điện thoại, sau đó thì bị lạc đường, vì thế mới có màn gặp gỡ ly kỳ này.
Nhàn nhạt gật đầu, Liên Hảo nhấc chân muốn rời đi, còn không có chờ cô nâng bước chân, cơ thể đã bị một sức lực hung hăng kéo lại.
Liên Hảo lại nhíu mày, Lan Đình Phương gắt gao túm lấy cô, hai người cứ như vậy giằng co.
“Lan tổng…” Giọng nói nũng nịu kia lại vang lên.
“Cút!” Lan Đình Phương quát.
Sau khi hai cô gái kia rời đi, trong hành lang có vẻ càng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ.
“Lan Đình Phương, buông tôi ra!” Liên Hảo bình tĩnh nói: “Kha Oánh đang đợi tôi, tôi đã ra ngoài được một lúc lâu rồi.”
Giọng nói của Lan Đình Phương lộ ra ý cầu xin: “Liên… Liên Hảo, có thể nói chuyện hay không, chỉ một lúc, sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu, em xem có được hay không?”
“Tôi và anh không có gì để nói cả.” Liên Hảo muốn rút tay ra, nhưng tay Lan Đình Phương tựa như gọng kìm, cô không thể nào rút ra được. Liên Hảo không kiên nhẫn được nữa, nhìn anh: “Hơn nữa, tôi cảm thấy bộ dạng hiện tại của Lan tiên sinh cũng không thích hợp để nói chuyện.”
Lan Đình Phương nhìn theo tầm mắt của cô, trong lòng trầm xuống, cuống quít dùng tay còn lại chỉnh lại quần áo của mình, nhưng càng chỉnh lại càng loạn, trên cổ áo sơmi màu trắng có mấy chỗ có dấu son môi, và áo sơmi cũng bị mở ra ba nút.
Cô đứng đối mặt với ngọn đèn, mặc chiếc váy không tay màu lam nhạt lộ ra xương quai xanh, tóc đã dài đến ngang vai, ánh mắt trong veo.
Cô ấy sống rất tốt! Theo như lời của Kha Oánh nói, Cố Liên Hảo đã chân chính hiểu được cuộc sống tốt là như thế nào.
Cô bình tĩnh, không chút gợn sóng nhìn anh. Ánh mắt như vậy khiến trái tim Lam Đình Phương dường như chết nghẹn, cảm giác vừa bước vào thiên đường cách đây ít phút đã bị bóng đêm của địa ngục thay thế.
Tất cả mọi người đều khuyên anh không cần đi quấy rầy cô, tất cả mọi người đều đang nói anh đã bỏ lỡ, tất cả mọi người đều đang nói anh không xứng đáng lại có được cô, tất cả mọi người đều nói Cố Liên Hảo đáng giá có được một cuộc sống tốt!
Anh suy sụp buông tay cô ra.
Cô ấy đi rồi!
Lan Đình Phương tựa vào trên tường.
Dường như vận may thuộc về Lan Đình Phương đã bị anh phung phí bỏ lỡ. Anh và cô thế nhưng lại gặp lại nhau ở tình huống vô cùng oái âm này. Anh chính là bị bọn Khấu Gia Minh kéo tới, bên trong là một đám người có nam có nữ, anh cảm thấy buồn chán nên bước ra ngoài. Thời điểm anh tựa vào trên tường, hai cô gái kia liền xuất hiện, hơn nữa còn đeo dính lấy anh, trùng hợp lúc ấy anh lười cử động. Khi một bàn tay trong số đó chạm vào bụng anh, lúc vừa định đẩy ra thì đã nghe được giọng nói của Liên Hảo, anh lúc ấy cũng không tin vào mắt mình sẽ thật sự nhìn thấy cô.
Có người nói người lãng phí quá nhiều cơ hội, cuối cùng thứ nhận được chính là sự trừng phạt. Thật đúng là như vậy! Lan Đình Phương cười đến mỗi một đốt xương trên người cũng đều đau nhức.
Kỳ thực, kể từ ngày Liên Hảo rời đi, Thượng Đế đã và đang trừng phạt anh.
Trong một ghế lô ở phía nam của Nhất Phẩm Hương, Kha Oánh cực lực chỉ cho Liên Hảo thấy, nghệ kỹ cầm ô mang guốc gỗ đi những bước chân chậm rì kia chính là Tô Tứ. Lúc này đây, cô ấy đang kết thúc màn biểu diễn của mình bằng một tư thế vô cùng lạ lùng, khiến cho hai nghệ kỹ ở bên cạnh phải che miệng lại cười.
Tô Tứ nghe nói Liên Hảo có thể một bên xem Sadako từ trong TV bò ra vừa ăn mì ăn liền, còn từng khen ngợi Toshio đáng yêu thì ngay lập tức hận không thể cùng Liên Hảo kết bái. Bởi vì trùng hợp là cô ấy cũng từng vừa xem Sadako vừa ngồi ăn mì ăn liền, cô ấy cũng cảm thấy gương mặt tô rất nhiều phấn màu trắng của Toshio vô cùng đáng yêu. Vì thế, liền tự động gọi “Liên Hảo” “Liên Hảo”, người không biết còn tưởng hai người rất thân thuộc.
