Dĩ nhiên mới đầu tỉnh dậy tôi chưa ý thức được những chuyện đã xảy ra. Cái đầu nặng nề nhức nhối khiến tôi nhớ ra trước hết tối qua mình đã uống say bí tỉ. Rồi từ đó mọi thứ mới dần dần trở nên rõ ràng, từ việc đi ăn với đồng nghiệp, tới việc sếp mới hết chi lịch thiệp quan tâm nhân viên mới, cho tới việc sếp Tổng tự dưng xuất hiện… Khi dữ liệu cuối cùng được truy xuất, tôi hoảng hồn giật mình, nhìn sang người nằm bên cạnh chính là sếp Tổng, ngán ngẩm thở một hơi dài. Lại bị anh bày trò nữa rồi.

Tôi lay anh dậy, hậm hực.

– Anh cấu kết với bà Hằng cố tình chơi em?

– …

Tôi tức mình tát vào mặt anh một cái.

– Em biết anh tỉnh rồi, giải thích đi.

– Giải thích? Anh thân với chị Hằng hơn em là điều hiển nhiên rồi.

– Ấu trĩ, sao anh cứ luôn làm mấy trò ấu trĩ như vậy hả? Em còn phải bao dung anh thêm bao nhiêu lần nữa đây?

So với lần trước, tôi đã có được sự chuẩn bị cho nên cũng không quá giận dỗi, bù lại, tôi thấy bất lực đến mệt mỏi. Nếu tiếp theo đây, anh vẫn như cũ thản nhiên đối với những việc anh đã làm, tôi thật không biết mình có kiềm chế để lại không rời bỏ anh thêm lần nữa. Về mọi mặt nó đều không tốt đẹp gì.

– Lúc đó anh đã nói em qua công ty anh làm rồi đấy thôi.

Tôi ôm trán mà kêu lên.

– Tại sao cái đầu anh nhanh nhạy trong công việc như vậy mà với mấy cái này anh chẳng biết một chút gì thế hả? Anh nói có đúng một câu, em không chịu thì anh thôi liền, không thuyết phục không gì cả, mà đấy là anh đã sắp đặt với chị Hằng từ trước rồi đi, tiền chảm hậu tấu mà cũng không có tâm nữa.

Là anh cố tình hay thực sự anh không biết thì cũng kệ, tôi không so đo với điều đó nữa, lần này tôi nhịn. Nhưng tôi cần phải nói rõ cho anh hiểu, nếu anh muốn nghiêm túc với tình yêu, đây là những thứ căn bản anh cần biết.

– Anh nghe cho rõ nè, em không muốn bị mấy trò của anh kinh ngạc nữa. Anh muốn làm gì hãy nói với em, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc, được không?

– Được rồi, vậy giờ tới vấn đề của em nhỉ?

– Em thì có vấn đề gì?

– Anh luôn không nghi ngờ khả năng hòa nhập của em, nhưng nhanh tới nỗi vừa tới đã thân thiết với sếp như vậy thì quá so với tưởng tượng của anh rồi.

Có lẽ vốn anh định đột nhiên hiện ra như một vị thần tại buổi tiệc của chúng tôi, mục đích chính là khiến cho tôi kinh ngạc, nhưng chẳng may lại phải chứng kiến cảnh tôi bị ép uống tới xỉn còn được sếp quan tâm gần gũi, người phải kinh ngạc bỗng chốc lại là anh. Tôi biết cảm giác ăn phải giấm chua chẳng thoải mái gì, tôi trấn an anh dù cho bản thân thì vẫn còn đang giận.

– Mọi người đều đã biết em có người yêu rồi, cậu sếp đó là có ý tốt cơ bản thôi, là ai cũng sẽ làm vậy.

– Cậu sếp?

– Cậu ta thua tuổi em.

Cái ánh mắt kia, cái điệu cười kia, tôi bực mình kéo cái mền chùm lên đầu anh. Vậy mà đã bỏ ra sau đầu cái vụ bị anh dắt mũi, tôi cứ mỗi lúc không còn tiền đồ gì.

– Nếu là anh, đã thích thì kể cả em có người yêu nó cũng chẳng quan trọng.

– Anh nghĩ ai cũng như anh.

