Nghiêm Quân Dịch đưa Cố Thừa Nhi đến cầu Chu Tước. Nơi này là một trong 4 địa danh nổi tiếng của thành phố A: Núi Thanh Long, rừng Bạch Hổ, cầu Chu Tước, biển Huyền Vũ. Núi Thanh Long là nơi khu resort của Cố gia, rừng Bạch Hổ là nơi rừng đào phía Tây, biển Huyền vũ là biển phía trước biệt thự Phong Vân. Cầu Chu Tước là dạng cầu treo, những sợi dây cáp được kéo từ trên trụ xuống, tạo nên một chùm dây tỏa, vô cùng hài hòa. Đứng trên cầu, có thể thấy được những thôn nhỏ bên dưới, khung cảnh hết sức bình yên.

Cố Thừa Nhi đứng trên cầu, chăm chú nhìn theo một con thuyền nhỏ đang xuôi dòng nước, tâm trạng tốt lên không ít. Nghiêm Quân Dịch bước đến bên cạnh cô, âm thanh trầm ấm vô cùng dễ nghe:

– Còn nhớ nơi này không?.

– Nhớ. – Cố Thừa Nhi gật đầu. – Nơi này năm đó chúng ta cùng hẹn thề, nhất định phải đánh thắng được Tập đoàn Thời đại.

Nghiêm Quân Dịch vỗ đầu Cố Thừa Nhi, cười vô cùng ôn nhu. Phải, nơi này năm đó hai người bọn họ từng hứa với nhau, nhất định sẽ đánh thắng Thời đại. Năm đó Cố Thừa Nhi mới 15, bộ dáng vô cùng đáng yêu, vô cùng hoạt bát, nhưng thủ đoạn trên thương trường đã hết sức vô sỉ. Tập đoàn Thời đại là một tập đoàn nước ngoài, năm đó tiến vào thành phố A chính là muốn nuốt gọn Nghiêm thị và Thừa Miên. Người ta nói rằng, Chủ tịch của Tập đoàn Thời đại là một lão già vô cùng thủ đoạn và gian xảo, chỉ cần ông ta nhắm vào tập đoàn nào, bất kể lớn nhỏ, đều sẽ không thoát được, nhưng lão già này lại trầm mê nữ sắc, là một kẻ nghiện sắc dục. Năm đó Cố Thừa Nhi chính là lợi dụng sự trầm mê nữ sắc của ông ta mà đánh bại Tập đoàn Thời đại.

– Thừa Nhi, tại sao những năm đó em luôn giúp sức cho anh, tại sao luôn ở bên anh?.

Cố Thừa Nhi có chút bất ngờ, đôi mắt màu nâu trong trẻo nhìn Nghiêm Quân Dịch hồi lâu, sau đó mỉm cười. Nụ cười này của cô, không hiểu vì sao vào mắt Nghiêm Quân Dịch lại có chút khó đối diện.

– A Dịch, em là con gái nhà hắc đạo. Năm em 5 tuổi, lần đầu tiên em thấy ba giết người. Máu của kẻ đó bắn lên mặt em, mùi tanh của máu tươi, tiếng súng và bộ mặt lạnh lùng của ba làm em hoảng loạn. Khi đó em thực sự rất sợ ba, sợ đến mức cơm cũng không muốn ăn, gặp người khác cũng sợ hãi. Thời gian trôi qua, năm em 11 tuổi, người ta bắt cóc Tiểu Phong. Cả em và mẹ ở ngay đó nhưng không làm gì được. Khi ba cứu được thằng bé, cả người nó đã dính đầy máu, cánh tay còn có một vết thương chưa khô miệng. Thời điểm đó, em đã tự hứa với bản thân mình, em phải cố gắng, phải trở nên mạnh giống như ba, cho dù phải tắm mình trong máu tươi của kẻ khác, em cũng phải bảo vệ lấy Cố gia. Vì thế, từ ngày hôm đó, em đi theo anh để học hỏi. Khi em lớn lên một chút nữa, em bắt đầu biết rung động, hình ảnh anh trong mắt em vô cùng sạch sẽ. Cuộc sống của anh làm em ngưỡng mộ. Anh lớn lên trong ánh sáng của đèn và mùi thơm của những trang sách. Còn em, em lớn lên trong tiếng gầm thét của súng, tiếng van xin của người khác, và những biển máu sau các cuộc ám sát. Thời điểm thấy anh mặc sơ mi trắng ngồi dưới tán cây đọc sách, em đã thề sẽ bảo vệ anh, bảo vệ cái sự sạch sẽ ấy. Nhưng em lại không ngờ được, quyết định đó lại gây ra bao nhiêu chuyện như ngày hôm nay, làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ.

