Bước chân Hoắc Trường Uyên khựng lại.
Có thể gọi cả họ lẫn tên anh ra như vậy, hình như chỉ có một người.
Mang theo sự nghi hoặc trong lòng, anh quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, quả nhiên nhìn thấy bên cây cột trụ bằng đá cẩm thạch của khách sạn có một bóng dáng bé nhỏ đang đứng, trong lòng ôm một chiếc túi. Dưới ánh đèn, cô đang mím môi nhìn về phía mình.
Đôi mắt sáng rực tựa như ánh sao trong đêm tối vậy.
Dường như mọi mệt nhọc bao ngày nay cũng theo đó bay mất sạch vậy.
Giang Phóng đứng phía sau càng sửng sốt hơn, lắp bắp mấy tiếng: “Lâm… Lâm… Cô Lâm?”
“À, tôi đây!” Lâm Uyển Bạch xấu hổ tiến lên.
Cô chưa từng làm chuyện như thế này bao giờ, rõ ràng có phần vụng về.
Thấy Hoắc Trường Uyên cứ im lặng nhìn mình chằm chằm, lại thấy dáng vẻ ngốc nghếch của mình đôi mắt anh, mặt cô nóng bừng, khẽ lên tiếng, có phần gượng gạo: “Hi, Surprise~”
Đúng là một bất ngờ.
Hoắc Trường Uyên im lặng nhướng mày.
Macao tuy mang khí hậu phương Nam, nhưng bây giờ đã sắp bước vào mùa đông rồi, buổi tối rất lạnh, chỉ có bốn, năm độ. Chú ý thấy đầu mũi cô đã đỏ ửng vì gió đêm, anh bất giác nhíu mày.
“Đợi bao lâu rồi!” Hoắc Trường Uyên trầm giọng hỏi.
“Thật ra cũng không lâu lắm, lúc em gọi điện thoại cho anh, em cũng vừa tới nơi…” Lâm Uyển Bạch dè dặt.
Hoắc Trường Uyên thầm nhẩm tính trong lòng, từ cuộc gọi đó tới giờ chí ít cũng phải ba tiếng đồng hồ rồi. Lẽ nào suốt ba tiếng ấy cô cứ ngốc nghếch đứng đây chờ đợi mình? Vậy mà còn nói không lâu lắm?
Hoắc Trường Uyên càng nhíu mày đậm hơn?
Nhất là khi nắm lấy tay cô, nhiệt độ giá lạnh trên đó khiến anh càng phát hỏa: “Sao lại đứng ở đây, sao không vào trong đợi!”
“À…” Lâm Uyển Bạch khẽ cắn môi như một đứa trẻ làm sai, ấp úng giải thích: “Trong khách sạn đông người quá, em sợ bỏ lỡ mất anh, nên ra ngoài cửa đợi, tầm nhìn tốt hơn…”
Hoắc Trường Uyên mím môi lại thành một đường thẳng, chỉ im lặng nắm chặt lấy tay cô.
Lâm Uyển Bạch cẩn trọng quan sát sắc mặt anh, không nhìn ra là vui buồn hay mừng giận. Cô bất giấc hơi chột da, không biết mình cứ tự động đến thế này có quấy rầy anh không, nhưng đồng thời trong lòng cũng khó tránh khỏi sự hụt hẫng.
Cô vừa cụp mắt xuống thì bỗng nhiên eo được ôm chặt.
Cô cứ thế được kéo vào trong vòng tay của Hoắc Trường Uyên, gáy được một bàn tay lớn giữ chặt lấy.
Cô hơi ngước mặt lên, liền có một nụ hôn mãnh liệt rơi xuống.
Tuy rằng những hành động cuồng nhiệt kiểu này đã không còn là lần đầu nữa, hơn nữa Giang Phóng cũng quay lưng đi đầy ý nhị, nhưng Lâm Uyển Bạch vẫn xấu hổ.
Cô vốn dĩ nghĩ anh chỉ hôn phớt rồi thôi, ai ngờ nụ hôn của Hoắc Trường Uyên rất mạnh mẽ, cuốn lấy đầu lưỡi cô, hoàn toàn bất chấp bàn tay nhỏ đang đẩy ngực anh, khiến cô run rẩy từ trong ra ngoài.
Mặt Lâm Uyển Bạch nóng bừng, cô không dám nhìn những ánh mắt lướt ngang qua.
Thôi được rồi, cũng may ở đây không có ai quen biết mình.
Túi xách trong tay Lâm Uyển Bạch được Hoắc Trường Uyên cầm lấy. Họ ra khỏi thang máy, anh quẹt thẻ, cô tự nhiên theo anh vào phòng.
Đó là một gian phòng tổng thống, rất cao cấp, ngoài phòng khách ra còn có cả một căn bếp nhỏ, gần như không thiếu bất cứ vật dụng gì, nhưng vì không gian quá lớn nên có phần quạnh vắng.
Thấy anh đặt túi xách lên ghế sofa, cô cũng cởi túi xách trên người mình xuống.
Nãy giờ anh chỉ nắm tay phải của cô, lúc này mới để ý thấy mu bàn tay trái của cô dán hai miếng băng cá nhân.
“Tay em làm sao vậy?”
Nghe anh hỏi vậy, Lâm Uyển Bạch mới chú ý tới ánh nhìn của anh.