Rồi tôi chợt nhớ ra cái vấn đề khiến tôi không thoải mái nhất, chính là mọi người đã biết bạn trai tôi chẳng phải ai mà lại là sếp Tổng. Dù tôi có được như anh nói rằng khả năng hòa nhập tốt tới thế nào, tôi cũng không đỡ nổi cái tình huống này. Cố tình cho qua coi như không có gì thì sẽ bị coi là chảnh, cười đùa vui vẻ để tạo không khí bình thường thì lại là giả tạo. Giây phút khó xử đáng ghét này tôi mới thực sự cảm nhận được nỗi giận với anh bạn trai kia. Đồ vô trách nhiệm ấy chỉ giỏi bày bừa rồi bắt tôi thu dọn, lại còn dám mở miệng ra ghen tuông vớ vẩn với cấp dưới nữa chứ. Tôi nhất định phải trả đũa anh ta.

Đương lúc chưa biết giải quyết sao với thái độ xa cách rõ rệt của mọi người đối với mình, cứu tinh bất đắc dĩ của tôi ra mặt giải vây. Bất đắc dĩ là bởi tôi không hoan nghênh lắm lòng tốt của người này, tuy ngoài mặt nói Huỳnh Anh lo thừa nhưng thật tâm tôi cũng tự có cảnh giác riêng của mình.

– Tổng Giám đốc hôm qua cũng có nói rồi, chị An không hề biết đây là công ty của người yêu, tôi cũng không mong mọi người mất tự nhiên với chính đồng nghiệp của mình mà ảnh hưởng chất lượng hay hiệu suất công việc. Mọi người thấy thế nào?

– Vâng sếp.

– Nói nhỏ vậy? Mọi người không làm được?

– Làm được.

Tôi có hơi giật mình về cái âm lượng. Nhưng thấy thái độ của mọi người đúng thật dễ chịu hơn, tôi cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm bao nhiêu.

– Mà chị An vào phòng tôi một chút.

– Vâng sếp.

Nghe không có vẻ như là vì công việc.

Ko hiểu sao vào đến phòng riêng, phong thái đĩnh đạc khi nãy bỗng biến thành lúng túng ngượng ngập. Tôi chột dạ, không may là có rất nhiều cái cớ cho tôi chột dạ. Vừa nghe sếp hỏi cái tôi liền hiểu ra ngay cái cớ trong trường hợp này là gì.

– Chị đem kem che khuyết điểm theo chứ?

Chẳng lẽ sót chỗ nào rồi, mấy cái dấu hôn xấu tính xấu nết y như gã chủ nhân của chúng nó.

Sếp nhỏ đưa tay ra sau gáy, bộ dáng rất thiếu tự nhiên. Mặt mũi của tôi chính thức rơi hết xuống đất. Có lẽ, tôi thực sự nên cân nhắc chuyện nuôi tóc dài.

– Chị ra lấy tài liệu lúc cuối giờ hôm qua tôi đưa chị tìm hiểu vào đây, cùng với che khuyết điểm, tôi giúp chị.

– Cảm ơn sếp, tôi…

– Ngoài sếp Tổng, ở công ty này người quen với chị nhất chẳng phải là tôi à?

Ít nhất là hơn những người ngoài kia. Không hoàn toàn thấy ổn với lựa chọn này, nhưng đại sự không câu nệ tiểu tiết, tôi vẫn là nghĩ ít đi thì hơn.

Ban đêm thì bị giày vò thân xác, ban ngày tinh thần cũng không được buông tha. Tất cả đều nhờ ơn nhờ phước anh bạn trai ngàn chấm của tôi. Anh ta không có tư cách ghen sau khi trở thành tác nhân cho mọi tình huống khó xử tôi gặp phải. Ai đời mới đi làm đã được sếp “giúp một tay” che giấu dùm mấy cái dấu hôn cuồng nhiệt của bạn trai thế này, mà còn là sếp khác giới nữa chứ. Ai khóc nỗi nhục này???

– Xong rồi…

Như thể chỉ đợi câu này thôi, tôi tốc độ bàn thờ lấy lại lọ kem, chân bước xa ra tới năm bảy bước.

– Để ảnh hưởng tới công việc, tôi sẽ không tái diễn thêm lần nữa.