Sau vài giờ ở chung, Liên Hảo cũng cảm thấy Tô Tứ là một người rất thú vị, rất nhiệt tình và hào phóng. Sau khi từ một quán cay Tứ Xuyên bước ra, Tô Tứ liền la hét muốn chơi cái gì đó tao nhã, vì thế đã kích động kéo theo vài người bạn cùng nhau đi đến Nhất Phẩm Hương.
Tô Tứ là người có phong cách thoải mái, uống một chút rượu liền không tao nhã nỗi nữa. Trong lúc cô ấy đang cực lực bắt chước nghệ kỹ biểu diễn, cửa bị kéo ra. Vài người đàn ông bước vào, người dẫn đầu giang rộng hai tay: “Em gái Tứ, anh trai đến cùng các em hợp lại thành một bàn!”
Khiến Liên Hảo không thể ngờ được là, cái người gọi Tô Tứ là em gái Tứ kia lại chính là Khấu Gia Minh. Đi theo phía sau anh ta là Phòng Tổ Vọng, không những vậy, phía sau Phòng Tổ Vọng lại còn có thêm hai người nữa, mà Lan Đình Phương đi ở cuối cùng, anh lúc này đã thay một chiếc áo sơmi màu đen.
Trong ghế lô trừ bỏ Kha Oánh cùng Liên Hảo ra, các cô gái còn lại đều biểu hiện ra bộ dạng rất nhiệt tình. Những người mới đến đều là người có tướng mạo vô cùng khó có thể gặp được, đặc biệt là người ít khi xuất hiện như Lan Đình Phương cũng đang ở trong số những người này. Anh vừa mới bước vào, cô gái ngồi đối diện Liên Hảo đã kinh hô một tiếng “Lan Đình Phương”, sao đó liền bắt đầu chỉnh trang lại tóc của mình.
Khấu Gia Minh xem ra cùng Tô Tứ rất thân thiết, sau khi quan sát xung quanh một lượt, anh ta đi đến trước mặt Liên Hảo, trong tươi cười có chua xót, vươn tay ra: “Cố Liên Hảo, thật vui khi có thể gặp lại cô.”
Liên Hảo không có tiếp cái bắt tay này, cô duy trì tư thế ngồi ở trên sàn Nhật nhàn nhạt gật đầu xem như chào hỏi với anh ta. Phòng Tổ Vọng cũng chần chừ bước đến phía Liên Hảo. Trước mặt người khác anh ta luôn là người khéo đưa đẩy, làm chuyện gì cũng thỏa đáng, nhưng khi đứng ở trước mặt Cố Liên Hảo, chung quy là chột dạ.
Anh ta nhớ tới ngày đó ở biệt thự của Khấu Gia Minh, anh ta thậm chí còn làm người giật dây cho Cố Liên Hảo cùng Bách An Ny. Khi đó anh ta là ẩn dấu tâm tư, cảm thấy Bách An Ny cùng Lan Đình Phương nên ở cùng nhau.
Sau này, giữa đêm khuya, anh ta nghe kể về câu chuyện bức thư trong chai, câu chuyện kia cứ như vậy ôn nhu đâm vào nội tâm vốn đã chết lặng từ lâu của anh ta. Anh ta đột nhiên cảm thấy may mắn khi bản thân nghe được câu chuyện này, anh ta còn cảm thấy may mắn hơn nữa khi biết đây là một câu chuyện có thật.
Sau này, anh ta thật sự đúng là bị Cố Liên Hảo làm cho kinh hãi.
Lúc này, lại nhìn thấy Cố Liên Hảo ở trước mặt, Phòng Tổ Vọng rất muốn ôm người phụ nữ khiến anh ta chấn động và bội phục này một cái, sau đó thật tâm thật dạ chân thành nói lời xin lỗi cô.
Anh ta giơ tay lên, dưới ánh mắt trong veo của cô, chung quy cái gì cũng không dám làm.
Lan Đình Phương thật khách khí hỏi cô gái ngồi cạnh Liên Hảo có thể đem chỗ ngồi nhường lại cho anh hay không, cô gái kinh ngạc hơi hơi hé miệng định nói cái gì đó, nhưng sau cùng vẫn là đứng lên.
Bầu không khí trong ghế lô bởi vì tình huống này mà có chút khó xử. Tô Tứ nhìn qua, khó được ở trong này nhìn thấy Lan Đình Phương, có thế nào thì cô ấy cũng không thể để bầu không khí này hạ nhiệt được. Cô ấy xoay tay lắc búa cát, cười đến cười run rẩy hết cả người.
