Nghe xong, Hoắc Trường Uyên chau mày nhìn xuống di động.

Trên gương mặt anh không có quá nhiều cảm xúc, thậm chí chỉ có đôi chút phản cảm, anh cũng không có ý gọi lại.

Có điều, anh còn chưa bỏ lại nó vào túi quần, tiếng rung lại một lần nữa vang lên. Màn hình vẫn hiện chữ “Sunny” như mấy cuộc gọi trước, kiên trì tới mức anh chưa nghe máy chưa chịu thôi.

Sợ anh khó xử, Lâm Uyển Bạch thoát ra khỏi vòng tay anh: “Anh nghe đi, em xuống bếp nấu cơm!”

Nhân lúc anh còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã quay người, rảo nhanh bước chân đi xuống nhà.

Trong bếp, thím Lý đã chuẩn bị xong các nguyên liệu, đang gọi cô qua “đạo diễn”.

Lâm Uyển Bạch đón lấy tạp dề quấn lên người, đảm nhiệm nốt công việc của thím Lý, bắt đầu đứng bên cạnh bếp bận rộn, máy hút mùi kêu từng tiếng ro ro.

Bữa tối phong phú với bốn món mặn một món canh, có cả chay lẫn thịt, dinh dưỡng cân bằng. Khi cô bưng bát canh cuối cùng ra, bánh bao nhỏ đã rửa tay sạch sẽ ngồi vào bàn chờ đợi. Cái miệng nhỏ của thằng bé liên tục nuốt nước miếng, trông cực kỳ dễ thương.

Lâm Uyển Bạch yêu thương vuốt má thằng bé: “Bảo bối đói lắm rồi phải không, bây giờ có thể ăn rồi!”

“Uyển Uyển vất vả rồi ạ~”

Nói xong, bánh bao nhỏ bắt đầu vục mặt ăn ngấu nghiến.

Lâm Uyển Bạch không ngồi xuống ăn ngay mà đi ra khỏi phòng ăn, nhìn quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng cao lớn kia đâu. Hơn nữa hình như chiếc áo vest ban nãy vắt trên tay vịn sofa cũng không thấy nữa.

Cô chau mày hỏi thím Lý cũng vừa ra ngoài phòng khách: “Thím Lý, Hoắc Trường Uyên lại về phòng làm việc rồi ạ?”

“Cậu chủ ra ngoài rồi!” Thím Lý trả lời cô.

“Ra ngoài ạ?” Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên.

“Đúng vậy, lúc cô vào nấu cơm, cậu ấy cầm di động đi mất rồi!” Thím Lý gật đầu, tiếp tục nói: “Cậu chủ bảo tôi nói với cô một tiếng, cô với tiểu thiếu gia cứ ăn trước, không cần đợi cậu ấy! Cậu ấy ra ngoài gặp một người, có chút việc cần giải quyết, phần cơm cho cậu ấy là được rồi!”

Không cần hỏi thêm nữa, Lâm Uyển Bạch đã lờ mờ đoán ra rồi.

Lục Tịnh Tuyết gọi điện thoại cho anh, giờ này anh còn ra ngoài, có lẽ là đi gặp cô ta…

“Vâng.” Cô mím môi khẽ đáp.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, trời tối dần. Một vầng trăng sáng rực lên giữa không gian tăm tối, xung quanh có mấy ngôi sao đang dè dặt lấp lánh.

Cả căn biệt thự rõ ràng rất yên ắng, trên gác im phăng phắc, chỉ có dưới nhà còn vang tiếng tivi.

Trong phòng khách chỉ còn để lại một ngọn đèn sàn, Lâm Uyển Bạch cầm điều khiển ngồi trên sofa, bao tâm tư chẳng đặt vào bộ phim truyền hình, mắt chỉ mải nhìn về phía cửa ra vào. Mỗi giây mỗi phút trôi qua, môi cô lại mím chặt hơn chút nữa.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn đồng hồ.

Từ lúc chập tối anh đi ra ngoài tới giờ đã hơn bốn tiếng rồi…

Khác với cảm giác chờ đợi lần anh và Yến Phong đi uống rượu ở New York, hôm nay như có một bàn chân mèo cào không ngừng vào tim gan cô.

Chẳng biết đã qua bao lâu, có tiếng động cơ từ ngoài vườn loáng thoáng vọng vào, Lâm Uyển Bạch nín thở, dỏng tai lắng nghe. Khi thực sự nghe được tiếng mở mật mã của cửa ra vào, cô lập tức quay vào trong.

Cô dựa vào ghế, vờ nhìn chằm chằm lên màn hình tivi.

Cho dù lúc này đã hết phim chuyển sang quảng cáo, cô vẫn nhìn không chớp mắt, có vẻ như cực kỳ nhập tâm.

Chẳng biết đã qua bao lâu, có tiếng bước chân vững vàng bước từ xa tới gần.

Hoắc Trường Uyên cởi áo vest ra, vừa cởi cúc cổ tay áo hai bên vừa hỏi cô: “Đậu Đậu ngủ rồi à?”