Cố Thừa Nhi càng nói, cổ họng lại càng như nghẹn lại, tựa như sau bao năm, tất cả lại quay lại, từng luồng kí ức như con dao nhỏ, từng chút từng chút cắt nát lòng cô. Nghiêm Quân Dịch không nhịn được, ôm lấy cô thật chặt. Hắn ở bên cô nhiều năm như vậy, nhưng cô nghĩ gì, hắn lại chưa từng chú tâm. Năm cô 5 tuổi, cũng chính là khi hắn 15 tuổi, bắt đầu học cách quản lí Nghiêm thị. Cô từng ngày ngày cùng với hắn đến Nghiêm thị, cùng hắn trải qua hết cuộc họp nhàm chán. Nhưng đến một ngày, cô không xuất hiện nữa. Thời điểm đó, hắn nghĩ cô là một đứa trẻ, sớm đã nhàm chán chuyện kinh doanh. Tuy nhiên, một thời gian sau, cô lại quay lại, chỉ là, đôi mắt cô có chút gì đó rất mù mịt. Năm cô 11 tuổi, hắn nhớ rõ ngày Thừa Phong mất tích, cô khóc đến lả đi. Trước đây cô đi theo hắn chỉ là để chơi, nhưng sau ngày hôm đó, hắn luôn cảm thấy cô đi theo hắn, giống như một đứa trẻ ham học hỏi. Hắn chứng kiến cô lớn lên, nhưng hắn lại không hề để tâm đến sự biến đổi trong tâm hồn cô. Hắn…vô tâm với cô!.

– Thừa Nhi… Cho anh một cơ hội, để anh bù đắp cho em.

Đối với lời nỉ non của Nghiêm Quân Dịch, Cố Thừa Nhi không đáp lại. Cô cúi đầu, giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh muốn bù đắp cho em… anh có thể bù đắp được sao?. Anh còn An Vy, còn Trúc Vy, đó mới là gia đình anh chọn. Em và tiểu Hạo, tại sao lại giống như kẻ không biết điều chen vào gia đình của người khác như vậy???. Rõ ràng em ở bên anh trước, ở bên anh lâu như vậy, nhưng tại sao đến cuối cùng, em vẫn là kẻ ngoài cuộc sống của anh?????.

——

Khu Resort trực thuộc Thừa Miên.

Thời tiết cuối năm se lạnh, sương mù giăng trắng bốn phía. Những giọt sương đọng lại trên từng tán lá, tạo thành những đốm nước thấp thoáng. Ekip quay bố trí đèn chiếu giăng 4 phía, tạo nên khung cảnh vô cùng huyền ảo. Cố Thừa Phong đưa tay lên giả làm hòa thượng, bộ mặt vô cùng khoa trương mà làm vẻ thanh tịnh.

– A di đà phật, bần tăng là Đường Huyền Trang, đang trên đường đi thỉnh kinh.

Ảnh hậu Nạp Lan Tư Đình đang cười hết sức vui vẻ, lại bị Hoắc Trí Hiên đẩy ra phía trước mặt Cố Thừa Phong:

– Sư phụ, đây chính là yêu quái!!!.

– Ayda… – Ảnh hậu cười một cách vô cùng dịu dàng. – Không có nha, người ta là con người. Người ta đem lòng yêu đại sư đây a~.

Lời vừa nói, Nạp Lan Tư Đình còn vô cùng nhập vai mà đi tới bên Cạnh Cố Thừa Phong, tựa đầu lên vai cậu. Cố Thừa Phong làm bộ niệm tràng hạt, sau đó mặt tỉnh bơ mà nói:

– Người thường không yêu người xuất gia. Nạp Lan thí chủ đã yêu bần tăng, chứng tỏ Nạp Lan thí chủ chính là yêu quái!. Ngộ Không đâu, giết yêu quái!!!!!!!!.

