Người quản lý cuống quýt gật đầu, hai tay đỡ lấy lưỡi dao.
Họ không mang vào căn phòng ngăn cách bên trong mà có thợ chuyên nghiệp, đeo găng tay chuẩn bị xử lý.
Nhìn trên bức ảnh hay nhìn vật thật, quả thực không có bất cứ điểm khác biệt nào với con dao trước kia của cô. Chỉ có điều, khi nhìn thấy chuôi dao mới tinh được người thợ nắm chặt trong tay, trong lòng cô vẫn không tránh khỏi có tâm trạng chống đối.
Nhất là khi nụ cười tươi rói của người ấy khi tặng cô con dao hiện lên trong đầu…
Lâm Uyển Bạch đi qua: “Bỏ đi, không cần đâu.”
“Không cần?” Hoắc Trường Uyên đứng lên khỏi sô pha, nhíu mày hừ lạnh: “Chẳng phải hôm qua em ôm lấy nó, vẻ như không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa sao, chỉ thiếu nước tặng em cái khăn lụa trắng nữa thôi.”
Lâm Uyển Bạch bị câu nói của anh đưa vào hoàn cảnh khó xử.
Quản lý cửa hàng nghĩ rằng cô có điều lo lắng, bèn tươi cười xen ngang: “Cô à, các công nhân của chúng tôi đều là những người có kỹ thuật tay nghề cao, sau khi làm lại chuôi dao, chúng tôi có thể đảm bảo nó không khác gì con dao lúc trước của cô.”
Chính vì như vậy cô mới không muốn.
Cho dù bề ngoài trông giống y như đúc, nhưng chung quy vẫn không phải là cái ban đầu.
Lâm Uyển Bạch lấy lại lưỡi dao của mình, thái độ rất kiên quyết: “Thật sự không cần nữa đâu, cảm ơn anh.”
“Vậy thì mua cái mới đi, dao của cửa hàng này cũng toàn là dao Thụy Sỹ đấy, em chọn lấy một cái!” Nói rồi, Hoắc Trường Uyên kéo tay cô qua.
Lâm Uyển Bạch bị anh dắt tới trước tủ kính, nhưng cô không nhìn.
Cô khẽ lắc đầu, gạt tay anh ra, chỉ bọc lại lưỡi dao rồi đặt vào trong túi xách.
“Nhiều như vậy mà không ưng ý một cái nào sao?”
Lâm Uyển Bạch cắn môi, giọng nói khẽ mà kiên quyết: “Nó là độc nhất vô nhị.”
Độc nhất vô nhị.
Hoắc Trường Uyên thầm gặm nhấm bốn chữ ấy trong lòng, khuôn mặt bình thường vẫn lạnh nhạt kỳ thực không có quá nhiều biểu cảm, nhưng khuôn cằm thì đã dần dần cứng lại.
Lâm Uyển Bạch sửa sang lại quai đeo, nhìn anh và quản lý rồi xin lỗi: “Tôi sắp muộn mất rồi, chúng ta đi thôi.”
Ra khỏi trung tâm thương mại, cô như một trợ lý nhỏ bước từng bước phía sau anh.
Vòng qua đầu xe đi sang ghế lái, chìa khóa xe trong tay Hoắc Trường Uyên không được mở ra mà anh đứng ngay đó, con ngươi u tối vượt qua thân xe nhìn về phía cô, bất ngờ lên tiếng: “Rốt cuộc ai đã tặng cô con dao cùn đó?”
“…” Hơi thở Lâm Uyển Bạch như khựng lại.
“Tôi đang hỏi em đó.” Hoắc Trường Uyên lặp lại lần nữa.
Ngữ khí không trầm hơn nhưng những đường nét trở nên sắc bén và khuôn mặt đã có phần nghiêm nghị hơn, đáy mắt còn ẩn chứa một uy lực điềm tĩnh.
Lâm Uyển Bạch muốn nói là một người bạn nhưng lời tới bên miệng, cô vẫn quyết tâm sửa lại: “Không liên quan tới anh…”
Hoắc Trường Uyên nhìn cô mấy giây, sau đó quăng chìa khóa, ngồi vào xe.
Cô còn chưa kịp giơ tay mở cửa xe, chiếc Land Rover đã phóng vọt đi, quay ngược về sau.
Lâm Uyển Bạch phản ứng nhanh, vội tránh sang bên cạnh vài bước. Mới đó đã chỉ còn lại một làn khói mù mịt.
Cô thật sự không dám tin, mình như một con mèo hoặc con chó bị vứt lại trước cửa trung tâm thương mại vậy.
Tính khí của người đàn ông này…
Lâm Uyển Bạch nhìn đồng hồ, ngồi xe buýt không kịp nữa rồi, đành phải bắt xe thôi.
“Lâm Uyển Bạch?”
Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày, giọng nói này…
Cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lâm Dao Dao đeo đồ hiệu khắp người. Người kia nhìn thấy cô cũng lập tức nhíu mày, cất giọng the thé: “Sao chị có thể ra ngoài nhanh như vậy được!”
“Thật ngại quá, khiến cô thất vọng rồi.” Lâm Uyển Bạch giật giật khóe miệng.
“Có chuyện gì vậy! Rõ ràng chị phải bị giam mười lăm ngày!” Lâm Dao Dao tức giận kêu gào.