“Ừm.” Lâm Uyển Bạch đáp lại một tiếng.

“Em vẫn đợi anh à?” Hoắc Trường Uyên lại hỏi.

“Đâu có.” Lâm Uyển Bạch vẫn chỉ mải miết nhìn tivi.

Thấy vậy, Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn vào trong bếp: “Có phần cơm anh không?”

“Có.” Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.

Cô làm như cố tình, từ đầu tới cuối chỉ bật ra một âm tiết, không nói thêm chữ nào dư thừa.

“Uyển Uyển, anh đói quá, dạ dày hình như còn hơi đau nữa.”

Lâm Uyển Bạch tay vẫn cầm điều khiển, tịnh tâm như đang ngồi thiền, muốn bảo anh xuống bếp lấy, chợt liếc thấy anh đặt tay lên dạ dày, chưa đầy hai giây sau, cô đã đứng lên.

Cô tự mắng mình một tiếng “Vô dụng” trong lòng nhưng vẫn cắm đầu đi về phía bếp.

Cô không đặc biệt phần cơm cho anh, có điều sau khi hai mẹ con ăn xong, cô nấu riêng cho anh một đĩa thịt bò và rau xanh. Còn canh vẫn để nguyên trong nồi cho nóng. Giờ cô bật bếp hâm lại canh, chưa đầy hai phút đã có cho anh một bữa cơm nhỏ.

Lâm Uyển Bạch bê ra ngoài, Hoắc Trường Uyên cũng kéo chiếc ghế ở đối diện ra.

Cô chỉ đưa đũa cho anh, không ngồi xuống cùng, mà khẽ nói một câu: “Anh cứ ăn từ từ, em lên gác trước.”

Nói xong, cô còn cố tình vòng qua bàn bên cạnh đi ra khỏi nhà ăn.

Ăn xong, Hoắc Trường Uyên đi lên gác. Lâm Uyển Bạch có vẻ như đã tắm rửa xong nằm lên giường. Anh liếc nhìn, không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào phòng tắm.

Lúc anh tắm rửa xong đi ra ngoài, Lâm Uyển Bạch đang nằm nghiêng ngẩn người nhìn đèn ngủ nghe thấy tiếng bước chân lập tức nhắm chặt mắt lại.

Thấy vậy, anh cũng không vạch trần, chỉ nhướng mày như cười, lại như không cười.

Ném đại chiếc khăn tắm lên tủ đầu giường, Hoắc Trường Uyên vén chăn ra nằm vào trong, giữ chặt lấy bả vai cô.

“Đừng chạm vào, em ngủ rồi…”

Lâm Uyển Bạch huých nhẹ về phía sau, lẩm bẩm.

Hoắc Trường Uyên không nhịn được, chợt rướn môi cười, giả vờ kinh ngạc: “Ngủ mà vẫn còn nói chuyện được à?”

Lâm Uyển Bạch cắn môi, đành mở mắt ra, nhìn gương mặt gần trong gang tấc rồi lại quay mặt đi.

“Chập tối anh ra ngoài là để gặp Sunny.” Hoắc Trường Uyên ngoắc một lọn tóc của cô.

“Em biết rồi!” Lâm Uyển Bạch bặm môi.

Cuối cùng Hoắc Trường Uyên cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Không muốn biết anh gặp cô ta làm gì à?”

“Không muốn…” Cô cụp mắt xuống.

Có điều câu trả lời này rõ ràng là dối lòng.

Ngước mắt lên thấy anh khịt mũi hít hà như đang ngửi cái gì đó, cô chợt nhíu mày: “Hoắc Trường Uyên, anh ngửi gì vậy?”

“Phòng có mùi lạ.” Hoắc Trường Uyên nói cứ như thật.

“Lạ chỗ nào…” Lâm Uyển Bạch cũng hít ngửi thử.

Ánh mắt Hoắc Trường Uyên trêu chọc: “Toàn là mùi chua!”

“…” Lâm Uyển Bạch xấu hổ trừng mắt nhìn anh, lật người lại quay gáy về phía anh: “Em buồn ngủ thật rồi, em muốn ngủ!”

Có điều vừa nhắm mắt lại không bao lâu, cô lại bị anh bịt chặt mũi lại.

Lâm Uyển Bạch gắng chịu mấy giây cuối cùng không thở được nữa.

“… Này!”

Lần này cô giật thật.

Lồng ngực Hoắc Trường Uyên phập phồng, tiếng cười khẽ một lần nữa vang vọng.

Thật hiếm khi được nhìn thấy mặt này của cô, giống hệt một con mèo bị chọc giận, xù lông khắp người.

Mặc kệ cô giãy giụa, Hoắc Trường Uyên vẫn ôm chặt cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, sau đó lên tiếng giải thích: “Anh ra ngoài gặp Sunny là bởi trong điện thoại cô ta nói với anh cô ta có manh mối về người gây tai nạn khiến Đậu Đậu bị thương.”