Cả người Lâm Uyển Bạch hoàn toàn cứng đờ.

Bàn chân ấy đương nhiên không thể là của Lâm Dao Dao!

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang cúi xuống, từ tốn chậm rãi cắt thịt bò, chiếc cúc măng séc bằng bạch kim trên cổ tay sáng lấp lánh. Khi Lâm Dao Dao nói về nội dung tài liệu, anh chỉ hờ hững đáp lại mấy câu, trong ánh mắt thấp thoáng nụ cười và hoàn toàn tảng lờ những gì đang xảy ra dưới gầm bàn.

Người đàn ông này thật là biến thái…

Lâm Uyển Bạch cuộn chặt tay lại, nghiến răng trừng mắt với anh.

Ánh mắt cảnh cáo dường như không có tác dụng gì, bàn chân đó vẫn đang tùy tiện hướng lên trên, cọ qua đầu gối với ý định tiến vào sâu hơn…

Cô đứng bật dậy khỏi bàn.

Hoắc Trường Uyên và Lâm Dao Dao ngồi đối diện đều đồng thời ngước mắt lên nhìn cô. Người phía trước bình tĩnh thản nhiên, người phía sau kinh ngạc bất ngờ: “Chị, chị làm sao thế?”

Lâm Uyển Bạch nhịn đến đỏ ửng mặt nhưng lại không thể vạch trần: “Tôi… Tôi vào nhà vệ sinh!”

Gạt chiếc khăn ăn trên người xuống, cô quay người đi về phía nhà vệ sinh.

Rửa tay xong, cô vốc nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo. Điều hòa tổng của nhà hàng được bật thoải mái, đứng ở góc nào cũng cảm thấy rất sảng khoái, vậy mà trong gương, cô không khác gì một người đang sốt cao.

Bởi vì túi đồ mua sắm vẫn còn để ở ghế nên không thể dứt khoát bỏ đi, Lâm Uyển Bạch đành ngồi sụp bên cạnh thùng rác, rút di động ra chơi trò “Rắn săn mồi” để tiêu khiển, giết thời gian. Sau khi mở đồng hồ lên xem thấy cũng hòm hòm, cô mới lề rề quay trở lại bàn ăn.

Lâm Dao Dao cầm khăn ăn lên tao nhã lau miệng: “Chị à, sao chị đi lâu quá vậy, em và anh Trường Uyên ăn sắp xong rồi!”

“Không sao, vừa nãy tôi đã ăn no rồi.” Lâm Uyển Bạch gật đầu một cách hài lòng.

Ra khỏi nhà hàng, cô lập tức định mỗi người một ngả, chỉ có điều cô còn chưa nói ra khỏi miệng, Lâm Dao Dao bỗng nhiên tiến lên khoác chặt tay cô, rồi làm nũng với Hoắc Trường Uyên: “Anh Trường Uyên, hôm nay tài xế gia đình đưa em đến đây, em không tự lái xe. Anh xem, chị xách đồ nặng như vậy, hay là chúng ta tiễn chị một đoạn đường nhé?”

Mấy câu giả tạo kiểu này sao Lâm Uyển Bạch không hiểu rõ, mình hoàn toàn đã trở thành một quân cờ để cô ta lợi dụng.

Cô nhấc chiếc túi có phần nhẹ nhàng lên, tỏ ý: “Tôi không…”

“Cùng xuống hầm lấy xe.”

Hoắc Trường Uyên kiểm soát tông giọng vừa đủ để lấn át cô, rồi ấn thang máy.

Lâm Dao Dao lộ ra vẻ hí hửng, rồi tự sắp đặt kế hoạch cho mình: “Được ạ, anh Trường Uyên, vậy lát đưa chị về trước nhé.”

Chiếc Land Rover màu trắng, vẫn như lúc trước, Lâm Uyển Bạch bị Lâm Dao Dao luôn miệng xưng “chị” rồi nhét vào trong xe, sau đó đóng sầm cửa lại không chút nể tình, hớn hở chạy ra ghế trước, ánh mắt như dính hẳn lên người đàn ông lái xe.

Lâm Uyển Bạch rất hài lòng với sự sắp xếp này, không cần lo có người giơ chân về phía mình nữa.

Men theo con đường dần dần xuất hiện những hình ảnh cũ kỹ quen thuộc, ngay cả một ngã tư đường cũng không có. Vì con đường chật hẹp, xe cũng đi chậm dần lại. Từ ánh mắt của người đàn ông trong gương chiếu hậu, Lâm Uyển Bạch có thể đọc hiểu được vẻ quái đản của anh, anh dường như đang muốn nói “Chỗ này mà cô cũng sống được”.

“Đỗ ở ngã tư phía trước là được rồi!” Cô mặc kệ, tiếp tục nói.

Cô đóng cửa xe lại, Lâm Dao Dao ngồi phía trước vẫn cố diễn kịch cho trọn: “Tạm biệt chị!”

Lâm Uyển Bạch xách túi, quay đầu bỏ đi.

Không còn kịp tới chỗ bà ngoại nữa, cô về nhà cất đồ đạc rồi khẩn trương tới quán bar. Thời gian đối với cô mà nói từng giây từng phút đều rất quý giá, hoàn toàn bị lãng phí vào hai con lợn rồi!

Sau khi cái bóng đó biến mất sau tòa nhà, con Land Rover mới lại khởi động. Đi vào đường lớn chưa được bao lâu, chiếc xe bỗng xi nhan rẽ phải rồi tấp vào lề đường. Toàn bộ sự kiên nhẫn của Hoắc Trường Uyên đã dùng hết, cất giọng nhạt nhòa không nhiệt độ: “Tôi bỗng nhớ ra công ty còn có việc, cô bắt taxi về đi.”

“… Anh Trường Uyên?”

“Tôi không muốn đá cô xuống xe đâu đấy.”

Lâm Dao Dao nhìn theo đuôi xe biến mất khỏi tầm mắt mình, quả thực tức đến phát điên!

~Hết chương 11~