Trên thế giới này, có một loại chứng bệnh được gọi là chứng sai vị thời gian. Cử một ví dụ, một người mẹ đột nhiên mất đi đứa con, sau khi mất con người mẹ thỉnh thoảng sẽ lâm vào một loại trạng thái, và trạng thái này có lẽ sẽ duy trì khoảng một hoặc hai phút. Khi rơi vào trạng thái này, người mẹ sẽ cho rằng đứa con của mình vẫn còn sống và sẽ nói chuyện với chúng. Đó là một trong những biểu hiện của chứng sai vị thời gian.

Đối với chứng sai vị thời gian này, mọi người còn cho nó một cái rất êm tai: Người du hành thời gian.

Những “Người du hành thời gian” sẽ bởi vì bệnh tình phát tác mà sóng điện não của bọ họ sẽ đưa bọn họ đến một không gian nào đó mà ngay cả bản thân bọn họ cũng không thể nào giải thích được, chẳng hạn như quá khứ, chẳng hạn như tương lai.

Tất nhiên, những không gian này chỉ tồn tại bên trong ảo tưởng cá nhân của bọn họ.

Nếu có thể, Lan Đình Phương cũng hy vọng bản thân anh là một người du hành thời gian, mặc dù có rất nhiều nhà nghiên cứu y học đều cho rằng, người du hành thời gian thật ra là những bệnh nhân bị bệnh tâm thần.

Nếu có thể, Lan Đình Phương hy vọng sóng điện não sẽ đưa anh đến tương lai. Hỏi anh vì sao không phải là quá khứ? Thật ra, cũng không phải không nghĩ, nhưng anh rất sợ. Sợ ở quá khứ có lẽ anh sẽ không gặp được Cố Liên Hảo, sợ có lẽ đứa trẻ kia không có đem cái bức thư trong chai giao đến tay anh, sợ đứa trẻ ấy sẽ đem bức thư trong chai giao cho một người khác, và cũng sợ người nhận được chiếc chai sẽ trở thành người mà Cố Liên Hảo yêu, sợ….

Lan Đình Phương rất sợ đủ loại khả năng này.

Nếu có thể, Lan Đình Phương hy vọng sóng điện não sẽ đưa anh đến tương lai, vì tương lai đại biểu cho hy vọng, có hy vọng đẹp biết bao nhiêu, vậy thì phần còn lại của cuộc đời anh sẽ không trở nên khô kiệt.

Nếu có thể, Lan Đình Phương hy vọng sóng điện não có thể đưa anh đến một giây trước khi tận thế đến.

Bởi vì, cô sẽ đến tìm anh.

Ở thế kỷ hai mươi mốt, các nhà khí tượng học thường xuyên đề cập đến những văn tự được ghi lại bởi nền văn minh Maya, có đủ cách hình dung khác nhau về những văn tự này, sự tan chảy của sông băng, kỷ băng hà, hiện tượng El Niño… Nhiều tổ chức bảo vệ môi trường mỗi ngày đều khuyến cáo các quốc gia hãy giảm bớt khí thải, những phe phái tâm linh nói ẩu nói tả về ngày tận thế và vì thế mà kiếm về không ít tiền, thậm chí còn có một số tín đồ cực đoan lựa chọn việc sẽ tiến hành nghi thức tự sát trước ngày tận thế.

Hỏi Lan Đình Phương tin vào ngày tận thế? Không nhất thiết! Nhưng ngày tận thế dường như đã trở thành ngôi đền để anh hắn gửi gắm hy vọng của mình, nhưng anh cũng không muốn ngày tận thế đến sớm như vậy.

Bởi vì, Liên Hảo còn chưa được làm mẹ. Có người nói một người phụ nữ phải làm mẹ rồi mới có thể gọi là hoàn chỉnh. Lan Đình Phương hy vọng rằng, Cố Liên Hảo sẽ trở thành một người phụ nữ hoàn chỉnh kể từ khi cô đặt chân trên thế giới này cho đến khi cô rời khỏi thế giới này.