– Này là do phía trên quyết định, tôi cũng không dám ý kiến gì.

Nói vậy chẳng phải tôi càng thấy xấu hổ hơn à.

– Tuy là sếp Tổng nhưng anh ấy cũng mới chỉ hai mươi tuổi thôi, vẫn có chút bồng bột…

– Cách biệt những bảy tuổi cơ à, có áp lực lắm không?

– Không quan tâm thì chẳng điều gì có thể thành vấn đề cả.

Trên thực tế, nó chẳng dễ dàng đến vậy. Đặc biệt khi đối tượng của bạn còn khó nắm bắt hơn cả mấy nhân tố bí ẩn hay kỳ lạ gì đó.

“Đi ăn trưa với anh?”

– Không. Em sẽ đi với mọi người trong phòng.

“Anh là sếp của em.”

– Sếp của sếp, nói chung là phải xa lắm mới tới lượt em.

Rồi tôi cứ vậy mà ngắt máy. Vô tình không để ý ánh mắt mọi người đang nhìn mình, kinh ngạc có, ngưỡng mộ có, nể sợ cũng có…

– Mình quen cậu ấy trước khi cậu ấy tiếp quản công ty này, cho nên không hề có cảm giác của nhân viên với sếp lớn.

Nói dối nói dối nói dối. Ít nhiều lúc trước Huỳnh Anh cũng là sếp ở công ty cũ, còn là sếp bên đối tác. Tôi vuốt mũi mà chẳng nể mặt, bảo sao ông trời trừng phạt mũi tôi không thể nào mà cao lên được. Thật chua cay!

Ăn trưa là lúc mọi người bắt đầu tò mò về mối quan hệ của tôi. Để thể hiện rằng mình hoàn toàn vô tư với mọi người, tôi nhiệt tình giải đáp cho họ, không ngần ngại thêm mắm dặm muối, cắt chỗ nọ, nhồi chỗ kia. Vô tư tới nỗi thao thao bất tuyệt, phản ứng của mọi người ngày một kỳ quái cũng nhận không ra.

– Tổng Giám đốc…

Cho tới khi đồng nghiệp rời đi hết, ngồi đối diện tôi chỉ còn lại một người “Tổng Giám đốc”, tôi vẫn không biết phải giải phóng tâm tư của mình hiện giờ thế nào.

– Anh đã hỏi ý kiến em, rồi chính em không cho anh cơ hội thuyết phục.

Chèo lái lời dạy bảo của tôi cũng hay lắm. Tôi có nên tự hào khi học sinh tiếp thu bài giảng đã tốt còn có tính sáng tạo vượt ngoài sức tưởng tượng? Có cái rắm a. Tôi đã thực sự tức giận.

– Anh có biết khó khăn lắm em mới khiến họ thoải mái trở lại với mình?

Ừ thì cũng có trở lại, nhưng mà là trở lại vạch xuất phát.

– Em không nhớ anh sao?

Cái mặt thì đẹp trai muốn chết xong nói ra cái câu đó rõ ràng là cố tình quyến rũ tôi mà. Tôi chống đỡ được, quá dư sức là đằng khác, nhưng tôi nguyện ý để bị anh quyến rũ, ai bảo tôi là người yêu anh cơ chứ. Cảm giác đã nguôi ngoai hơn, tôi lại lần nữa giải thích cho anh hiểu.

– Anh không thể lúc nào cũng chiếm hữu người yêu cho riêng mình được, anh cũng phải cho đối phương tự do cá nhân, đồng nghiệp rồi bạn bè. Cũng như em, em đâu có xâm phạm đời tư của anh bao giờ đúng không?

– Đời tư của anh chỉ có em thôi mà…

Bàn bên cạnh thi nhau cảm thán. Tôi xấu hổ nói liều.

– Còn có chị Hằng.

– Cũng là bạn em, suy cho cùng vẫn là em.

Còn nói nữa, tôi rất nhanh thôi sẽ biến thành người bạn gái không biết hưởng thụ. Lúc nào cũng vậy, luôn trước mặt người khác đóng cái vai bạn trai vĩ đại tạo áp lực cho tôi. Đôi lúc tôi không chắc anh có phải người yêu không hay là khắc tinh của tôi nữa.

