Nói một cách chính xác hơn, là đặt tay lên trên, phủ lấy tay cô.
Lực không mạnh không nhẹ, vừa hay nắm được bàn tay nhỏ của cô vào lòng bàn tay mình.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, cố gắng muốn rút tay mình lại nhưng cô vừa định làm thế, Hoắc Trường Uyên càng nắm chặt hơn. Rõ ràng, anh không hề có ý định buông ra, hơn nữa còn cố tình dùng ngón tay cọ cọ lên tay cô.
Cô vẫn giữ nguyên động tác rướn người đó, đành phải ngồi lại xuống ghế, khoảng cách giữa hai người chẳng biết đã được kéo gần từ lúc nào.
“Hoắc Trường Uyên, anh định làm gì…”
Lâm Uyển Bạch gượng gạo và căng thẳng nhìn anh, hạ giọng nhắc nhở: “… Đậu Đậu vẫn còn ở đây!”
Không thể để mặc anh muốn làm gì thì làm như ở dưới quên được, cô cũng muốn anh vì thế mà buông tha mình.
“Tôi biết.” Nhưng Hoắc Trường Uyên không nhúc nhích, mà chỉ chậm rãi nói.
“…” Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Dưới ánh đèn sáng, Hoắc Trường Uyên nhìn cô chăm chú giống như muốn khóa chặt ánh mắt mình lên người cô vậy, cho đến tận khi hơi thở của cô dần trở nên hỗn loạn, mí mắt cụp xuống hơi run rẩy.
“Lâm Uyển Bạch.”
Một chất giọng trầm đột ngột vang lên.
Trái tim Lâm Uyển Bạch nhảy dựng lên, nhưng câu nói ngay sau đó của anh mới càng khiến cô thảng thốt: “Làm người phụ nữ của tôi, có muốn không?”
Cô ngẩng phắt đầu dậy, nhìn anh khó tin.
Đôi mắt thâm trầm ấy vẫn như một miệng giếng khô, có thể hút người ta vào trong.
Vòng qua vòng lại, họ dường như đang quay trở về những ngày đầu mới gặp. Anh cũng như thế này, hỏi cô có muốn đi theo mình không. Chỉ là không ngờ, sau khi mất trí nhớ, anh một lần nữa đưa ra đề nghị ấy…
“… Làm người phụ nữ của anh?” Lâm Uyển Bạch lặp lại lần nữa.
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên rướn môi, rồi nhướng đuôi mày: “Nếu cô đồng ý, tôi sẽ không để cô thiệt thòi…”
Lâm Uyển Bạch bỗng bật cười, lên tiếng ngắt lời anh: “Để tôi đoán nhé. Có phải mỗi tháng anh có thể cho tôi hai trăm ngàn không? Trang sức, túi xách, nhà cửa, xe cộ, muốn gì cũng có thể nói với anh? Chỉ cần anh vui, anh sẽ khiến tôi toại nguyện?”
“Ừm, được.” Hoắc Trường Uyên trầm ngâm hai giây rồi gật đầu.
“Thật xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi!” Lâm Uyển Bạch kìm nén một cảm giác đang cắn xé nơi lồng ngực, tầm mắt mải miết nhìn bàn tay được anh nắm chặt: “Bây giờ anh có thể buông tôi ra chưa?”
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên trầm xuống, làm như không nghe thấy, anh vẫn nắm chặt tay cô, ánh mắt cũng nhìn cô chằm chằm.
Vào lúc cả hai đang giằng co trong im lặng, một tiếng gọi non nớt vọng trong phòng tắm ra.
“Uyển Uyển~”
Có lẽ bánh bao nhỏ đã đi vệ sinh xong, đang gọi cô.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày tạo thành nếp nhăn rất sâu trên trán. Giây phút anh buông ra, Lâm Uyển Bạch liếc tức tốc rút tay về, đứng lên, đi vào trong phòng tắm.
Bánh bao nhỏ đang ngồi trên bồn cầu bẽn lẽn nhìn cô, hai bàn tay nhỏ trắng nõn đang căng thẳng bứt vào nhau.
Cho đến khi nhìn thấy cô đi tới bên cạnh và ngồi xuống. Vài giây sau, trong thùng rác có thêm mấy tờ giấy ăn, bấy giờ nó mới len lén thở phào.
Uyển Uyển không chê bai chút nào…
Bánh bao nhỏ mím môi cười trộm, quả thực vui không kể xiết.
Có điều, nó nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Bởi vì sau khi bế nó ra khỏi bồn cầu, cô bắt đầu mặc lại chiếc áo vest nó cởi ra lúc vào nhà cho nó, hơn nữa sắc mặc dường như không tốt lắm.
Lâm Uyển Bạch liếc nhìn Hoắc Trường Uyên trên sofa, ra lệnh đuổi khách rất rõ ràng: “Không còn sớm nữa, tôi phải ngủ rồi!”