Đương nhiên, cũng không thể vừa mới sinh xong liền nghênh đón tận thế. Bởi vì Cố Liên Hảo còn phải tận mắt chứng kiến đứa con của mình từng ngày một lớn lên cho đến khi nó trưởng thành, khi con cô đã có được một tư tưởng độc lập, và đã trở nên kiên cường dũng cảm. Lan Đình Phương tin chắc rằng, đứa trẻ mà Cố Liên Hảo dạy dỗ ra nhất định sẽ rất kiên cường và dũng cảm. Đến lúc đó, cô mới có thể không có vướng bận gì mà cùng anh nghênh đón tận thế.

Lan Đình Phương còn hy vọng trong thời khắc tận thế kia chỉ có hai người bọn họ rời đi, chỉ có hai người bọn họ chìm vào trong đáy biển, chỉ có hai người bọn họ hóa thành tro tàn. Lan Đình Phương không muốn Cố Liên Hảo phải mang theo tự trách, bởi vì nếu thực sự có ngày đó, lấy một người có tính cách như Cố Liên Hảo, nhất định sẽ tràn ngập tự trách.

Cô là một cô nàng ngốc. Nói không chừng cô còn sẽ cảm thấy rằng, bởi vì hai người bọn họ nên mới xảy ra ngày tận thế.

Giữa tháng chín, cách một tháng kể từ khi cô rời khỏi anh, Lan Đình Phương đã trích một khoản tiền để quyên góp cho học viện của cô, khoản tiền kia không chỉ đủ cho học viện của bọn họ xây một trường học mới mà còn có thể giúp cho bọn họ ít nhất trong vòng năm năm không cần phải vì vấn đề kinh phí mà lo lắng. Khoản tiền kia được Lan Đình Phương thông qua các tổ chức từ thiện trong nước chuyển qua để tránh phải cùng bọn họ tiếp xúc.

Lan Đình Phương sợ hãi việc sẽ nghe được một ít tin tức từ đại bên kia bờ đại dương truyền đến, bởi vì, cô hiện tại đã là vợ của một người đàn ông khác, điều này luôn tra tấn anh trong mỗi đêm khuya.

Tháng mười, Bách An Ny đến tìm anh, đây cũng đã là lần thứ bảy cô ta tìm đến anh kể từ sau khi Liên Hảo rời đi. Lần này, Lan Đình Phương không đem cô ta chặn ngoài cửa nữa.

Lan Đình Phương ngồi ở trên ghế trong văn phòng, nhìn người đã từng là mối tình đầu đang đứng ở trước mặt mình. Bách An Ny đứng ở nơi đó, nhíu mày. Hiện tại, Bách An Ny vẫn còn duy trì một thói quen của thời thiếu nữ, mỗi khi cô ta khẩn trương đều sẽ nhíu mày.

“Ngồi đi.” Lan Đình Phương rời khỏi bàn làm việc, chỉ vào sofa trong phòng khách.

Bách An Ny ngồi xuống. Lan Đình Phương rót trà, sau đó ngồi xuống ở trước mặt cô ta. Trong hơi nước bay lên có mùi thơm nhàn nhạt của trà, mùi hương kia khiến cho lòng Bách An Ny vừa chua xót cũng vừa ngọt ngào.

Đó là mùi trà lài mà cô ta thích nhất.

Cô ta mở to đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, Lan Đình Phương mỉm cười, đúng vậy, tôi còn nhớ rõ cô thích trà hoa lài, nhưng mà nhớ được cũng không có nghĩa là thích.

“Đình Phương, Liên Hảo đi rồi, hoàn toàn triệt để đi rồi, hơn nữa một năm trước cô ấy cũng đã lập gia đình.” Bách An Ny chua chát nói: “Nếu bây giờ anh còn không quên được cô ấy cũng không sao, em có thể đợi, đợi bao lâu cũng không quan trọng. Dù sao, cả đời này của em cũng sẽ cứ như vậy.”