– Anh không ăn gì sao?

– Nhìn thấy em là anh no rồi.

Lại nữa lại nữa.

Không để sự tình thêm tiến triển, tôi cáo biệt mọi người kéo anh rời khỏi trước.

Tôi không bài xích việc anh chơi ngôn tình, nhưng sai thời điểm sẽ gây phản tác dụng. Và những thời điểm anh chọn chưa khi nào đúng ý tôi hết. Biết tôi không muốn qua công ty anh khiến mối quan hệ của hai đứa ảnh hưởng tới công việc, anh gài tôi tự mình dẫn thân tới. Tôi bất chấp để ý của đồng nghiệp, càng nỗ lực làm thân với họ, anh càng ra sức vùi dập nỗ lực của tôi. Rút cuộc thì anh muốn làm gì chứ???

Tôi chợt nhớ tới sự thích thú của chị Hằng khi nói tới kế hoạch thiếu điều hoàn hảo của anh. Điểm khuyết thiếu đó chính là biết bao bộ phận có Trưởng phòng là nữ giới hoặc đã có gia đình tôi không vào, lại ứng tuyển vào đúng bộ phận có sếp xuất chúng chẳng thua kém gì anh. Anh dày công giở trò gài tôi như thế cuối cùng lại tự làm mình ăn phải giấm chua. Nếu vậy thì…

– Đừng nói với em là anh lại không muốn em làm ở đó nữa nhé.

– Này là em nói.

– Ờ, không phải ý của anh chứ gì? Tốt thôi.

Có gan làm lại không có gan nhận. Để coi, ai chịu ai.

– Bày trò để em vào công ty là lỗi của anh, anh hối hận rồi.

– Cho nên…

– Nếu em không thấy thoải mái, em…

– Chẳng phải chính anh luôn cố khiến em khó xử đấy à?

– Ừ, là anh sai nữa. Nên là, em có thể nào nghe anh một lần được không?

Có thể khiến anh tự giác thừa nhận lầm lỗi của mình, cũng coi như là tôi đã đi được một bước khá lớn rồi. Vì cảm giác thành tựu kiêu hãnh này, tôi sẽ thẳng thắn xua đuổi bất an trong anh.

– Em đảm bảo tuyệt đối không xảy ra cái thứ mà anh lo lắng đâu, tin em đi. Em sẽ thật cố gắng nghiêm túc làm việc, và vì đó là công ty của người yêu em, em càng phải hết lòng hơn. Đừng để ý nữa nhé, nhé! Anh ghen khiến em phát điên lắm, không tài nào làm nhân viên chăm ngoan nổi…

– Đừng có quyến rũ anh.

Tôi nhe răng cười, ôm lấy mặt anh hôn lên, dẫu biết rằng vẫn có những ánh mắt chưa ngừng dõi theo chúng tôi. Mặc kệ, chỉ cần xoa dịu được anh, sau này không bị gây cản trở nữa, tôi thừa sức đối phó với bọn họ.

Quả nhiên sau khi lấy lòng người yêu thành công, tôi trải qua quãng thời gian làm việc trong yên bình. Mặc dù để tăng tính bảo an cá nhân, tôi thậm chí còn cảnh giác với cả cậu sếp kia. Tôi tự tin bản thân hoàn toàn giữ được mình, nhưng không tự tin đối phương cũng sẽ nghĩ như tôi. À, cái này nghe tự luyến quá nhỉ? Đời mà, biết đâu bất ngờ, lửa gần rơm lỡ bén thì sao?

Cuối tuần, vợ chồng Nam mời chúng tôi tới nhà dùng bữa. Tôi có thật không quen với việc mối quan hệ giữa chúng tôi lại sâu sắc đến vậy. Sẽ phải xưng hô kiểu gì được đây?

– Gặp người yêu cũ em hồi hộp lắm?

Tôi giật mình, quay sang lườm anh.

– À quên, mối tình đầu không thành.

Tôi quyết định phải dùng tới vũ lực. Cũng từ lâu rồi tôi đã muốn trả lại anh cái kẹp cổ ngày đó. Thấy anh cũng thành khẩn van xin, tôi đành tha cho anh. Dẫu sao cũng đang ở trung tâm mua sắm, ít gây chú ý bớt thị phi.

