“Cô Lâm, cô mau ra đây nhanh lên!”
Mới sáng sớm, thím Lý đã hoang mang, hoảng hốt từ ngoài cửa rảo bước chạy vào trong, vừa chạy vừa gọi cô.
Lâm Uyển Bạch vừa thay quần áo chỉnh tề đi xuống nhà nghe thấy vậy vội vàng đi theo thím Lý, ra ngoài xem có chuyện gì.
Cô bất giác bụm miệng kêu lên: “Trời ơi!”
Cánh cửa chống trộm mở toang, bên cạnh cửa, Trịnh Sơ Vũ say be bét ngồi bệt ở đó, mùi rượu xộc lên cao. Lần này cô ấy không trang điểm nhưng mái tóc thì như cỏ khô vậy, quần áo trên người nhàu nhĩ. Cô ấy co cụm người ngồi vẹo cổ ở đó, cũng không biết đã tới từ khi nào và đã ở đây được bao lâu.
Cũng may bây giờ thời tiết vẫn còn ấm áp, nếu không chết cóng cũng nên.
Lâm Uyển Bạch hơi khuỵu chân xuống khẽ lay cô ấy, nhưng không đánh thức nổi.
Không còn cách nào khác, cô đành bảo thím Lý gọi chú Lý tới, để họ cùng dìu Trịnh Sơ Vũ vào trong nhà.
Chuyện ầm ĩ như vậy dĩ nhiên sẽ làm kinh động Hoắc Trường Uyên. Anh cầm chiếc áo vest màu đen trên tay, đầu mày nhíu chặt, ánh mắt đó theo cảm nhận của Lâm Uyển Bạch thì đang suy nghĩ xem có nên ném Trịnh Sơ Vũ ra ngoài hay không.
Nhìn một Trịnh Sơ Vũ đã say đến bất tỉnh nhân sự, sao cô đành lòng bỏ mặc đó đi làm. Cô định ở nhà, đợi cô ấy tỉnh hẳn rồi tính.
Cô đi tới bên cạnh Hoắc Trường Uyên đang sa sầm mặt mày, nhân lúc cả thím Lý và bánh bao nhỏ đều không chú ý, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh, rồi nũng nịu gọi một tiếng “Ông xã”, bấy giờ anh mới miễn cưỡng gật đầu: “Vậy anh đưa Đậu Đậu đi học, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh ngay!”
Lần này Trịnh Sơ Vũ thật sự uống rất nhiều rượu, đến tận gần trưa mới từ từ lấy lại ý thức.
Chuyện đầu tiên cô ấy làm khi vừa mở mắt ra là nhảy dựng lên khỏi sofa. Vì bị vấp phải chiếc dép lê dưới chân nên cô ấy ngã đâm đầu xuống thảm trải sàn, nhưng cũng vẫn bò dậy rất nhanh, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Lâm Uyển Bạch đi theo phía sau, nhìn thấy cô ấy mở bồn cầu ra, cắm đầu vào đó nôn thốc nôn tháo.
Cô đang mang thai nên khá nhạy cảm với các loại mùi, chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn vào. Thím Lý vào giúp cô ấy vỗ lưng và đưa một cốc nước.
Kiểu này là đã uống bao nhiêu rồi không biết…
Sau một hồi vật lộn, Trịnh Sơ Vũ có cảm tưởng mình nôn cả dịch mật ra ngoài. Lâm Uyển Bạch cảm thấy còn khó chịu hơn cả cô nôn vì thai nghén. Nôn gần hai mươi phút, cuối cùng cô ấy cũng đậy nắp bồn cầu lại, được thím Lý dìu ra ngoài trong tư thế cả người nhão nhoẹt.
Uống liền hai bát canh giải rượu, thần sắc của Trịnh Sơ Vũ mới khá hơn.
“Sơ Vũ, sao cô lại uống nhiều rượu như vậy?” Lâm Uyển Bạch quan tâm ngồi xuống bên cạnh.
Trịnh Sơ Vũ cúi gằm không nói không rằng, tiếp tục cầm bát canh lên tu.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, suy đoán: “Lại vì Giang Nam?”
Quả nhiên, động tác tay của Trịnh Sơ Vũ khựng lại, biểu cảm trở nên rầu rĩ hơn nhiều.