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, rõ ràng còn chưa đến chín giờ, bảo bảo toàn mười giờ mới ngủ…
“Uyển Uyển~”
Làm nũng vô ích, Lâm Uyển Bạch đã bế nó đi ra cửa.
Mười lăm phút sau, chiếc Land Rover màu trắng lao tốc độ trên con đường đêm sáng ánh đèn.
Bánh bao nhỏ ngồi trên chỗ em bé ở ghế sau, khuôn mặt xị ra, cái má phúng phính, suốt cả quá trình vẫn tức giận nhìn Hoắc Trường Uyên.
Rõ ràng trước khi ngồi bồn cầu vẫn còn yên ổn, nhất định tranh thủ lúc không có mặt nó, papa đã chọc cho cô không vui!
Hoắc Trường Uyên kéo kéo cổ áo sơ mi, tâm trạng cũng rất tệ.
Anh chợt nhớ lại câu cô hỏi mình ở dưới quê tối hôm đó: Có phải thật sự mắc bệnh hoàng tử không?
Anh biết bệnh hoàng tử là cái quỷ quái gì…
Liếc về phía bánh bao nhỏ đang hậm hực qua gương chiếu hậu, Hoắc Trường Uyên quát: “Trừng cái gì mà trừng, về nhà ngủ!”
…
Khi chiếc taxi một lần nữa dừng trước tòa nhà lớn Hoắc Thị, Lâm Uyển Bạch hiểu mình lại bị lừa phỉnh rồi.
Hôm nay cô đến tòa soạn một chuyến, có tài liệu cần lấy. Đã sắp đến giờ tan ca, Chu Thần kéo cô đi nói muốn cùng đi ăn tối. Ai ngờ sau khi bắt xe ngồi lên taxi, cô ấy lại nói phải đi đưa bản phỏng vấn.
Lâm Uyển Bạch không suy nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý, không ngờ lại tới Hoắc Thị.
“Chỉ là mang bài phỏng vấn lên một chút thôi, để Hoắc tổng đọc qua, không còn vấn đề gì nữa là có thể về!” Chu Thần khoác chặt tay cô suốt cả quá trình, không chịu buông ra: “Tiểu Bạch, tôi bảo đảm sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu. Xong việc chúng ta sẽ đi ăn tối, tôi mời cô!”
Lâm Uyển Bạch nhíu mày khó xử: “Được rồi, tôi theo cô lên nhưng tôi chỉ đợi cô ngoài thang máy thôi…”
Chu Thần nghe thấy vậy, nghĩ bụng chỉ cần cô đi theo là sẽ không còn quá căng thẳng nữa nên lập tức cười tít mắt gật đầu.
Sau khi thang máy lên tận tầng trên cùng, Lâm Uyển Bạch và Chu Thần cùng đi ra. Cô làm theo đúng lời nói lúc trước, không tiếp tục đi sâu vào bên trong mà chọn cách đứng ngay đó chờ đợi.
Chu Thần sợ cô không vui nên cũng không ép buộc quá, cầm bài phỏng vấn của mình theo cô thư ký đi vào.
Bên cạnh thang máy chính là cửa sát sàn, nhìn xuống dưới là dòng xe cộ nườm nượp.
Lâm Uyển Bạch hơi sợ độ cao nên không dám tiến quá gần về phía đó, chỉ nhìn bầu trời xanh mây trắng ở bên ngoài. Lúc này, bỗng nhiên một tiếng “Ding” vang lên, cánh cửa thang máy từ từ mở ra.
Nhớ lần trước đã nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết ở bên trong, cô lập tức trở nên căng thẳng.
Khi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ vest ở bên trong đi ra, cô kinh ngạc lên tiếng: “Trợ lý Giang?”
“… Cô Lâm!” Giang Phóng nghe thấy tiếng quay qua nhìn, biểu cảm còn bất ngờ hơn cả cô, giọng cao lên mấy tông: “Cô về nước rồi sao?”
“Vâng, tôi về được mấy hôm rồi.” Lâm Uyển Bạch mỉm cười, cũng không khỏi nghi hoặc: “Lần trước tôi có đến Hoắc Thị một chuyến nhưng không gặp anh, tôi còn tưởng anh nghỉ làm ở đây rồi chứ!”
Giang Phóng lắc đầu giải thích: “Không phải đâu. Lúc trước tôi được Hoắc tổng cử tới công ty con giúp anh ấy giải quyết một số việc, hôm qua tôi vừa về. Ở ngay Lâm Thành đó, cô Lâm chắc chưa quên chứ?”
Lâm Thành…
Dĩ nhiên Lâm Uyển Bạch sẽ không quên, khoảng thời gian ấy e rằng sẽ là quãng thời gian vui vẻ nhất của cô.