– Quà cáp gì đó thì kêu trợ lý của anh mua đem tới là được, sao phải mất công tới đây làm gì?

– Anh không muốn chúng ta cùng nhau đi mua sắm à?

Trước nay cứ luôn phải ăn cẩu lương từ những cặp đôi khác, tôi cũng muốn thử một lần thả cẩu lương coi cảm giác ra sao. Không đến nỗi tồi.

– Lát tới nhà chị họ, em cũng nên thể hiện như thế này nhiều một chút.

Vừa ôm lấy vai tôi, anh vừa gợi ý. Tôi không có ý kiến gì. Sau đó cùng anh thống nhất lựa một món quà rồi tới nhà Nam cho kịp bữa trưa.

Một tháng không gặp, bụng của Ly đã lộ hơn rõ rệt. Tôi có cảm tưởng như con bé còn béo ra. Đặc biệt, bộ dáng tươi vui rạng ngời nhìn thôi cũng thấy yêu đời thay. Có vẻ con bé đang thực sự hạnh phúc, và có vẻ Nam đang làm rất tốt nhiệm vụ của một người chồng.

Vì việc xưng hô có hơi bất tiện nên Ly ra chủ ý cứ theo tuổi tác mà gọi. Không ngờ kẻ chẳng có vấn đề gì nhất trong cách xưng hô là anh lại bày đặt ý kiến ý cò.

– Em dâu là em dâu, sao chị họ lại gọi em dâu bằng chị được.

Phía dưới bàn, tôi không nể nang đạp cho anh một cái. Phía trên, Ly phản bác đúng chuẩn ý tôi.

– Nó quan trọng gì hả? Hơn nhường đấy tuổi mà cậu vẫn yêu chị ấy không dứt được đó thôi. Ngon thì yêu đứa nhóc nào thua tuổi rồi chị gọi đúng vai vế cho mày coi.

Càng tiếp xúc tôi càng thấy Nam có phúc kinh khủng. Con bé Ly này quá hợp ý tôi.

– Chị nói ai không dứt được?

– Là em, là em không dứt được.

Tôi nhẹ nhàng chen ngang, đỡ cho anh một bàn thua trông thấy. Nếu anh không phải người yêu mà là bạn, tôi nhất định sẽ theo phe Ly đả kích anh tới cùng. Mà khổ thật, thấy người yêu bị khi dễ, tôi có vui thú cách mấy sau cùng cũng xót thương cho anh.

– Quả nhiên gái lớn theo chồng, không ăn thua.

Trùng hợp câu này lại là cả hai người đàn ông thốt lên mà mỗi người đều là nhìn người phụ nữ của mình mà nói. Sau đó, cả bốn người cùng nhau cười. Không ngờ lại tâm đầu ý hợp như vậy. Nếu như Ly chính là lựa chọn đúng đắn của Nam thì có lẽ tôi và Huỳnh Anh cũng chính là số mệnh đã an bài rồi.

Để hai người đàn ông lo dọn dẹp trong bếp, tôi và Ly ngồi ngoài phòng khách nhỏ to tâm sự. Tôi thấy lạ con bé không nói tới chuyện vợ chồng của mình nhiều, mà chủ yếu nhắc tới chuyện của Huỳnh Anh với tôi. Thì ra hai chị em thân nhau tới vậy. Ly cũng thương Huỳnh Anh nhiều lắm.

– Chị cố gắng, cố gắng đừng để thằng nhỏ phải tổn thương thêm nữa, nha chị.

Tôi nắm lấy hai bàn tay của Ly, không nhiều lời, lặng lẽ mà gật đầu. Chính tôi cũng biết, tôi cần phải cố gắng như thế nào.

– Mấy ngày nữa là 49 của bác, em bầu bí không tới được. Với tư cách là người yêu của Huỳnh Anh, chị càng không được để mụ ta lấn át, chị hiểu hông?

Sao tôi cứ có cảm giác như mình sắp bước vào dòng họ này đến nơi. Nhưng không để con bé tụt hứng, tôi vẫn nhiệt tình phản ứng theo. Chẳng lẽ giờ lại bảo đời mà biết đâu bất ngờ mà lo xa cho mệt. Vô duyên quá cơ.