Trịnh Sơ Vũ uống cạn canh trong bát, dùng mu bàn tay quẹt qua khóe miệng: “Tiểu Bạch, Lê Giang Nam là kẻ không có trái tim. Tôi buông bỏ sĩ diện, mặt dày bám theo cưa cẩm anh ấy bao lâu nay, vậy mà anh ấy vẫn không có nửa lời hồi đáp. Hơn nữa chị không biết đâu, hôm qua bỗng dưng anh ấy dẫn theo một cô gái, nói sẽ hẹn hò với cô ta!”
“Giang Nam không phải là người dễ thay lòng đổi dạ vậy đâu…” Lâm Uyển Bạch mím môi.
“Tôi biết chứ. Nhưng tôi cũng biết là, anh ấy làm vậy chỉ để từ chối tôi. Chị nghĩ mà xem, anh ấy sợ tôi bám riết lấy anh ấy, thậm chí còn tìm một cô gái ở đâu về hẹn hò, có thể thấy anh ấy ghét tôi đến mức nào! Thế nên…” Trịnh Sơ Vũ có vẻ như đã hạ quyết tâm, cuộn tay lại thành nắm đấm: “Tôi quyết định rồi, tôi từ bỏ!”
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch sửng sốt, cô vội hỏi: “Sơ Vũ, cô định từ bỏ thật sao?”
Tuy rằng làm bạn với nhau chưa lâu nhưng cô hiểu sự dám yêu dám hận và thẳng thắn trong tính tình của Trịnh Sơ Vũ. Một khi đã nói như vậy có nghĩa là cô ấy thật sự hạ quyết tâm, không lằng nhằng dây dưa.
“Ừm.” Trịnh Sơ Vũ gật đầu rất nghiêm túc: “Tôi đã nói rõ với mẹ rồi, tối nay tôi sẽ cùng mẹ bay về Anh, nghe lời mẹ, sang bên đó xem mặt một người rồi cưới đại!”
Tuy rằng năm xưa Lục Học Phương theo con di dân qua Anh, nhưng bao nhiêu năm sinh sống cũng đã hình thành thói quen, nên bà đã định sẵn ngày trở về từ đầu, cũng muốn con gái cùng mình trở về nhưng Trịnh Sơ Vũ mãi vẫn chưa đồng ý.
“Chuyện này…” Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, nhất thời chưa kịp tiêu hóa những thay đổi đột ngột này.
Trịnh Sơ Vũ nắm lấy tay cô, say rượu xong chạy qua đây cũng là định tạm biệt cô: “Tiểu Bạch, tới ngày chị tổ chức đám cưới tôi sẽ lại quay về, tôi còn phải làm phù dâu cho chị, tiện thể gây khó dễ cho anh rể lúc đón dâu chứ! Nhưng mà sau này, tôi chắc chắn sẽ không quay lại nơi đau thương này nữa đâu! Trước kia là anh Trường Uyên, sau đó lại thêm Lê Giang Nam, bây giờ tôi đã hoàn toàn nguội lạnh với thứ gọi là tình yêu này rồi!”
Ở lại ăn thêm bữa cơm trưa xong, Trịnh Sơ Vũ liền đi ngay.
Buổi chiều Lâm Uyển Bạch cũng không tới công ty nữa. Tối qua bị Hoắc Trường Uyên quấn quýt vận động một hồi, thật ra cô cũng hơi mệt, nên buổi chiều dứt khoát ở nhà ngủ bù, một lần nữa sử dụng quyền riêng dành cho người phụ nữ của Hoắc Trường Uyên, không cần xin phép cứ thế bỏ việc. Trong lòng cô cũng có chút áy náy, nhưng nghĩ lại mình đã là Hoắc phu nhân rồi, chút áy náy ấy cũng theo giấc mơ biến mất không còn tăm hơi.
Lúc thím Lý gọi cô xuống nhà nghe điện thoại, ý thức của cô vẫn còn mơ màng.
Cô đặt ống nghe lên tai, chỉ nghe thấy giọng nói uy nghiêm vọng từ đầu kia tới: “Ngày cưới được quyết định rồi, 28 tháng sau.”
Dặn dò xong câu ấy, người đó cúp máy.
Lâm Uyển Bạch một mình ngẩn người cầm ống nghe, đứng một lúc mới sực tỉnh là Hoắc Chấn vừa gọi tới, hoàn toàn là phong cách nói chuyện của ông.
Có điều nghĩ tới nội dung ngắn gọn ông thông báo, cô vẫn hơi sững sờ, như nằm mơ vậy.
