Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch tỉnh dậy sau cơn đau đầu như búa bổ.

Cô phát hiện gần đây mình thường xuyên gặp phải chuyện này, đây đã là lần thứ ba, cô mở mắt ra và phát hiện mình ở trong một môi trường xa lạ.

Tuy nói là xa lạ nhưng vẫn là một căn phòng khách sạn được trang hoàng theo tiêu chuẩn. Lâm Uyển Bạch nhìn về phía phòng tắm, cảm thấy dường như một giây sau cánh cửa sẽ lại được mở ra như hai lần trước. Tới khi cô nhìn gần như xuyên thấu, cuối cùng mới chắc chắn bên trong không có ai.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô suýt nữa thì kêu ầm lên.

Tuy rằng không trần trùng trục nhưng quần áo trên người đều không thấy đâu nữa, bao gồm cả hai món đồ lót, thay vào đó là một chiếc sơ mi nam giới rộng thùng thình.

“Tỉnh rồi?”

Từ khung cửa sổ sát sàn vọng lại một giọng nói trầm thấp.

Lớp rèm dày cộp hơi rung lên, từ phía sau, một bóng hình cao lớn xuất hiện, tay kẹp điếu thuốc lá.

Hoắc Trường Uyên vẫn chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm trên hông. Anh ngồi xuống cuối giường, khói thuốc vẫn còn vấn vít nơi đầu ngón tay. Khoảng vài giây sau, anh gạt đầu lọc xuống chiếc gạt tàn bên tay trái, rồi ngước mắt lên: “Lát nữa uống thuốc đi.”

Lâm Uyển Bạch chú ý tới lọ thuốc nhỏ màu trắng đặt bên cạnh gối, không khác gì bị tạt nước lạnh từ đầu xuống chân.

“Tối qua…” Tay cô run lên, cảm giác mình đã cứa tay phí công vô ích: “Anh đã làm gì tôi rồi?”

“Những gì cần nhìn đã nhìn rồi, những chỗ cần sờ đã sờ rồi.” Hoắc Trường Uyên bày ra vẻ đùa giỡn.

“Anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!” Trước mắt Lâm Uyển Bạch như tối sầm lại.

Hoắc Trường Uyên dập tắt điếu thuốc, sa sầm mặt lại nói một câu khiến cô hoan hỉ: “Nhưng tôi chưa làm gì cô.”

“… Thật sao?”

Lâm Uyển Bạch như người ngã xuống vực sâu được ai đó kéo lên, không dám tin vào tai mình.

Đuôi mắt Hoắc Trường Uyên hơi nhướng lên, anh châm chích cô: “Tôi sợ tỉnh dậy rồi cô lại tự sát. Thuốc kia là thuốc giảm đau. Tối qua cô uống nhiều rượu như thế, dễ kích thích vết thương lắm.”

“…” Lâm Uyển Bạch mím môi, hơi rụt cổ tay trái đang được khâu lại, kỳ thực trong lòng đã kích động tới phát điên. Cô nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề khác, bèn ấp úng hỏi: “Vậy quần áo của tôi đâu rồi? Ai thay cho tôi vậy?”

“Nôn mửa bẩn hết, vứt đi rồi, tôi thay đấy.” Hoắc Trường Uyên trả lời rất kiệm chữ.

Lâm Uyển Bạch nghe câu trước còn đỡ, nghe đến câu sau đã vô thức siết chặt tay lại.

Nhưng dù thế nào, không bị anh quan hệ thêm lần nữa là tốt rồi!

Thấy anh có động thái, cả người Lâm Uyển Bạch lập tức trở nên cảnh giác.

Anh không hề nhào tới như những lần trước mà thẳng thừng giật tung khăn tắm, để lộ ra độc chiếc quần bốn góc, rồi bắt đầu vô tư đứng mặc quần áo trước mặt cô. Từng múi cơ bắp rạch ròi rắn chắc, đôi chân rắn rỏi lại còn một thứ phồng phồng dưới hông…

Lâm Uyển Bạch âm thầm cúi đầu xuống, không dám liếc bừa bãi.

Có thứ gì đó bị ném qua, cô vô thức giơ tay ra đón.

Sau khi nhìn rõ, tâm trạng mừng rõ quay trở về khó mà che giấu được, hai tay Lâm Uyển Bạch nắm chặt con dao găm, đặt trước ngực, chỉ sợ sẽ đánh mất lần nữa. Cô vuốt ve mép dao, nụ cười của người ấy dường như cũng ẩn hiện trước mặt…

“Con dao cùn này quan trọng đến vậy sao?” Hoắc Trường Uyên khinh thường.

Ngày cứa cổ tay, khi được đưa đến bệnh viện, dù đã hôn mê bất tỉnh nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn nắm chặt nó trong tay không chịu buông. Hai cô y tá phải dùng khá nhiều công sức mới tách nó ra được.

“Ừm.” Lâm Uyên Bạch gật đầu.

Dao găm đã tìm lại được. Biết rõ chỗ này không nên ở lại lâu, cô tung chăn ra, xỏ giày vào, định rời đi.

Ngang qua trước mặt Hoắc Trường Uyên, chẳng biết anh đã lại châm một điếu thuốc khác lên từ lúc nào, rồi nhả một làn khói về phía cô: “Cô mặc thế này đi ra ngoài, để hở đôi chân trần thế kia ư?”

Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống, cũng ý thức được sự không ổn thỏa.

Sau đó liền nhìn thấy anh ngậm điếu thuốc vào miệng, ấn nút gọi nội bộ khách sạn, dường như đang dặn dò họ mang một ít đồ nữ giới lên phòng.

Lâm Uyển Bạch đắn đo giây lát, đành phải ở lại đợi. Nhưng để an toàn, cô định sẽ rời xa anh một chút, ra ngoài phòng khách ngồi đợi.

Đôi chân vừa nhúc nhích thì cổ tay đã bị kéo giật lại, cả người cô bị anh kéo thẳng tới ngồi lên chân mình. Có một cánh tay mạnh mẽ bám vào eo cô ngay sau đó. Cô nhìn thấy một ngũ quan lập thể bị phóng to trước mắt. Một giọng nói xen lẫn mùi thuốc lá cùng lúc phả vào mũi cô: “Tối qua chưa làm gì cả, tôi phải đòi lại gì đó chứ.”

Lâm Uyển Bạch hoảng hốt trợn tròn mắt, nụ hôn của anh cứ thế rơi xuống…

~Hết chương 08~