“Có thể là ông trời có mắt.” Lâm Uyển Bạch cười ngoài mặt.
Mỗi lần gặp Lâm Dao Dao, tâm trạng cô lại rất tệ, cô giơ tay bắt xe định đi.
Lâm Dao Dao chắn trước mặt cô, nhìn về phía chiếc Land Rover vừa đi khỏi, nhìn chăm chăm rồi chất vấn: “Lâm Uyển Bạch, tôi hỏi chị, người vừa đi cùng chị có phải anh Trường Uyên không?”
Lâm Uyển Bạch thật không muốn chọc cho Lâm Dao Dao khởi động dạng thức chó điên, cô đáp qua quýt: “Cô nhìn nhầm rồi.”
Đúng lúc này có chiếc taxi đi tới, cô ngồi vào rồi bảo tài xế đi ngay.
Nhìn nhầm ư?
Không thể nào, cô ta chạy quanh Hoắc Trường Uyên lâu như vậy, với mức độ si mê của cô ta tuyệt đối không thể nhận nhầm. Nghĩ tới chuyện người đàn ông mình để ý lại dây dưa với Lâm Uyển Bạch, Lâm Dao Dao tức giận giậm chân bình bịch.
…
Suốt một tuần sau đó, Hoắc Trường Uyên đều không gọi điện cho cô.
Lâm Uyển Bạch ngược lại rất vui vì được nhàn nhã. Tối tối cô đều tới bệnh viện, nhưng thi thoảng cũng sẽ kiểm tra điện thoại, sợ rằng lỡ như không nhận điện thoại, anh lại nổi giận.
Mỗi lần nghĩ như vậy, dáng vẻ sầm xì u ám của Hoắc Trường Uyên cũng trùng hợp hiện lên trước mắt…
Lâm Uyển Bạch ra sức lắc lắc cái đầu, anh đã đâm sâu bén rễ như vậy từ khi nào?
Khi cô tan làm, ra khỏi thang máy thì di động bất ngờ rung lên. Cô rút di động ra, ngón tay bất giác run lên một cách vô dụng, là Hoắc Trường Uyên gọi đến.
“Tối nay qua đây! Tôi có buổi tiếp khách, em làm ấm giường trước đi.”
Lâm Uyển Bạch chưa lên tiếng nói được nửa câu điện thoại đã bị dập.
Từ ngày cô chủ động đi theo anh, cô phải để mặc anh tìm tòi, phải có trách nhiệm làm ấm giường cho anh.
Có điều đang mùa hè nóng nực…
Lâm Uyển Bạch chống tay lên trán.
Khi trời tối, cô đã xuất hiện trong tiểu khu cao cấp.
Vì trong điện thoại, anh không nói rõ là mấy giờ, chỉ bảo cô đến trước. Lâm Uyển Bạch đã có kinh nghiệm đến muộn. Sợ bị anh mắng nên ăn tối xong là cô ngồi xe buýt qua đây luôn.
Cô mở cửa ra, bên trong tối thui.
Lâm Uyển Bạch thay giày, tắm rửa trước rồi ra ngoài đợi mãi mà dưới nhà vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cô lấy di động ra chơi game một lúc, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
“Cạch!”
Trong đêm tối, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.
Lâm Uyển Bạch đang ngủ mơ bị giật mình, bỗng cảm thấy có bóng đen loạng choạng nhào đến, trong không khí vẫn còn xen lẫn hơi rượu thoang thoảng.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ ràng, cổ đã bị cắn mạnh một miếng.
Lâm Uyển Bạch đau đớn, chắc chắn người đang bò phía trên cô chính là Hoắc Trường Uyên, trong bóng tối vẫn có thể phân biệt ra được ngũ quan của anh. Anh mang theo hơi rượu thì thầm bên tai cô: “Bảo em làm ấm giường, ai cho em ngủ trước!”
“…”
Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn ra ánh trăng lơ lửng trên cao ngoài cửa sổ, đã nửa đêm rồi còn ai không ngủ chứ!
Cô yếu ớt giải thích: “Tôi thực sự buồn ngủ quá rồi, không gượng nổi…”
“Sau này tôi chưa về, không cho phép em ngủ trước.” Hoắc Trường Uyên chấm tay lên mũi cô.
“Biết rồi.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Hoắc Trường Uyên cưỡi lên người cô, bắt đầu cởi quần áo.
Cho dù trong bóng tối mơ hồ không rõ ràng, cơ thể tráng kiện của anh vẫn lộ rõ, cơ bắp phừng phừng, nét nào ra nét ấy như sắt thép.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, không biết có phải vì bị kích thích không, có dòng nóng ẩm ở phía dưới trào ra.
Cả người cô đột ngột cứng đờ, cô né tránh đôi môi anh.
Hoắc Trường Uyên còn chưa kịp tắm rửa gì, thấy vậy tỏ ý không vui: “Em chê tôi bẩn?”
“Không phải…” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Hoắc Trường Uyên giơ cao hai tay cô lên, hoàn toàn không ngại việc kích thích thêm một chút.
“Đừng, đừng mà!”
Lâm Uyển Bạch sốt sắng, nhưng lại không ngăn anh lại được, một lúc lâu sau mới khó khăn ấp a ấp úng: “Tôi… Bà dì của tôi đến rồi…”
~Hết chương 48~