Băng cá nhân được người trong đồn công an đưa cho cô, cô không kể lại gì, chỉ lắc đầu: “Em không sao, tối qua lúc nấu cơm không cẩn thận bị xước thôi.”
Hoắc Trường Uyên gật đầu, không hỏi nhiều nữa, cố chấp nhìn thêm nhưng vì băng dán khá kín nên không nhìn ra bất kỳ vết thương nào.
Anh đi tới chỗ bình nước, rót một cốc nước nóng, nhét vào tay cô: “Em không phải đi làm sao?”
“Em xin quản lý nghỉ phép mấy hôm…” Lâm Uyển Bạch chủ động khai báo, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, tiếp tục nói, có phần ngượng ngập: “Cộng thêm ngày nghỉ, vừa hay có thể cùng anh quay về…”
“Vậy vì sao lại nghỉ phép chạy qua đây?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống, ấp úng nói: “Chẳng phải anh nói nhớ em sao…”
Mặt cô đỏ lựng, không biết là vì hơi nước trong cốc hay vì điều gì khác.
Khi ngước mắt lên, cô phát hiện anh vẫn đang ngắm mình chăm chú, Lâm Uyển Bạch hơi run rẩy: “Hoắc Trường Uyên, sao anh cứ nhìn em mãi thế làm gì…”
“Anh ngắm người con gái của anh, cũng phạm pháp à?” Hoắc Trường Uyên nhàn nhã đáp lại.
“Anh còn cười…” Thấy anh cong môi cười, Lâm Uyển Bạch cảm thấy thật vô duyên vô cớ.
Nhất là sau khi cô nói xong, độ cong của nụ cười ấy càng tăng thêm rõ rệt, còn nửa đùa nửa thật, cô ngượng ngập: “Anh đừng có cười nữa!”
Hoắc Trường Uyên không có ý định dừng lại. Yết hầu của anh bất ngờ di chuyển, có tiếng cười bật ra, sau đó lồng ngực anh cũng phập phồng lên xuống. Tiếng cười tan vào không khí, văng vẳng bên tai cô.
Anh vươn cánh tay dài ra, một lần nữa kéo cô vào lòng, đùa cợt: “Uyển Uyển của chúng ta biết cách thương đàn ông rồi.”
“…” Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt.
Uống hết một cốc nước nóng, người cô cũng thoải mái hơn một chút, ngón tay cũng không còn lạnh lẽo nữa. Hoắc Trường Uyên đề nghị để cô đi tắm trước, cô gật đầu, xấu hổ tìm ra áo ngủ.
Nửa tiếng sau, Lâm Uyển Bạch từ trong bước ra.
Nhìn quanh một vòng, cô phát hiện Hoắc Trường Uyên vẫn ngồi ngoài phòng khách, xoay lưng về phía cô, không biết đang cúi đầu nhìn cái gì.
Hình như nghe thấy tiếng bước chân, chất giọng trầm của anh cũng vang lên: “Em gặp phải ăn trộm?”
“Dạ?” Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
Cô đi qua mới thấy anh đang nhíu mày, trong tay đang dốc ngược túi xách của cô xuống.
Vốn dĩ lúc cởi ra, cô đã cố tình để đáy túi hướng về phía sô pha, bây giờ bị anh phát hiện ra, cô cũng không thể giấu giếm nữa.
“Vâng…” Lâm Uyển Bạch gật đầu, thành thật nói: “Trên xe buýt đông người quá, lúc xuống xe không chú ý. Khi em phát hiện ra thì đã bị người đó rạch mất rồi, đồ bên trong cũng không còn, nhưng em đã báo cảnh sát…”
“Có phải tay em cũng bị rạch không?” Hoắc Trường Uyên bặm môi lại.
“À vâng…” Lâm Uyển Bạch đành phải thừa nhận, ngữ khí cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng: “Em không nghĩ là đi tới đâu cũng gặp móc túi đấy, trị an của Macao xem ra phải tăng ca ha~ Cũng may em không mang theo tấm thẻ đen anh cho em, em cất vào ngăn kéo tủ rồi, nếu không thì…”
Càng nói tới cuối cùng, giọng cô càng nhỏ đi.
Bởi vì sắc mặt Hoắc Trường Uyên đã sầm xuống. Anh không nói năng gì, lập tức rút di động ra.
Rất nhanh, chuông cửa vang lên, Giang Phóng không biết kiếm được ở đâu ra một hộp bông băng.
Hoắc Trường Uyên đón lấy, đóng cửa lại, không cần hỏi lý do, cứ thế kéo cô ngồi xuống sofa.
Thấy anh lục hết chai nọ đến lọ kia, Lâm Uyển Bạch lí nhí hỏi: “Hoắc Trường Uyên, anh không vui à?”
“Em rắp tâm khiến anh lo chết phải không?” Hoắc Trường Uyên trừng mắt với cô.
Hai chiếc băng cá nhân đều được gỡ ra. Miệng vết thương không dài nhưng rất sâu, có thể tưởng tượng ra lúc bị rạch đã chảy bao nhiêu máu. Vậy mà chẳng hề xử lý, có thể vì lúc tắm gặp nước nên giờ đã hơi viêm nhiễm rồi!
~Hết chương 144~