Bách An Ny nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu với mình, xa cách và thờ ơ.

“Không, không cần thiết, An Ny! Cả đời này cô cũng sẽ không đợi được tôi. Bởi vì, tôi cũng giống như cô, cả đời này cũng cứ như vậy.”

“Em không tin…” Bách An Ny lẩm bẩm. Cho dù cô ta biết, không có gì phải ngạc nhiên khi nghe được những lời nói đó, cho dù cô ta tin, những lời nói của anh đều là sự thật.

Lan Đình Phương nhìn cô ta, trang điểm tinh xảo, khuôn mặt này vẫn còn nét tươi đẹp của độ tuổi đôi mươi.

“An Ny, điều gì đi qua rồi cũng đã qua, điều gì nên đến thì cũng sẽ đến, giống như dung nhan con người, có lẽ có thể dùng đồ trang điểm để che giấu, nhưng cho dù đồ trang điểm có quý giá hay đắt tiền đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể che giấu được tuổi tác bắt đầu thay đổi theo thời gian. Cho nên, đừng tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người tôi, và tôi cũng không muốn nghĩ về cô nữa.”

Bách An Ny đứng lên, từng bước một đến gần Lan Đình Phương, cúi đầu, tuyệt vọng đem môi mình chạm vào môi anh, giống như lần đầu tiên cô ta chủ động hôn anh.

Khi lần đầu tiên Bách An Ny hôn Lan Đình Phương, lúc ban đầu anh có vẻ có hơi kháng cự, nhưng dần dần, môi bọn họ liền lẫn vào nhau, sau đó là đầu lưỡi, nụ hôn đầu tiên của hai người trúc trắc, ngọt ngào tựa như trái cây của mùa xuân.

Môi vừa mới chạm vào, đã bị anh hung hăng đẩy ra, cô ta ngã nhào trên mặt đất. Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy chán ghét.

“Bách An Ny, cô còn chưa tin sự thật là tôi đã không còn yêu cô nữa? Vậy thì, trong vòng ba ngày sau, tôi sẽ khiến cho cô hoàn toàn triệt để tin tưởng.”

Trong ba ngày tiếp theo, công ty chế tác của Bách An Ny xuất hiện đủ loại vấn đề, sao chép, vi phạm bản quyền, giả tạo văn thư, tài chính không đủ…..

Cuối cùng, ngay cả phía đối tác cũng đem tiền bỏ trốn.

Cuối cùng, nhìn biểu cảm tuyệt vọng trên khuôn mặt của những thành viên cốt cán và những ngôi sao mới đầy triển vọng của công ty, Bách An Ny cầm lấy điện thoại.

Trong một phòng ghi âm trống không một bóng người, cô ta hét lên với Lan Đình Phương ở đầu bên kia điện thoại: “Lan Đình Phương, em tin, em tin anh không còn yêu em nữa.”

Thật ra, cô ta đã tin từ lâu. Từ lúc anh đuổi theo cô ta cả một vòng trái đất, trong lúc vô tình, khi anh đem Bách An Ny gọi thành Liên Hảo thì cô ta đã bắt đầu tin.

Bách An Ny rời khỏi Bắc Kinh vào cuối tháng chín. Công ty chế tác của cô ta vẫn như cũ có một vị trí ở Bắc Kinh, chỉ là chủ sở hữu hợp pháp của công ty không còn là cô ta nữa. Nghe nói cô ta đã đi Anh, thời điểm rời đi cũng không có cùng Lan Đình Phương nói lời từ biệt.

Đầu tháng mười, Lan Đình Phương gọi điện thoại cho mẹ của mình, cách điện thoại anh nói với bà một câu sinh nhật vui vẻ, cách điện thoại anh nghe được giọng nói đang ngày một già đi và tiếng khóc của bà.

Vào cuối tháng mười, Tiểu Đao mang đến cho anh một vị khác khách không mời khác. Bọn họ đều nói cô ta rất giống Bách An Ny. Ngày đó, Lan Đình Phương nhìn Thư Tiểu Tiểu một cách cẩn thận, cảm thấy hai người họ quả thật có điểm giống nhau.

