Chiếc xe buýt lắc lư khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nhà.
Lâm Uyển Bạch đã tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài đến lần thứ ba, kỳ cọ đến đỏ rực cả da, đến khi mùi hương của người đàn ông lạ lẫm trên người không còn nữa, cô mới đi ra khỏi phòng tắm, lúc đi người vẫn còn rất đau.
“Tiểu Bạch. Con gái, dù là lúc nào đi chăng nữa cũng phải có tự trọng, tự biết yêu thương lấy mình. Cho dù con gặp được người mà con thật lòng yêu thương, cũng đừng dễ dàng trao đi sự trong trắng của mình! Như vậy, sau này người chồng tương lai mới càng trân trọng con.”
Lời nói khi xưa của mẹ văng vẳng bên tai, Lâm Uyển Bạch cắn chặt mu bàn tay.
Chuông di động vang lên, cô bắt máy, là điện thoại của bệnh viện gọi tới: “Cô Lâm, thuốc của bà ngoại cô bắt buộc phải thanh toán trước thứ Hai tuần sau nhé!”
“Tôi biết rồi ạ…”
Lâm Uyển Bạch ngắt máy, bắt đầu thay quần áo.
Cuộc sống tàn khốc như vậy đấy, ngay cả một chút thời gian để ngồi lại đau lòng giây lát cũng không cho cô!
Không nỡ bỏ tiền ra bắt taxi, cô lại ngồi xe buýt hơn hai tiếng đồng hồ nữa, khi đến nơi đã gần trưa. Lâm Uyển Bạch nhìn những tòa nhà xung quanh, đây là một khu nhà giàu nổi tiếng ở Băng Thành.
Coi như đã thông thạo đường đi lối lại, cô bước vào trong biệt thự.
Ngón tay Lâm Uyển Bạch vô thức nắm chặt lại. Mỗi lần tới đây đều bị giày vò, nhưng hết cách rồi, bà ngoại đang nằm trong bệnh viện đợi tiền thuốc.
Vừa vào đến cửa, cô đã bị thím Vương chặn lại: “Đại tiểu thư, hôm nay lão gia không tiện gặp cô, ông ấy và phu nhân đang tiếp đón khách quý!”
Tuy rằng ngoài miệng vẫn gọi cô là “đại tiểu thư”, nhưng thái độ thì không hề khách khí.
Bình thường, có thể cô đã quay người bỏ đi rồi, nhưng hôm nay không được.
Lâm Uyển Bạch bày ra vẻ chuẩn bị ra về, nhưng nhân lúc đối phương lơ là mất cảnh giác, cô nhanh lẹ chạy vọt vào trong. Thím Vương gấp gáp ngăn lại: “Đại tiểu thư, cô không thể vào trong được! Phu nhân, phu nhân…”
“Bốp!”
Lâm Uyển Bạch bất ngờ ăn một cú tát trời giáng.
Lý Huệ vừa ra ngoài, khí thế bừng bừng, trừng mắt nhìn cô: “Con tiện nhân, ai cho mày vào nhà!”
Lâm Uyển Bạch ôm một bên mặt nóng rát. Cô cũng đã quen với thái độ hằm hè đối đầu này rồi. Hơn mười năm trước kẻ thứ ba Lý Huệ đã ép mẹ cô tới nước nhảy lầu tự vẫn. Mà cô, khi mới vừa tròn tám tuổi, đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, cả cảnh Lý Huệ lao về phía mọi người như một kẻ điên, thực chất là trên môi nở nụ cười trộm. Không biết có phải báo ứng hay không mà về sau Lý Huệ đã mất một đứa con trai khi còn chưa kịp chào đời.
“Cháu tới tìm bố.” Lâm Uyển Bạch nghĩ tới bà ngoại, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Bố mày không rảnh gặp mày! Trong nhà đang có khách quý, đừng có vác xúi quẩy tới đây cho tao, cút khẩn trương!”
“Cháu tìm bố cháu có chuyện quan trọng!”
“Mày thì có được chuyện gì quan trọng, chẳng qua lại muốn vòi tiền chứ gì?” Lý Huệ cười khẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần nhìn thấy cái mặt của mày, tôi liền nghĩ ngay tới con mẹ đê tiện đã mất của mày, cả người đầy mùi xúi quẩy! Chết thì cũng đã chết rồi, còn giữ lại con tiểu tiện nhân là mày ngày ngày tới đòi nợ! Mẹ con bẩn tính như nhau!”
Bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại, cô vẫn có thể nhớ lại dáng vẻ ngã gục trong vũng máu của mẹ.
Lâm Uyển Bạch dường như quay trở về năm tám tuổi, cô điên cuồng lao lên: “Không cho phép bà nói mẹ tôi như thế!”
Nhưng bên cạnh có thím Vương giữ rịt, cô còn chưa kịp lại gần, Lý Huệ đã lại tát cô thêm cái nữa.
“Không biết đang có khách quý sao, ồn ào cái gì!”
Dường như nghe thấy động tĩnh, Lâm Dũng Nghị đi tới, nhăn mặt quát khẽ.
Lý Huệ vội vàng đi qua, mách lẻo ngay lập tức: “Ông à, đều tại cô con gái quý báu của ông phát ngôn hỗn hào!”
Lâm Uyển Bạch không có tâm trạng cãi tay đôi với bà ta, cô nói ngay vào trọng điểm: “Bố à, bệnh viện bên đó giục tiền thuốc men của bà ngoại…”
“Hôm khác nói sau, bây giờ trong nhà đang có khách, con cứ về trước đi!” Lâm Dũng Nghị sốt ruột thẳng thừng ngắt lời.
“Không lấy được tiền, con sẽ không đi đâu.” Lâm Uyển Bạch đứng lỳ ra đó.
“Ông nhìn xem, thái độ của nó kìa!” Lý Huệ xưa nay luôn biết chọn lựa thời cơ, bà ta bày ra nét mặt ấm ức: “Ban nãy tôi đã khuyên nhủ nó, bảo là hôm khác hãy đến, thế mà nó đâu có nghe. Cứ nhất quyết đòi xông vào trong. Còn… còn mang chuyện năm xưa ra châm chọc tôi! Ông phải biết, vì nó mà con trai của chúng phải chết, nó còn bảo đáng đời nhà họ Lâm không có người nối dõi khói hương!”
Lâm Dũng Nghị quả nhiên nổi cơn thịnh nộ. Ông ta cầm chặt một quả bóng yoga quăng về phía cô: “Súc sinh!”
Lâm Uyển Bạch chỉ hơi né đầu một chút là tránh được, nhưng một giây sau, Lâm Dũng Nghĩ đã đá một cái vào người cô.
Đàn ông so với phụ nữ sức lực khác nhau, cô bị đá trúng xương sườn, cả người bay sang bên cạnh, sau đó đập vào một cây cột trụ làm bằng đá cẩm thạch, chỉ phát lên một tiếng hự trầm thấp.
Cô đau tới nỗi tầm mắt mờ tịt, bên cạnh cây cột bằng đá xuất hiện một đôi giày da sáng loáng.
Nhìn theo ống quần thẳng tắp hướng lên, Lâm Uyển Bạch chạm phải một đôi mắt u tối mà cả đời này cô cũng không bao giờ quên được.
… Là anh ta!
~Hết chương 02~
*Chả hiểu sao rất thích kiểu nữ chính có một gia đình điên rồ kiểu này xong được nam chính che chở =)))) Cũ với mọi người rồi nhưng mình cứ thích đọc mãi:v