Lan Đình Phương là người đàn ông ba yếu tố ở trong mắt Tô Tứ, thần bí, gợi cảm, mê người. Ngày thường tụ tập cùng bạn bè có nghe được tên của anh nhưng cũng chỉ nghe mà chưa từng được gặp. Thật vất vả mới nhìn thấy được Lan Đình Phương, cô ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này mà quan sát anh. Đương nhiên, cô ấy đối với Lan Đình Phương cũng chỉ sinh ra tò mò, càng chưa nói tới có cái tư tưởng gì không an phận. Trong mắt Tô Tứ, người đàn ông ba yếu tố này cũng chỉ mang tính tượng trưng mà thôi, có thể là đối tượng ảo tưởng, còn nếu cùng nhau chung sống vậy thì miễn bàn. Cô ấy cũng không muốn biến thành một người phụ nữ có tố chất thần kinh, mỗi ngày sống nghi thần nghi quỷ, lo lắng gã đàn ông nhà mình lại bị ai đó thầm thương trộm nhớ.
Kha Oánh đối với loại tình huống này cực kỳ đau đầu, may mắn là Liên Hảo vẫn một mực bày ra bộ dáng bỏ mặc ngoài tai, thái độ này tuyệt đối không phải là giả vờ. Uống một ngụm nước, Kha Oánh trong đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hỏi Liên Hảo giờ phút này đối với cái người ngồi bên cạnh mình Lan Đình Phương có cảm giác gì, Liên Hảo cũng không biết nên hình dung như thế nào. Cô chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, không có kích động, không có oán hận, nếu có cũng chỉ có bất đắc dĩ. Quả thật, Liên Hảo không nghĩ sẽ gặp lại Lan Đình Phương, và cũng không muốn gặp anh.
Lan Đình Phương đối với Cố Liên Hảo cũng chỉ là một đoạn ký ức xa xôi và vỡ vụn.
Liên Hảo buông xuống ánh mắt, nghe anh ở bên tai cô gọi một tiếng “Liên Hảo”.
“Ừ!” Liên Hảo nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt dừng ở trên người một nghệ kỹ đang múa.
“Liên Hảo, cho anh một chút thời gian, được không? Chúng ta nói một chút chuyện!” Giọng nói của Lan Đình Phương như xa như gần xoay quanh ở bên tai Liên Hảo.
Cuối cùng Liên Hảo cũng đem ánh mắt dời đến trên mặt của Lan Đình Phương, cau mày: “Muốn nói chuyện gì? Chúng ta hình như cũng không có chuyện gì để nói.”
Lan Đình Phương né tránh ánh mắt Liên Hảo, kéo mở đề tài: “Liên Hảo, Ca Ca nhất định rất muốn gặp em, em gặp nó đi, năm trước, anh đưa nó đi Mexico, tiểu gia hỏa kia được đến nơi mình sinh ra thật sự nháo một trận ầm ĩ.”
Liên Hảo không có đáp lời, Lan Đình Phương tiếp tục nói:
“Nó rất đáng yêu, anh mời người có chuyên môn tới huấn luyện nó, nó bây giờ biết lăn lộn, biết nằm xuống, biết cùng người khác bắt tay, biết đứng nghiêm. Anh nghĩ sẽ có một ngày nào đó em trở về, nhìn đến nó như vậy nhất định sẽ rất cao hứng, anh còn tính toán…”
“Đủ rồi! Lan Đình Phương! Kỳ thực, tôi không nghĩ muốn gặp lại anh, tôi nói như vậy anh đã hiểu chưa?” Liên Hảo nắm cốc nước trong tay.
Sắc mặt Lan Đình Phương nhanh chóng trở nên trắng bệt, như là trong nháy mắt bị ai đó hút sạch đi máu, anh gian nan uống một ngụm nước, chua chát hỏi ra: “Anh biết, Liên Hảo, em có thể hay không giành ra một chút thời gian để anh mời em một bữa cơm!”
Nâng tay ấn vào mi tâm của mình, Liên Hảo nặng nề thở ra một hơi, nói: “Lan Đình Phương, kỳ thực, anh không cần phải làm như vậy, tôi hiện tại sống rất tốt.”
Ánh sáng phát ra từ trên ngón áp út của Liên Hảo khi cô giơ tay lên khiến cho ánh mắt anh vô cùng đau đớn. Sau khi đã nhìn thật rõ ràng, đầu óc Lan Đình Phương trở nên trống rỗng.
“Lan tiên sinh, dừng lại ở đây đi! Nếu anh cần, tôi cũng có thể thật lòng nói cho anh biết tôi hiện tại sống tốt như thế nào, anh có muốn nghe không?”
“Không cần!” Lan Đình Phương lớn tiếng hô lên.
Tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn qua nơi này, chỉ thấy người đàn ông luôn không đặt ai vào mắt kia lúc này đây lại rối loạn đứng lên, miệng thì thào tự nói: “Không cần, không cần.. Sống tốt là được rồi, sống tốt là được rồi!”
Lan Đình Phương một bên thì thào tự nói một bên nghiêng ngả chao đảo bước ra ngoài.
Phòng Tổ Vọng cũng đuổi theo sát phía sau.
Khấu Gia Minh thật sâu nhìn Liên Hảo liếc mắt một cái, sau khi thở dài một hơi cũng nhanh chóng rời đi.
Trong ghế lô, Liên Hảo cùng Kha Oánh nhìn nhau cười khổ.
Định mệnh có đôi khi sẽ làm bạn rơi vào một vài khoảnh khắc vô cùng bất lực.