Đối với màn kịch diễn sâu này, mọi người cười hết sức vui vẻ cười lớn. Bởi vì hôm nay không chỉ có mình người của The Star nên hành động này của Cố Thừa Phong cũng xem như là đang tạo nên một bầu không khí thoải mái. Số này của The Star là số ghép đôi, nên không ít minh tinh, người mẫu của công ty khác cũng tham gia. Điển hình như người đi cùng Quách tổng chính là con át chủ bài của Giải trí Hoàng Thiên – Người mẫu Chu Mộng Giai, người đi cùng Phong tổng là minh tinh mới nổi – Tố Trúc Đình, người đi cùng Việt tổng là tiểu hoa đán Doanh Doanh. Cố Thừa Nhi đối với đám mĩ nữ này không hề ghét bỏ, nhưng dù gì bọn họ cũng là người của công ty khác, cô tuyệt nhiên phải đề phòng họ.

Các đội được xếp theo hàng ngang, đứng theo từng đôi. Sau đó MC phát cho mỗi đội một dải khăn lụa để bịt mắt. Phần chơi này gọi là Bịt mắt đoán đồ. Một thành viên bị bịt mắt, thành viên còn lại lấy đồ từ trên thùng lớn xuống. Đồ phải đoán chính là số đồ mà người không bị bịt mắt lấy được.

Nghiêm Quân Dịch có chút ai oán mà bịt mắt cho Cố Thừa Hạo. Có ai nói với hắn tại sao hắn lại phải chơi cùng con trai mình không???. Rõ ràng luật chơi là người khác giới mà?????. Nhưng cho dù Nghiêm tổng có ai oán thêm đi chăng nữa, thì cũng không ai thay đổi được sự sắp xếp của Cố lão gia cả!.

Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, cho đến khi nghỉ giải lao buổi trưa. Đám người Chu Mộng Giai, Tố Trúc Đình, Doanh Doanh tụ họp lại một chỗ. Tố Trúc Đình và Doanh Doanh là hai người được nhắm làm nữ chính cho bộ phim “Song kiếm loạn thế” của Gill. Nhưng vào thời điểm tìm được nam chính, một Vương Na Na không biết từ đâu lại xuất hiện chiếm đi vị trí nữ chính của bọn họ. Giờ phút này lại cùng Vương na Na tham gia một chương trình, hiển nhiên bọn họ không hề vui vẻ. Doanh Doanh chỉ là một tiểu hoa đán có tiếng tăm, Tố Trúc Đình lại chỉ là minh tinh mới nổi, vốn dĩ bực cũng chỉ dám để trong lòng. Nhưng Chu Mộng Giai thì khác. Cô ta là con át chủ bài của Giải trí Hoàng Thiên, là người thâm sâu đầy mưu kế, thủ đoạn để chỉnh một người mới như Vương Na Na thì không thiếu.

Trời xui quỷ khiến thế nào, Vương Na Na lấy cafe xong lại phải đi qua chỗ đám người Chu Mộng Giai. Chẳng kịp để Vương Na Na phản ứng, cô ta đưa chân ra, ngáng đường Vương Na Na, để cô vấp ngã. Tuy rằng không đến nỗi ngã đập mặt xuống nền, nhưng toàn bộ ly cafe của Vương Na Na đã hất lên người Tố Trúc Đình. Được cái cớ xả giận, Tố Trúc Đình bực bội đứng lên, một cước tát xuống gương mặt của Vương Na Na:

– Vương Na Na, cô nghĩ mình là ai?. Chiếm được cái ghế nữ chính thì giỏi lắm sao???. Cô chính là leo lên giường của Gill để đạt được cái vị trí này!. Cô chính là tiện nhân!.

Một mình Tố Trúc Đình còn chưa đủ, Doanh Doanh cũng không tha phụ họa thêm vào lời, khiến cho Tố Trúc Đình càng hăng, còn Vương Na Na lại càng bí thế ủy khuất.

– Vương Na Na!. Cô có biết bộ đồ này bao nhiêu tiền không?. Hôm nay cô mà không đền cho tôi, đừng trách tôi tại sao lại rạch bộ mặt thối của cô ra!!!!.

– Haha!.