Nhanh thế sao…
Buổi tối Hoắc Trường Uyên tăng ca xong trở về nhà, Lâm Uyển Bạch truyền đạt chuyện này lại cho anh. Nghe xong anh cũng không bất ngờ: “Bố cũng có gọi cho anh rồi, bố và chú Lục đã quyết định xong xuôi, 28 tháng sau, cả lịch âm và lịch dương đều là ngày đẹp!”
Lâm Uyển Bạch gật đầu, đã tiêu hóa được tin tức này.
Không thể không thừa nhận Hoắc Chấn cũng là mẫu người thuộc phái hành động, vừa mới đưa sổ hộ khẩu ra để họ đi đăng ký kết hôn mà giờ đã quyết định ngày cưới. Nếu không phải vì cô và Hoắc Trường Uyên đã tình cảm nhiều năm, cô sẽ có ảo giác mình đang cưới chạy bầu.
Tháng sau, vậy tức là chỉ còn một tháng để chuẩn bị cho đám cưới!
Dưới ánh đèn, cô cắn môi, vừa lo lắng vừa có chút phấn khích, mình sắp làm cô dâu rồi…
Bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì, Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên gọi: “Hoắc Trường Uyên…”
“Em vừa gọi anh là gì?” Hoắc Trường Uyên chau mày.
Lâm Uyển Bạch đối với chuyện này khó xử vô cùng, chỉ là một cách xưng hô thôi mà anh cũng so đo đến vậy.
“À, ông xã!” Thấy anh kiên quyết, cô đành ngoan ngoãn sửa lại.
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên hài lòng, thoải mái dãn cơ mặt ra.
Cuối cùng cô cũng hỏi được câu muốn hỏi: “Hôm nay mùng mấy rồi?”
Sau khi nhận được câu trả lời của anh, Lâm Uyển Bạch thầm nhẩm tính ngày tháng trong lòng, sau đó bàn tay đang đặt trên chân vô thức vuốt lên, chạm vào da bụng qua lớp áo ngủ.
…
Bệnh viện, tầng khoa Phụ sản.
Trong phòng kiểm tra, Lâm Uyển Bạch nằm trên giường và Hoắc Trường Uyên đứng bên cạnh nắm lấy tay nhau, đều nhìn bác sỹ khoa Phụ sản chằm chằm, nín thở chờ đợi.
Mang thai một sinh mạng mới thật ra là một điều rất kỳ diệu, được tận mắt chứng kiến những thay đổi của nó khi lớn lên từng chút một trong bụng mình
Lâm Uyển Bạch đã tính chuẩn ngày, đã bốn tháng rồi, thời gian này một số cơ quan đã phát triển, từ đó có thể nhìn ra giới tính.
“Bác sỹ, là con trai hay con gái vậy?”
Lúc bác sỹ chủ nhiệm khoa đẩy gọng kính lên, Hoắc Trường Uyên hạ giọng hỏi.
Sau khi nhìn kỹ những gì hiển thị trên màn hình thêm một lúc, bác sỹ cười nói: “Chúc mừng anh chị, là một cô công chúa!”
Từ trong tòa nhà khám bệnh đi ra, người vui nhất phải kể tới Hoắc Trường Uyên.
“Ông xã, anh được như ý nguyện rồi!” Lâm Uyển Bạch lắc lắc cánh tay anh.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày, trong đôi mắt sâu toát ra toàn những ánh nhìn đắc thắng: “Anh đã bảo là anh nắm chắc mà, nhất định là con gái!”
Lâm Uyển Bạch hùa theo gật đầu: “Vâng vâng vâng…”
Rõ ràng lúc đợi kết quả, ngón tay anh cũng ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Uyển Bạch đưa tay xuống bụng, cuối cùng từ nay cũng có thể gọi Kính Viễn không chút ngượng ngùng rồi. Khi còn chưa chắc chắn, trong lòng cô vẫn còn chút e dè, sợ lỡ như bên trong là một cậu nhóc mà cứ gọi tên con gái thì thằng bé nữ tính mất!
Thấy Hoắc Trường Uyên rút di động ra, cô nghi hoặc: “Ấy, anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Bố anh.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười: “Báo với ông đây là cháu gái!”
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch gật đầu thêm lần nữa ủng hộ. Về mặt này, hai bố con họ khá thống nhất, quả thực nên thông báo một chút.
