Không bao lâu sau, người hầu che mặt mang tới mệnh lệnh mới, tạo ra một khối mãnh thú Thao Thiết, cái này đối với Hoàn Ý Như mà nói, chính là một cái đại công trình.

May mắn mộc phòng đủ lớn, nguyên liệu gì cần cũng đều có, có thể để nàng tự do phát huy, vài ngày ngủ ở trong mộc phòng, cửa trước không ra cửa sau không tới.

Ánh nến mờ nhạt lay động, chiếu lên một bên khuôn mặt. Nàng mềm yếu mà dựa vào trên ghê bập bênh, nhìn chằm chằm vào bán thành phẩm cao một trượng, trong đầu lại thoáng hiện lên một khối tử thi.

Nàng tốt xấu gì cũng lưu lạc một đoạn thời gian, cảnh tượng máu tanh thấy nhiều cũng không thể trách, nhưng vẫn là lần đầu thấy lấy thi thể làm phân bón hoa. Nhưng hắc y nhân đó không phải là thủ hạ của hắn sao, vì sao muốn đuổi tận giết tuyệt, có thể thấy được Ngọc Vô Hà cổ quái đến khó có thể nắm bắt.

Càng suy nghĩ càng sởn tóc gáy, đã nhiều ngày ngủ không yên ổn, nam tử kia cũng không lại xuất hiện trong mộng của nàng.

Nàng dần dần có chút mệt mỏi, trong khoảnh khắc khép mắt lại, bấc đèn đã gãy hơn phân nửa, ánh sáng trong nháy máy suy yếu đi rất nhiều.

Ngay sau đó bóng tối xâm nhập lại, nặng nề đè trên người Hoàn Ý Như, vài sợi tóc dài phất động trên sườn mặt của nàng, làm cho nàng hơi ngứa ngáy.

Ánh đèn mỏng manh đem một bóng dáng thon dài in bóng thật dài lên vách tường phía sau. Hình dáng người nọ trong tối tăm mơ hồ không rõ, đôi mắt lại như dạ minh châu, có thể so với sao trăng trên trời.

Hắn thâm thúy nhìn nàng, đáy mắt tựa như tức giận, khóa chặt khuôn mặt của nàng, tỏa ra nồng đậm dục vọng chiếm hữu.

“Ta còn chưa ngủ đâu, sao ngươi lại xuất hiện?” Hoàn Ý Như ngạc nhiên nói.

“Mấy ngày không tìm ngươi, ngược lại ngươi rất cao hứng.” Hắn ôm vòng eo của nàng, hơi hạ thấp người, dán vào cánh môi nàng nói nhỏ, “Muốn xác định có phải là mộng hay không? Vậy cắn thử xem, có đau hay không?”

“A…” Hắn thật sự hung hăng cắn miệng nàng, Hoàn Ý Như kêu ra tiếng nhưng môi không cảm thấy một chút đau đớn nào.

Hắn nhân thể hôn sâu lấy nàng, lưỡi dài xâm nhập khớp hàm, làm nổi lên sóng to gió lớn. Nàng cứng người không dám nhúc nhích, mềm như bông mà rũ xuống, hóa thành một bãi xuân thủy, tùy hắn đoạt lấy.

Thật lâu sau hắn rốt cuộc buông tha cánh môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt quét về phía gỗ khắc Thao Thiết, câu môi cười: “Không tồi, ta thực vừa lòng.”

Hoàn Ý Như bị hôn đến đầu óc choáng váng, không nghe rõ lời nói của hắn, chỉ chốc lát bị hắn ôm đến trước khối gỗ đang khắc dang dở.

“Đôi mắt còn chưa vẽ.” Hắn nhặt bút lông trên bàn, dính chút mực họa trên tròng mắt trắng một vòng, một đôi đồng tử màu đen giống như vẽ rồng điểm mắt, “Ý Như, ngươi xem thế nào?”

Hoàn Ý Như nghe tiếng giương mắt nhìn lại, thấy sau khi Thao Thiết được vẽ thêm mắt càng trở nên hung thần ác sát, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phác lại đây.

“Ngươi sao lại biết tên của ta?” Hoàn Ý Như hoang mang hỏi, nàng còn chưa bao giờ tiết lộ tên ở trước mặt người khác.

Ngón tay ngọc của hắn miêu tả sườn mặt của nàng, âm thanh trầm thấp ái muội: “Ngươi có cái gì mà ta không biết.”

Cũng đúng, hắn là người nàng sáng tạo ra trong mộng, biết tên nàng cũng không kỳ quái, nhưng nàng lại không biết gì về hắn.

“Vậy ngươi tên là gì?”

“Không phải đã nói với ngươi rồi sao?”

“Đâu có, a…Ngươi làm cái gì?”

Trong lúc nói xiêm y đã bị xe rách, hắn đứng thẳng bế lên cái mông của nàng, cường thế mà tách ra hai chân nàng, kẹp chặt ở vòng eo của mình.

“Làm cái gì? Ta muốn làm ngươi.” Hắn lời ít ý nhiều nói, cố tình làm bậy lại cười đến mê hoặc chúng sinh, nàng hoàn toàn không thể chống cự.

Hắn giống như ác mộng vô biên, ăn mòn thân hình thuần khiết của nàng, đem nàng kéo vào sực sâu tăm tối.

Thân thể phát ra tiếng vang lả lướt rung động, đêm tối yên tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ. Vách tường màu trắng phản chiếu hai bóng dáng dây dưa quấn quít, chặt chẽ đến không thể tách rời, giống như trong ta có ngươi, trong ngươi có ta…

Mảnh đất tam giác phương thảo mọc thành cụm, bị dị vật làm càn xâm phạm. Trong hoa huy*t cắm dị vật thô dài, đè ép, phun ra, nuốt vào, cọ xát.

Mật hoa dọc theo đùi trắng nõn trượt xuống, nhỏ giọt trên nham thạch bản màu nâu, hình thành một cái thủy ấn thâm sắc.

Mỗi một lần xâm nhập đều đâm đến chỗ sâu nhất trong cơ thể. côn th*t giống như điểm tựa duy nhất, duy trì thân thể mềm mại của nàng, cũng phóng thích dục vọng bị trêu chọc của nàng.

Tóc đen hỗn độn rối tung trên vai, mồ hôi thơm đầm đìa, sắc mặt phiếm hồng, thở ra tiếng rên rỉ tựa như đau khổ tựa như sung sướng.

Thân thể trắng ngần bị va chạm điên cuồng, nàng không thể không ôm cổ hắn, giống như hắn là cứu rỗi duy nhất của nàng, nàng như dây đằng gắt gao quấn quanh…