Cô ta ngồi ở trong xe, mặt đầy nước mắt. Quá rõ ràng là cô ta đã dùng nước mắt của mình cùng Tiểu Đao thương lượng cửa sau.

“Tôi cho cô mười phút.” Lan Đình Phương nhìn đồng hồ.

Cô ta lau nước mắt, lông mi bởi vì nước mắt mà trông có vẻ dài và ướt, rất có ý nhị, giống hoa thủy tiên. Nhưng Lan Đình Phương biết trên người cô gái này không hề có bất kỳ phẩm chất nào của hoa thủy tiên cả. Cô gái này càng giống một cây hoa cúc Ba Tư hơn. Người Ấn Độ đem cánh hoa dài của hoa cúc Ba Tư ví như tham vọng của một người.

“Chị Tú Cẩm nói chị ấy biết một người phụ nữ xem Lan Đình Phương như một công trình hạng nhất. Em biết người phụ nữ ấy chính là Cố Liên Hảo, nhưng hiện tại cô ấy đã đi rồi. Chị Tú Cẩm còn nói cô ấy sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh anh nữa. Nếu đã như vậy, Lan tiên sinh, anh hãy cho em một cơ hội, cô ấy yêu anh như thế nào, em cũng sẽ yêu anh giống như thế.”

Lan Đình Phương ngồi ở trên xe, bởi vì nơi này là bãi đậu xe ngầm, ánh sáng không đủ, mặt anh ẩn trong bóng đêm. Thư Tiểu Tiểu không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng mà, điều này cũng không quan hệ. Cô ta phải nắm lấy cơ hội cuối cùng này, ngay cả ông trời cũng đang đứng về phía cô ta.

“Em cũng có thể đem tình yêu của mình biến anh thành một công trình hạng nhất, em sẽ làm thật tốt không kém gì cô ấy.”

Khuôn mặt anh từ trong bóng tối lộ ra, biểu cảm duy nhất chính là chế giễu, giống như nghe được một chuyện vô cùng buồn cười: “Thư Tiểu Tiểu, tôi không không muốn cô yêu tôi, và cô không được phép làm điều giống như vậy, tôi không thích người khác bắt chước cô ấy.”

Người đàn ông này thật đúng như lời Tú Cẩm đã nói: Anh ấy sẽ làm cho cô cảm thấy hèn mọn, câu nói đầu tiên có thể khiến bóp nát trái tim cô.

Thư Tiểu Tiểu cắn chặt răng: “Lan tiên sinh, em sớm đoán được anh sẽ cự tuyệt, cho nên, em có mang theo một lợi thế, em dùng lợi thế này đổi lấy một cơ hội được yêu anh.”

Thư Tiểu Tiểu đưa ra một lợi thế thật sự khiến Lan Đình Phương cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó là phẫn nộ.

“Thư Tiểu Tiểu, cô có biết là tôi muốn hủy diệt cô liền đơn giản giống như bóp chết một con kiến hay không!”

“Em biết, nhưng em cũng biết anh sẽ không làm vậy. Lan Đình Phương, phàm là vừa chạm vào những việc có liên quan đến Cố Liên Hảo thì anh sẽ trở nên cảm tính.”

Vì thế, Thư Tiểu Tiểu thật sự dùng lợi thế kia đổi lấy một cơ hội của Lan Đình Phương. Cơ hội kia chính là về sau mỗi tháng có thể một lần tiến vào nhà của Lan Đình Phương, với lý do giúp anh sửa sang quét dọn phòng để biểu hiện bản thân. Vì sao lại có sự lựa chọn như vậy? Thư Tiểu Tiểu hiểu rằng cuộc sống trôi qua hằng ngày chính là nước chảy đá mòn, cuối cùng sẽ hoà vào sông và chảy ra tận đại dương.