Chiếc xe màu trắng đánh lái ra khỏi bệnh viện nhưng lại không phải là hướng trở về công ty. Lâm Uyển Bạch bứt rứt nhìn anh: “Lại nghỉ làm à? Không hay lắm đâu…”
Hoắc Trường Uyên chỉ rướn môi, tiếp tục đánh xe tới địa điểm mà anh muốn tới.
Anh dừng lại trước một cửa hàng váy cưới. Có vẻ như anh đã đặt lịch từ trước, xe của họ còn chưa đỗ hẳn đã có nhân viên ở bên trong cười tươi đứng đợi sẵn.
Hoắc Trường Uyên xuống xe, nắm lấy tay cô: “Tháng sau đã cử hành hôn lễ rồi, sao có thể thiếu váy cưới được?”
Chuyện hôn lễ, thật ra họ không cần phải lo nhiều, cũng giống như việc quyết ngày của Hoắc Chấn và Lục Học Lâm vậy, toàn bộ đều do hai bên thông gia quyết hết, một người gả con một người cưới dâu, mối quan hệ thông gia sau nhiều trắc trở cuối cùng vẫn nên duyên.
Trong điện thoại, giọng Lục Học Lâm rất khỏe và vui, không còn sự u ám dạo nào khi nhận liên tục nhiều đả kích, lúc này ông cũng quả thực cần phải vui như vậy.
Lâm Uyển Bạch nhìn những chiếc váy cưới trắng toát trong tủ kính, ánh sáng trắng ấy phản chiếu vào tận đáy mắt cô, dường như khiến mọi thứ trôi chậm lại.
Váy cưới là ước mơ của mọi người con gái.
Sau khi đi vào cô mới phát hiện cả cửa hàng đều không làm việc mà ở yên vị trí chờ họ. Còn Hoắc Trường Uyên dường như đã có chuẩn bị. Anh và quản lý trò chuyện đôi câu, cô liền nhìn thấy hai nhân viên bê một chiếc váy đã được đặt sẵn từ trên tầng xuống.
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên, Lâm Uyển Bạch thay váy vào.
Mặc được một nửa, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, Hoắc Trường Uyên đã thay xong vest sải bước đi vào.
Nhìn thấy anh, hai nhân viên đưa mắt nhìn nhau rồi thức thời lùi ra, trong không gian không quá chật hẹp chỉ còn lại hai người họ.
Lâm Uyển Bạch nhìn anh qua gương, bất giác cắn môi: “Sao anh lại vào đây…”
“Anh giúp em.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
“Không cần đâu…” Lâm Uyển Bạch rụt vai lại.
Nhưng không ích gì, bàn tay anh đã chạm vào sống lưng trần đằng sau.
Thiết kế của dây váy rất phức tạp, cô nhìn thấy trong gương Hoắc Trường Uyên cúi mặt, kiên nhẫn thắt từng vòng từng vòng. Không biết có phải cố ý hay không, mỗi khi buộc một sợi dây, bụng ngón tay của anh lại chạm vào da thịt cô, ngứa ngáy, run rẩy, giống như đang trêu chọc cô vậy.
Sợi dây cuối cùng cũng đã được buộc xong, mặt Lâm Uyển Bạch đã hơi ửng hồng.
Cô ngẩng đầu lên, sửng sốt vì hình ảnh của mình trong gương. Chẳng trách người ta nói người con gái đẹp nhất là khi khoác lên mình bộ váy cưới. Hoắc Trường Uyên rất có mắt thẩm mỹ, chọn một kiểu dáng phù hợp với cô, thiết kế dạng bồng, vạt váy rủ xuống, bờ vai không lộ cũng không mất đi sự gợi cảm, quan trọng nhất là phần eo khiến bụng của cô không lộ rõ.
Lâm Uyển Bạch xoay nhẹ tại chỗ, ngượng ngùng nhìn anh.
Cuối cùng cũng có một ngày, cô mặc bộ váy cưới vì người mình yêu.
“Ông xã, có đẹp không?”
Hoắc Trường Uyên nhìn cô chăm chú, có một khoảnh khắc anh đã thất thần. Rất lâu sau anh mới đưa tay lên vuốt tóc mai của cô, đáy mắt như chứa ngàn vạn sao trời: “Hoắc phu nhân, em thật đẹp!”
