Sau khi Hoắc Trường Uyên đi làm, Lâm Uyển Bạch cũng thay quần áo dẫn bánh bao nhỏ đi ra ngoài.
Cô hẹn Diệp Tu trong một quán nướng Hàn Quốc. Thím Lý lái xe đưa hai mẹ con cô tới quán. Lúc xuống xe, Lâm Uyển Bạch chú ý thấy một nơi nào đó cực kỳ nổi bật bèn tò mò hỏi: “Đậu Đậu, trong túi quần con để cái gì vậy?”
Lúc lên xe, cô đã phát hiện ra rồi, túi quần bên phải của bánh bao nhỏ gồ hẳn lên.
“Di động ạ!” Bánh bao nhỏ rút ra một đoạn nhỏ, rồi nói với cô: “Papa đưa cho con đó!”
Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là một chiếc Smartphone.
Cô nghĩ lúc sáng Hoắc Trường Uyên lên gác xem con trai, chắc là để tặng di động chăng. Có điều lúc sinh nhật cũng không thấy anh chuẩn bị quà gì, giờ lại vô duyên vô cớ đưa di động. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò thằng bé rằng đút sâu vào trong túi, đừng để rơi mất.
Lâm Uyển Bạch nắm tay bánh bao nhỏ đi vào trong nhà hàng, có người phục vụ dẫn dắt họ đi vào trong đại sảnh.
Diệp Tu đã ngồi sẵn vào bàn. Từ xa nhìn thấy hai mẹ con họ đi về phía mình, một cảm giác sinh động mãnh liệt đập vào mắt, không chỉ mang lại sự đả kích về thị giác cho anh ấy. Kể từ sau khi biết rõ chân tướng, mọi suy đoán trong lòng trở thành sự thật, anh ấy càng nhìn càng cảm thấy thật ra hai mẹ con họ có rất nhiều điểm giống nhau…
Định thần lại, anh ấy chủ động vẫy tay: “Tiểu Bạch!”
“Diệp Tu!” Lâm Uyển Bạch mừng rỡ, rồi lập tức xoa đầu bánh bao nhỏ: “Bảo bối, chào chú đi con!”
“Chào chú Diệp!” Bánh bao nhỏ cất giọng non nớt.
Người phục vụ sau khi bưng bát đũa lên bàn, cho họ gọi đồ thì cũng rời đi.
Vẫn giống như mọi lần, Diệp Tu ga lăng rót cho cô một cốc nước ấm, cũng rót một cốc cho bánh bao nhỏ.
Lâm Uyển Bạch đón lấy, nhấp một ngụm nhỏ rồi hỏi luôn: “Diệp Tu, sao anh cũng chưa về Canada vậy?”
“Có chút chuyện xảy ra.” Diệp Tu mỉm cười giải thích với cô: “Anh đang chuẩn bị lên máy bay, vốn định gọi điện tạm biệt ông bà ngoại, không ngờ người làm lại thông báo ông ngoại anh ngã ngoài vườn, phải đưa vào bệnh viện. Anh không yên tâm nên cũng ở lại xem sao!”
Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy.
Ông ngoại Diệp Tu quả thật bị ngã, có điều khi anh gọi điện thoại qua, ông đã không sao rồi. Chỉ là anh cầm vé máy bay đứng tần ngần ở cửa kiểm vé mấy giây, cuối cùng vẫn lựa chọn quay người, như cuối cùng đã tìm ra một cái cớ hợp lý để ở lại vậy…
“Thì ra là vậy!” Lâm Uyển Bạch gật đầu.
“Phải, cũng vừa hay kỳ nghỉ phép của anh chưa hết, anh muốn ở thêm bên cạnh ông bà!” Diệp Tu đẩy gọng kính.
“Ừm.” Lâm Uyển Bạch cũng rất tán đồng, cũng đồng thời nhớ tới người bà đã mất của mình. Cô cảm thấy nếu có thể, vẫn nên ở bên người thân nhiều hơn, dù sao những người đã có tuổi, ở bên được lần nào là may mắn lần đó.