Giang Phóng dường như ý thức được mình đã lỡ lời: “Hoắc tổng anh ấy…”
“Tôi biết cả rồi.” Lâm Uyển Bạch cúi xuống, rồi lại ngước lên: “Anh ấy gặp tai nạn, cũng không còn nhớ tôi nữa. Thật ra như vậy cũng tốt, chưa chắc đã quá tệ đối với chúng tôi!”
“Cô Lâm…” Giang Phóng hơi ngừng lại: “Nhưng có chuyện này có thể cô chưa biết, năm xưa Hoắc tổng sở dĩ bị tai nạn là vì anh ấy muốn sang Mỹ. Trước đó anh ấy có gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đặt trước chuyến bay nhanh nhất tới Mỹ. Hơn nữa tôi dám chắc chắn anh ấy nhất định muốn đi tìm cô!”
Lâm Uyển Bạch hơi sững sờ.
Cô không dám tin cho lắm, rằng khi họ đã chia tay Hoắc Trường Uyên còn muốn đi tìm mình, nhưng nét mặt Giang Phóng thì chắc nịch.
Ngón tay từ từ cuộn chặt lại, cõi lòng cô hơi xao động.
Giang Phóng trầm ngâm nhìn cô, hỏi với vẻ thăm dò: “Cô Lâm, tôi còn nghĩ cô ra nước ngoài rồi sẽ không quay về nữa. Bây giờ nếu cô đã quay về, có cần tôi nói với Hoắc tổng chuyện giữa cô và anh ấy…”
“Không cần đâu.” Lâm Uyển Bạch lắc đầu. Ánh mắt hơi tối đi, cô khẽ đáp: “Trợ lý Giang, không cần nói gì với anh ấy cả, được như bây giờ thật sự rất tốt rồi! Bốn năm trước chúng tôi đã chia tay, từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa. Những chuyện trước kia cũng không cần để anh ấy biết.”
Bây giờ anh đã có cuộc sống của mình, có cậu con trai đáng yêu, dễ thương của mình, và một người vợ chưa cưới có thể cùng anh bước vào lễ đường bất cứ lúc nào. Còn cô, không bao lâu nữa cũng sẽ rời khỏi Băng Thành rồi.
Nghe vậy, Giang Phóng hiểu ra, gật đầu.
Dẫu sao mình cũng chỉ là một trợ lý, thêm nữa bốn năm trước quả thực cũng đã nhìn thấy hai người họ chia tay. Anh ấy còn nhớ sau đó mình đã cùng sếp đi ra sân bay, tận mắt chứng kiến cô và Yến Phong rời đi…
Nhất thời, cả hai đều ôm trong lòng nhiều tâm sự.
“Hoắc tổng!”
Giang Phóng bất ngờ nhìn về phía sau, vội cung kính cúi đầu.
Hoắc Trường Uyên mặc bộ vest đen, tay cầm tài liệu, có vẻ như vừa từ phòng họp ra, đang đi về phía văn phòng của mình. Lúc này anh dừng bước đứng đó, đang nhìn họ từ phía xa xa.
Hoặc có thể nói, ánh mắt như một ổ khóa khóa chặt cô.
Lâm Uyển Bạch chợt thấy khó thở.
Cũng may người đi ra cùng còn có Chu Thần, cô ấy rảo bước chạy tới: “Tiểu Bạch, cậu đợi lâu quá, sốt ruột rồi phải không?”
“Không sao!” Lâm Uyển Bạch quay về, kéo Chu Thần đi vào trong thang máy: “Cậu xong việc rồi đúng không. Xong rồi thì chúng ta mau đi thôi…”
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Hoắc Trường Uyên đút một tay vào túi quần, quay người đi vào văn phòng.
Trước bàn làm việc rộng lớn, Giang Phóng cung kính đứng thẳng báo cáo công việc. Sau khi báo cáo xong toàn bộ, không thấy sếp bảo mình rời đi, anh ấy chỉ nghi hoặc hỏi: “Hoắc tổng, anh còn việc gì không ạ?”
Hoắc Trường Uyên đưa ngón tay kẹp điếu thuốc lên môi, rít một hơi, làn khói phả ra.
Trong tầm nhìn mông lung, anh bất ngờ hỏi một câu: “Cậu và Lâm Uyển Bạch rất thân?”
“Cũng tạm ạ!” Giang Phóng ngẩn người.
“Thân đến mức độ nào?” Hoắc Trường Uyên rướn môi.
“Việc này…” Giang Phóng hơi băn khoăn. Nếu nói thân hay không cũng là vì quan hệ với sếp. Giờ hỏi như vậy ngược lại khiến anh ấy không biết nên trả lời sao. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, anh ấy đáp: “Chính là ở mức độ cũng tạm ạ!”
Hoắc Trường Uyên dập tắt mới hút một nửa trong tay: “Cậu có thể ra ngoài rồi!”
“Vâng!” Giang Phóng lập tức gật đầu.
Có điều, đi tận ra ngoài cửa văn phòng, anh ấy vẫn cảm thấy sau lưng lạnh ngắt…
~Hết chương 215~