Lâm Uyển Bạch sung sướng trong lòng vì lời khen của anh. Cô ngắm từ trên xuống dưới bộ lễ phục của anh. Anh thực sự rất hợp với màu đen, chưa từng thấy người đàn ông nào mặc màu đen lại có sức hấp dẫn đến vậy. Lúc này đây, anh như một quý tộc hoàng thất bước ra từ Hy Lạp cổ đại, đến cả ánh đèn trên đỉnh đầu cũng không thể che mờ sự rực rỡ của anh.
Giơ tay chỉnh sửa lại cổ áo cho anh, cô chân thành nói: “Hoắc tiên sinh, anh cũng rất đẹp trai!”
Vừa dứt lời, Hoắc Trường Uyên đã bất ngờ nâng mặt cô lên, đặt xuống một nụ hôn.
Lâm Uyển Bạch muốn đẩy anh ra, ai ngờ anh ôm rất chặt, cô không sao đẩy nổi, hơn nữa trong nụ hôn đầy kỹ thuật của anh, cô cũng bất giác chìm đắm, đặt tay lên ngực anh, xấu hổ đáp lại.
Sau một màn như vậy, khi họ đi ra đã là nửa tiếng sau.
Lúc đẩy cửa ra, Lâm Uyển Bạch cố tỏ ra bình thản một chút, không muốn để người ta phát hiện ra vấn đề. Ai ngờ mấy nhân viên đứng đợi đều nhìn cô cười trộm. Cô liếc sang chiếc gương bên cạnh, vành tai bỗng đỏ bừng.
Trước khi đi vào phòng thay đồ, để tôn lên được hiệu quả của bộ váy, nhân viên có đánh phấn đơn giản cho cô. Lúc này đôi môi đỏ đã nhạt đi một nửa, vừa nhìn là biết có ai đó vừa gặm cắn một cách kịch liệt…
Thử váy xong đi ra cũng đã chập tối. Hoàng hôn bên ngoài nhuộm một nửa bầu trời. Từ xa nhìn những tòa nhà chìm trong tầng mây giống như một mộng cảnh rực rỡ.
Lúc đi lấy xe, bên cạnh có một hàng trà sữa, có một dòng người dài đang xếp hàng phía trước, mùi trà sữa thơm lừng bay khắp phố.
Nhìn thấy có một vị khách bê cốc trà sữa đi ra khỏi dòng người, không buồn cắm ống mút, cứ thế mở nắp uống một ngụm to, khóe môi còn dính vệt trà sữa, cô bất giác nuốt nước bọt.
Có lẽ vì âm thanh quá lớn, Hoắc Trường Uyên đang cầm chìa khóa xe chợt khựng lại: “Muốn uống?”
Lâm Uyển Bạch xấu hổ, gần đây cô càng lúc càng thèm ăn, rất nhiều lúc nhìn cái gì cũng muốn ăn. Hôm qua ở công ty, nhìn thấy Tiểu Triệu mua bánh rán kẹp mang về, lén lút vào phòng ăn để ăn, khiến cô thèm gần chết. Có điều Tiểu Triệu nói đã được tổng giám đốc Hoắc đặc biệt dặn dò, mấy đồ ăn ngoài đường không sạch sẽ, kiên quyết không chia phần cho cô.
Nhưng tối về tới nhà, thím Lý đã chuẩn bị sẵn một phần từ trước.
“À, một chút…” Lâm Uyển Bạch liếm liếm môi, bị anh nhìn đến ngượng ngập, đổ vạ không hề chớp mắt: “Có thể là con gái anh thèm!”
Hoắc Trường Uyên phì cười. Anh quan sát quán trà sữa, xác nhận quán làm ăn đàng hoàng, nhìn vào bên trong vệ sinh cũng đạt tiêu chuẩn mới lên tiếng: “Người xếp hàng đông quá, dễ chen chúc nhau. Bà xã, em đứng đây hoặc vào xe đợi anh, anh mua cho em!”
“Vâng~” Lâm Uyển Bạch cười ngọt ngào.
Nhìn anh cầm di động đi vào dòng người xếp hàng, cô ngẩn ra mấy giây. Ý thức được mình lúc này quá ngốc, cô vội quay đi, cầm chìa khóa xe anh đưa đi về phía chiếc ô tô, chuẩn bị vào trong xe ngồi đợi anh.
Vừa ngồi vào trong ghế lái phụ, vì cảm thấy nhàm chán nên cô tìm một kênh radio để nghe. Ánh mắt cô vô tình liếc qua cửa xe hướng về phía con đường đối diện, cả người bỗng cứng đờ…
Hết chương 351