Diệp Tu tươi cười đáp lại, ngừng một chút, anh ấy dò hỏi như đang suy nghĩ một lúc: “Tiểu Bạch, em còn định quay về Canada không?”
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch đặt cốc nước xuống.
Một bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm vạt áo cô. Cô cúi xuống nhìn theo, quả nhiên thấy bánh bao nhỏ đang ngước lên nhìn mình, đôi mắt to tròn đong đầy sự lo lắng.
Lâm Uyển Bạch đưa tay, ôm chặt cái đầu nhỏ của nó, kéo nó dựa sát vào người mình, rồi lắc đầu với người đối diện.
Bốn năm trước hay một vài ngày trước, cô một lòng muốn quay về với cuộc sống ở Canada là vì thành phố này không còn người nào hay chuyện gì khiến cô không an tâm nữa. Nhưng bây giờ đã khác, có con trai cô ở đây, cô không chỉ muốn bù đắp tình mẹ thiếu hụt của nó bao năm mà cũng không muốn để lỡ quãng thời gian trưởng thành của nó.
Giả sử có quay về, cô cũng phải đưa con trai cùng đi…
Nhưng suy nghĩ này gần như vừa xuất hiện đã bị cô bóp chết, vì làm sao có thể, Hoắc Trường Uyên không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Thấy vậy, bánh bao nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tu ở đối diện có vẻ đã sớm đoán được câu trả lời của cô. Anh ấy cúi đầu cười khẽ, nhưng có chút buồn bã.
Phục vụ bê xô than đỏ hồng lên, rồi lần lượt bê các món họ đã gọi. Diệp Tu vẫn giữ nguyên sự lịch thiệp, phục vụ hai mẹ con họ suốt bữa ăn. Bánh bao nhỏ ăn đến mức khóe miệng dính đầy mỡ.
Cái miệng nó căng phồng lên, giống như một con sóc. Thấy cô chỉ mải chăm sóc mình, thằng bé nói với vẻ ấm áp: “Uyển Uyển, cô cũng ăn đi!”
“Được, mẹ cũng ăn!” Lâm Uyển Bạch cười tít mắt.
Cô cũng cầm rau tự gói miếng thịt cho mình, thịt đã được tẩm ướp mặn mà, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
Đang nhai thật kỹ, bỗng Diệp Tu gọi cô: “Tiểu Bạch.”
“Dạ?” Lâm Uyển Bạch nghi hoặc.
“Khóe miệng của em dính tương kìa.” Diệp Tu mỉm cười rút khăn giấy ra.
Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch bỗng chốc xấu hổ. Cô đang định với lấy khăn giấy thì Diệp Tu đã vươn tay ra, dịu dàng giúp cô lau sạch chỗ tương dính trên mép. Ngón tay anh ấy còn vô tình chạm vào cằm cô.
Khoảnh khắc này, đến cả cô cũng cảm thấy bầu không khí không tự nhiên.
Ngước mắt nhìn anh ấy, cô thấy phía sau chiếc kính vẫn là ánh mắt hiền hòa, trong sáng như mọi khi, không có suy nghĩ nào khác.
“À… Cảm ơn anh.” Lâm Uyển Bạch ngượng ngập nói.
“Không có gì.”
Nhìn chằm chằm họ một lúc, bánh bao nhỏ nhai nốt rồi nuốt miếng viên cá trong miệng cái ực, bỗng nhiên giơ tay nói: “Bảo bảo muốn đi vệ sinh ạ!”
“Lại đi sao?” Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.
Từ lúc vào nhà hàng đến lúc ngồi xuống ăn, trong thời gian ngắn ấy, bánh bao nhỏ đã đi vệ sinh hai lần rồi. Cô lo lắng nhìn sang cốc nước ngọt để bên cạnh, lát nữa kiên quyết không cho nó uống thêm nước ngọt nữa!
“Không sao đâu, để anh đưa nó vào!” Diệp Tu buông đũa xuống, mỉm cười nói.