Đang lúc tình thế bị đẩy lên cao trào, Tố Trúc Đình đang nắm tóc Vương Na Na giật qua lại, còn Doanh Doanh đang dẫm gót giày lên bàn tay của Vương Na Na thì một đạo tiếng cười cùng vỗ tay vang lên. Nương theo âm thanh ấy, là hai nam nhân đứng ngược chiều ánh sáng, một lạnh lùng thâm sâu, một ôn nhu hòa ái, nét mặt vô cùng giống nhau. Cố Thừa Phong búng tay, trợ lí tiểu Đông liền đưa đến hai ly cafe. Không ai bảo ai, Cố Thừa phong và Lạc Thần đồng thời đem li cafe đổ lên người Tố Trúc Đình và Doanh Doanh. Cố Thừa Phong cười một cách hết sức ôn nhu, vỗ vỗ vai Tố Trúc Đình.

– Nên nhớ, đừng đụng vào người của Thừa Miên.

Cũng cùng lúc này, Lạc Thần rút ra tiền từ trong bóp, ném vào mặt Tố Trúc Đình:

– Tiền này đủ mua đồ mới, không cần cảm ơn!.

Khuôn mặt Tố Trúc Đình và Doanh Doanh xanh mét. Cửu gia trong truyền thuyết ngang ngược thế nào bọn họ đã từng nghe qua, nhưng hôm nay lại trực tiếp trải nghiệm, tâm can không khỏi kinh hãi. Hơn nữa người bên cạnh Cửu gia, tại sao thần thái lại đáng sợ như vậy???.

Điểm qua 10 phút, Cố Thừa Phong và Lạc Thần đã đi xa, mà Vương Na Na cũng đã được trợ lí tiểu đông đỡ đi. Tố Trúc Đình và Doanh Doanh rốt cuộc mới hoàn hồn. Tố Trúc Đình hít một hơi, bộ dáng tức giận đến vặn vẹo hết sức khó coi:

– Cha tôi quan hệ với cố gia rất tốt, tôi nhất định phải bảo cha lấy lại công bằng cho tôi. Con tiện nhân họ Vương đó rốt cuộc có gì hơn tôi chứ??.

Chu Mộng Giai cười một cách ngặt ngẽo, sau đó vô cùng khinh bỉ mà cười:

– Cô nghĩ mình là ai?. Năm Cửu gia 9 tuổi, con trai một vị các lão dưới trướng Cố lão gia trêu ghẹo cậu ấy. Cậu ấy liền một mồi lửa đốt trụi biệt thự trăm tỉ nhà người ta. Vị các lão đó tới giận tới mách với Cố lão gia. Cố lão gia nói: Đến một cái biệt thự cậu còn giữ không nổi, thế thì quản lí ám vệ làm sao?. Về sau vị các lão đó thu nhận thêm rất nhiều ám vệ, canh phòng nghiêm ngặt biệt thự, thấy mặt Cửu gia liền hết sức phòng vệ. Cửu gia lại bị cậu con trai kia trêu, biệt thự không đốt được, đem ấm ức về nhà. Cố lão gia liền gọi vị các lão đó đến, bắt đứng trụ ngoài trời hơn nửa ngày vì tội thu thập ám vệ, có mưu đồ bất chính. Vậy cô nghĩ xem, cha cô đến đòi công bằng cho cô, rốt cuộc sẽ có kết quả gì?.

Kết quả gì?. Không cần biết kết quả gì, nhưng chắc chắn rất rất khó coi!!!!!.Tố Trúc Đình và Doanh Doanh một mặt như tàu lá, vừa ấm ức vừa sợ hãi.

Vừa lúc này, Cố Thừa Hạo đi qua, bỏ lên bàn ba đồn xu, cười một cách vô cũng dễ thương:

– Diễn hay lắm, tiền thưởng đây, khỏi cảm ơn!.

Sau đó, đi thẳng.

Chu Mộng Giai một mặt như nuốt phải rồi. Con mẹ nó, thằng nhóc này là xem bọn họ như đang diễn hề xin tiền ngoài phố???. Chu Mộng Giai thề, nếu thằng nhóc này không phải con của Cố đại tiểu thư và Nghiêm tổng, cô ta nhất định sẽ bóp chết nó!!!.