– Ơ cơ mà anh Nam nhà em ngày xưa có gì thú vị không chị?

Đúng cái chủ đề đáng bàn luận, tôi phản ứng còn tốt hơn. Nói xấu bạn bè lúc nào cũng là thú vui của hội chúng tôi hết.

Hai chị em huyên náo một hồi thì hai bạn nam trong bếp bước ra tỏ rõ vẻ mặt không hài lòng. Thế giới của chị em phụ nữ ấy mà, một khi đã cùng nhau bước vào là không có chỗ cho đàn ông chen vô.

– Game không?

– OK anh.

Nhưng mà cũng có ngoại lệ đi.

Để bọn đàn ông con trai ngồi đánh game với nhau là xúc phạm tự trọng của chúng tôi rồi.

Tôi chạy tới kéo tay Huỳnh Anh, tặng cho Nam một cái lườm giao hữu.

– Chồng tôi không mê game nhé!

– Thật?

Cậu ta không tin hỏi lại.

– Ừm, em chỉ mê vợ em thôi.

Tôi thích thú cười toe. Kẻ đang yêu đầu óc như úng nước vậy, tôi thế mà lại đi so đo với vài ba cái thứ game còn cảm giác thành tựu đến vậy.

– Ăn giấm chua với game cảm giác thế nào?

Tình thâm nghĩa sâu mà làm gì, rút cuộc cũng vì một từ “game” mà chấm hết. Nếu vợ cậu ta không ra mặt nói đỡ, tôi thực sự cũng không khách khí đập cậu ta thật mất.

Rời khỏi nhà Nam, tôi bỗng nhiên muốn cùng Huỳnh Anh hẹn hò. Cảm giác cộng hưởng, thấy vợ chồng người ta hạnh phúc mình cũng tìm cách để được hạnh phúc như người ta vậy. Có lẽ anh cũng nghĩ giống tôi, nên anh mới đột ngột đề nghị.

– Hay là mình lấy nhau đi.

Tuyệt nhiên không có chút cảm động nào, tôi ngược lại còn hơi cáu.

– Tùy tiện cầu hôn là em sẽ tùy tiện gả cho anh chắc, ngốc nghếch.

– Vậy anh phải làm sao?

– Cái này anh phải tự tìm hiểu, em không dạy anh được.

Tôi cố tránh sự tiếp cận của anh. Đừng tưởng hiến thân thì tôi sẽ phân tâm mà dễ dàng bỏ qua cho anh. Gì chứ kết hôn là đại sự của đời người, tôi còn tỉnh táo chán.

– Anh là lần đầu tiên nhìn thấy người khác hạnh phúc như thế. Và vì anh đã có em rồi, anh cũng muốn giống như chị họ, có thể vui vẻ cùng em mỗi ngày mỗi ngày.

– Thế bình thường chúng ta chưa đủ vui vẻ sao?

– Không giống, anh có cảm giác như em có thể rời xa anh bất cứ lúc nào.

Còn không phải à, ở bên cạnh con người này như chơi trò mạo hiểm, chẳng biết lúc nào sẽ lại sợ hãi mà bỏ cuộc.

– Tại sao anh luôn mơ hồ về tình yêu của em?

Tôi không nghĩ anh lại lo lắng về điều đó, cũng không nghĩ bản thân lại cũng có thể khiến cho anh bất an. Rút cuộc là anh mơ hồ hay chính tôi mới mơ hồ. Phải làm sao thì tình yêu này mới trở nên chân thực? Tôi không nói ra vì sợ anh chẳng buồn để ý. Có lẽ vốn từ đầu tôi đã không xem trọng tình yêu của anh. Tôi lắc đầu, phủ nhận cả ý kiến của anh, cả ý kiến của tôi.

– Anh nghĩ nhiều quá rồi.

Không phải mọi thứ vẫn đang rất ổn sao, anh yêu tôi và tôi cũng yêu anh nữa. Tôi đã có thể nhường nhịn được anh nhiều hơn, anh cũng dần dần trưởng thành ít gây chuyện không đâu hơn. Mơ hồ chẳng phải là đặc tính của tình yêu đó sao, làm nó rõ ràng ấy mới là nhiệm vụ của chúng ta.