Hai lần trước đó đều là Diệp Tu chủ động đi cùng bánh bao nhỏ. Cô gật đầu: “Diệp Tu, thật vất vả cho anh quá!”
“Em khách sáo quá rồi!” Diệp Tu cất giọng ôn hòa.
Tới phòng vệ sinh, bánh bao nhỏ buông tay Diệp Tu ra, chớp chớp mắt, giống như hai lần trước, nó nói cực kỳ ngoan ngoãn: “Chú Diệp, cháu tự làm được ạ!”
Diệp Tu gật đầu, dặn dò: “Được, vậy chú đợi cháu ở ngoài, nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi chú!”
“Vâng!” Bánh bao nhỏ gật đầu.
Ngay lập tức, nó đi vào một gian phòng dưới sự quan sát của Diệp Tu.
Sau khi đóng cửa lại, bánh bao nhỏ linh hoạt kiễng chân, khóa trái cửa từ bên trong, rồi rút di động trong túi ra, ấn số “1”, lập tức hiển thị số điện thoại của papa.
“Alô!” Hoắc Trường Uyên nhấc máy cực nhanh, như đang đợi sẵn mọi lúc mọi nơi vậy.
“Papa~” Bánh bao nhỏ cất tiếng gọi.
Đầu kia toàn những âm thanh hỗn loạn, có vẻ như đang ở trong một event nào đó. Chưa đợi con trai lên tiếng, Hoắc Trường Uyên đã sốt sắng hỏi: “Sao vậy, tình hình bây giờ sao rồi? Mọi người vẫn đang nướng thịt sao?”
“Vâng! Bánh tôm và viên cá ngon lắm ạ, bảo bảo ăn một lúc ba cái liền!”
Bánh bao nhỏ dễ thương tóp tép miệng, rõ ràng vẫn chưa ăn đã. Sau khi thể hiện xong, nó ngẫm nghĩ rồi lại nhìn vào cái điện thoại to gần bằng mặt nó, nói: “Papa, chú Diệp hình như thích Uyển Uyển~”
Nói xong, bánh bao nhỏ còn gật gù như tự khẳng định.
Nó thằng nhìn thấy trên mấy bộ phim thím Lý xem, có một anh tỏ tình với một chị mình thích, sau đó mỗi lần đi ăn, anh đó lại dịu dàng lau khóe miệng cho chị đó…
Nó vừa dứt lời, đầu kia đã im ắng ngay.
Bánh bao nhỏ làm mặt nghi hoặc, liên tục gọi: “Papa~”
Mãi không có ai đáp lại. Khi bánh bao nhỏ đang định tiếp tục gọi tiếng thứ ba thì phát hiện cuộc gọi đã bị ngắt.
Bánh bao nhỏ bĩu môi.
Papa thật bất lịch sự!
Nó đút lại di động vào túi quần, thông minh xả nước để tạo âm thanh rồi kiễng chân lên đẩy cửa ra. Khi ra gần tới cửa, Diệp Tu cũng đúng lúc này đi vào. Nhìn thấy thằng bé, anh ấy vội hỏi: “Đậu Đậu, ban nãy cháu đứng trong này nói chuyện với ai vậy?”
Anh ấy loáng thoáng nghe được bên trong có tiếng trẻ con non nớt.
“Đâu có ạ!” Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt.
Bảo bảo không nói dối. Đâu có nói chuyện với ai, mà là gọi điện thoại!
Nghe vậy, Diệp Tu ngó nghiêng vào bên trong, không thấy bóng người nào, anh ấy đứng bên ngoài cũng không hề thấy ai vào trong. Anh ấy chỉ coi như mình xuất hiện ảo giác, nắm tay thằng bé đi tới trước bệ rửa mặt: “Đi nào, rửa tay rồi về bàn thôi!”
Sau khi họ nướng hết chỗ nấm còn lại, Diệp Tu giơ tay gọi phục vụ.