Cô ta hiểu rõ ba phần vận khí cũng phải cần bảy phần cần lao. Cô ta lấy thân phận sinh viên hàng đầu của Đại học truyền thông cùng thư đề cử của giảng viên, đạt điểm cao nhất trong phần thi phỏng vấn bằng văn bản, trở thành nhân viên của Truyền thông Á Thái. Cô ta được phân công việc ở tầng ba, tạm thời là một trợ lý ban biên tập. Nhưng cô ta biết, chung quy sẽ có một ngày cô ta có được đặc quyền trực tiếp đến tầng 28.

Đối với việc Thư Tiểu Tiểu trở thành nhân viên của mình, bản thân Lan Đình Phương cũng không cảm thấy ngạc nhiên mấy. Cuộc sống khốn khổ từ nhỏ đã cho cô gái siêu nhân này sự can đảm và nỗ lực. Tựa như việc cô ta luôn đem một chút dấu vết của mình vào sinh hoạt của anh. Chẳng hạn như, mỗi tháng một lần, khi đến Thanh Nguyên, cô ta sẽ cố ý bỏ lại một số đồ đạc của mình. Đề cử như, cô ta đem một số đồ trang sức nhỏ của mình đặt ở trong thư phòng của anh, hoặc là vào ban đêm khi anh đói bụng có thể dễ dàng tìm được đồ ăn, và….

Đầu tháng mười một, Nguyên Anh Hùng tuyên bố trong show cuối cùng ở tuần lễ thời trang mùa xuân Milan rằng, anh sẽ rút khỏi giới thời trang và giải trí để trở về Mỹ kế thừa siêu thị do mẹ anh để lại.

Show thời trang ấy đã trở thành một buổi tiệc chia tay. Nguyên Anh Hùng xuất hiện, mặc quần áo da nhân tạo, trang điểm lạnh lùng, bước đi trên sàn diễn chữ T với bối cảnh thời đại nguyên thủy, tục tằn, hồn nhiên.

Phối hợp với chủ đề, Nguyên Anh Hùng xuất hiện bốn lần với sự biến hóa trang phục theo sự tiến hóa của con người, nguyên thủy, tìm tòi, lột xác, văn minh.

Trong chương trình ấy, có rất nhiều siêu mẫu sẵn sàng làm nền cho Nguyên Anh Hùng. Các nhà thiết kế lên sân khấu, từng người một ôm anh. Anh không nói gì chỉ một mực mỉm cười, ánh mắt hướng về một nơi dưới sân khấu.

Lan Đình Phương đã xem toàn bộ quá trình của show diễn kia. Anh biết, cô nhất định đang ngồi ở bên dưới sân khấu.

Giữa tháng mười một, Lan Đình Phương nhận được một bưu kiện được gửi đến từ phía bên kia đại dương, trong bưu kiện ngoài một bức thư ra còn có vài ảnh chụp. Lá thư này là Nguyên Anh Hùng viết tay, trong thư nhắc đến việc anh ta cùng cô sẽ cử hành hôn lễ vào một tuần nữa. Nguyên Anh Hùng nói vì không muốn anh ganh tị, anh ta sẽ đem ảnh chụp xấu nhất trong đám cưới của họ gửi về cho anh làm kỷ niệm. Cuối cùng, anh ta còn đề cập đến việc cô đã mang thai.

Cố Liên Hảo rốt cuộc cũng phải làm mẹ.

Đêm hôm đó, Lan Đình Phương điên cuồng lái xe suốt một đêm trên đường cao tốc Bắc Kinh.

Đêm đó, anh gây ra ba vụ kiện giao thông.

Tháng 2 năm 2011, phía nam Australia đột nhiên xảy ra một trận lũ trăm năm khó gặp. Lan Đình Phương thật sự không ngờ rằng, trận lũ lụt ấy sẽ mang đến cho anh một cơ hội mà ngay cả chính anh cũng không dám tưởng tượng đến.

Đêm hôm đó, điện thoại của anh vang lên, vô cùng chói tai.