Cả bàn có bánh bao nhỏ là ăn nhiều nhất, thằng bé ngồi đó, cái bụng mỡ đã lòi ra ngoài áo tới nơi.
Lâm Uyển Bạch vừa ngồi vuốt bụng cho nó dễ tiêu hóa, vừa cảm kích nhìn đối diện: “Diệp Tu, bữa này thật sự vất vả cho anh quá. Toàn là anh ngồi nướng, em và Đậu Đậu chỉ giỏi ăn thôi!”
“Được phục vụ người đẹp và trẻ nhỏ là vinh hạnh của anh!” Diệp Tu cười rất đậm.
Ra khỏi nhà hàng, Diệp Tu đề nghị đưa hai mẹ con họ về, có điều vừa đi qua đường, còn chưa kịp bắt xe, một chiếc Land Rover trắng đã phanh kít trước mặt họ, rất gấp gáp.
Tốc độ xe quá nhanh, có vẽ như đến đây trong sự vội vã, lúc phanh, bánh xe còn ma sát xuống mặt đường, tạo ra những âm thanh chói tai.
Cửa ghế lái bật mở, bóng Hoắc Trường Uyên đập vào mắt.
“Papa~”
Bánh bao nhỏ gọi to, hoàn toàn không trách anh vì tự dưng cúp điện thoại.
Lâm Uyển Bạch thấy anh bỗng dưng xuất hiện, cực kỳ sửng sốt: “Hoắc Trường Uyên, sao anh lại tới đây?”
Nếu cô nhớ không nhầm, sáng nay nghe Giang Phóng nói trong điện thoại, có vẻ như lịch trình của anh dày đặc, hơn nữa toàn là sự kiện quan trọng, không thể hoãn được.
“Qua đón em và con trai về nhà.” Hoắc Trường Uyên nhìn lướt qua cô, mấp máy môi.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Tuy rằng anh chỉ nói “em” nhưng khẩu khí không khác gì nói “đón vợ và con về nhà”.
“Anh không làm việc sao?” Lâm Uyển Bạch cắn môi: “Có thể gọi cho chú Lý mà…”
“Vội gì một lúc.” Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp.
“…” Thôi được rồi.
Hoắc Trường Uyên đi qua, thẳng thừng bế con trai lên, mở cửa xe ghế sau, đặt con lên ghế an toàn rồi quay sau nhìn cô.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy cũng do dự nhìn Diệp Tu: “Diệp Tu, tiếp theo đây anh định đi đâu, có cần đi chung không?”
“Không cần, anh bắt taxi đi được rồi, giờ này xe vắng khách lắm.” Diệp Tu mỉm cười xua tay.
Trong lúc ấy, cũng đã có chiếc xe đỗ lại. Khi anh ấy mở cửa định ngồi vào thì một giọng nam giới trầm thấp vang lên.
“Anh Diệp!”
Diệp Tu khựng lại, quay đầu lịch sự hỏi: “Anh Hoắc, có chuyện gì sao?”
Hoắc Trường Uyên đặt cánh tay lên cửa xe: “Lần trước đi câu cá có vẻ như vẫn chưa đã lắm. Tôi vẫn muốn cùng anh Diệp đi một chuyến nữa. Vừa hay ngày mai tôi không có lịch trình gì, không biết anh Diệp có đồng ý không?”
“Được.” Diệp Tu im lặng mấy giây rồi gật đầu đồng ý.
Chiếc xe màu trắng đánh lái vào trong sân biệt thự. Hoắc Trường Uyên từ hội chợ đột ngột bỏ đi, giờ vẫn phải quay trở lại, nhưng tận mắt nhìn thấy mẹ con họ về nhà là anh yên tâm rồi.
Lúc xuống xe, Lâm Uyển Bạch ngập ngừng hỏi: “Hoắc Trường Uyên, anh định hẹn Diệp Tu đi câu cá thật sao?”
“Ừm, ngày mai cùng đi.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, bỗng dưng có một cảm giác quái lạ dâng lên…