Chu Mộ Tu không để ý cô, chỉ lo dùng cơm.

Bộ Hành lâu nay có một quan điểm rất rõ ràng, da mặt dày không có hại, chỉ cần không làm hại ai là được. Cho nên, cô lại lặp lại một lần nữa: “Một trăm năm mươi vạn, có được hay không?”

“Xoẹt…”

Bò bít tết cắt bằng dao, tạo ra âm thanh chói tai trên bàn. Chu Mộ Tu buông dao nĩa, thiện cảm lúc trước với cô bây giờ hầu như không còn, tính tình tốt đẹp còn làm anh khách khí, trong ánh mắt anh bây giờ thể hiện sự lạnh nhạt: “Cô không phù hợp yêu cầu của tôi.”

Bộ Hành gật đầu, cô đã dự kiến trước trong lòng. Rốt cuộc anh ta thoạt nhìn không giống người đàn ông bám váy phụ nữ. Nếu thật là như thế cô không còn có hứng thú. Nếu cứ theo kế kia tính ra phải 5 năm sau cô mới thực hiện được, cô nhìn đôi mắt đẹp của anh rồi nghĩ khả ngộ bất khả cầu*, cô quyết định lấy lui thay vì tiến. Thái độ càng thêm khiêm tốn: “Có thể cho tôi xin số điện thoại? Chờ khi nào tôi phù hợp với yêu cầu của anh tôi sẽ tìm anh.” Khẩu khí như người làm ăn đang có ý thương lượng.  (*ý chỉ có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu cũng không được)

Chu Mộ Tu nhìn chằm chằm cô, tuy anh xưa nay không thiếu nữ nhân ái mộ nhưng không biết sau lưng như thế nào, các cô gái ở trước mặt anh lâu nay chỉ biết giữ khoảng cách rụt rè, đằng này được một tấc lại muốn tiến một thước khiến anh lần đầu tiên thấy. Hơn nữa, anh thấy cô ta cũng không phải kiểu người mưu toan, cô ta thoạt nhìn lý trí bình tĩnh, cố tình nói ra lại như thể mặt dày vô liêm sỉ. Chu Mộ Tu không có quá nhiều bạn gái, cũng không ham mê để bạn gái nuôi dưỡng. Anh chỉ có chút tò mò, không thể hiểu được cô gái này rốt cuộc muốn làm gì. Ánh mắt của cô như nói cho anh, nếu anh không cho cô ta số điện thoại, cô còn sẽ có chiêu khác. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh nhìn đôi mắt đen của cô miệng đọc ra một dãy số.

Bộ Hành nghiêm túc nghe xong, trở lại chỗ ngồi của mình, lấy ra di động ngay trước mặt anh ta, một chữ không kém rồi đánh những con số đó. Quả nhiên vang lên tiếng chuông di động. Cô như vừa lòng, gật đầu: “Cảm ơn, có một ngày tôi sẽ gọi cho anh.”

Tiếp theo cô lấy đồ ở ghế đối diện, đi qua bàn anh ta, liếc đồ ăn trên bàn anh ta, cúi người xuống khóe miệng thậm chí hơi cong lên: “Nhà hàng này bánh mỳ ăn rất ngon, tạm biệt!” Nói xong, cô bước nhẹ nhàng đi hướng quầy thu ngân tính tiền.

Chu Mộ Tu trong lòng thấy quái dị, vốn dĩ hoài nghi mục đích chính của cô ta là có số điện thoại của mình. Nhìn theo bóng dáng cô ta rời đi, thấy vóc dáng cô ta công nhận cao, có lẽ cỡ một mét bảy. Quay đầu lại, đồ ăn đã nguội, anh không muốn ăn nữa. Bánh mì lúc trước ăn qua hai cái, tạm được chứ không ngon như cô ta nói. Miễn cưỡng ăn luôn nửa cái, anh vẫy tay gọi tính tiền, có người báo cho anh, lúc trước vị khách nữ kia đã giúp anh thanh toán. Trên mặt anh xuất hiện một tia kinh ngạc, hôm nay không những bị người có cá tính mạnh mẽ đến làm quen, mà còn lần đầu được nữ nhân mời cơm. Anh có chút dở khóc dở cười.

Bộ Hành lái xe quay trở về Bạch Lộ. Ra khỏi bãi đỗ xe gặp một cơn gió lạnh, cô hắt xì, quấn chặt quần áo chạy thật nhanh. Đi lên cầu thang lên cầu vượt trên cao, đi ngang qua rất nhiều cầm túi đen to hoặc kéo xe đẩy lấy hàng hóa, tới cửa Bạch Lộ. Đây là nơi kinh doanh bán sỉ đồ trẻ em lớn nhất cả nước, cũng là nguồn cung cấp đồ trẻ em tầm trung hoặc rẻ tiền.

Bộ Hành cầm theo túi, tay lạnh như băng, dừng lại ở cửa mua hai ly trà sữa nóng. Tiến vào khu chợ bên tay phải tầng một, gian hàng thứ hai số A-2, đẩy cửa kính ra, cô thấy Tiểu Âu đóng gói giày phục vụ khách.

Trong phòng bật điều hòa, cô cảm thấy ấm áp, ở trên quầy còn có hai bình tinh dầu tỏa hương, cô thoải mái thở ra, đem trà sữa đưa cho Tiểu Âu.

Tiểu Âu vui vẻ nói: “Cảm ơn chị Hành!”

Bộ Hành “Ừ” một tiếng, hỏi: “Hôm nay thế nào?”

Tiểu Âu tính cách rộng rãi hoạt bát, đang là sinh viên đại học chuyên khoa, mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp, kém Bộ Hành hai tuổi.

“Gian hàng mình hôm nay bán sỉ chỉ có hai đơn, bán lẻ ra ngoài ba đôi. Taobao bán cũng được, đến bây giờ đã bán được năm mươi đôi.”

Máy tính truyền đến tiếng “Leng keng”, có khách tới xem hàng, Tiểu Âu hút trà sữa vội ngồi trở lại quầy thu ngân.

Bộ Hành đem túi hiệu Bella đi tới bàn nhỏ tiếp khách, lấy ra thêm một ly trà sữa khác che tên trên túi. Cô hôm nay đi dạo ở Bảo Thịnh cả buổi sáng, thật chất là đi nghiên cứu thị trường, cô hứng thú mua hai đôi giày vừa mới ra mắt của Bella về nghiên cứu.

Gian hàng buôn bán không tốt có thể được dự kiến trước, nơi này là nhà xưởng sản xuất giày của họ Bộ, lúc đó do chú hai và thím hai quản lý, mức sản xuất lên cao rồi dần dần lại xuống dốc, lạc hậu so với thị trường bấy giờ, sản xuất tốt trong một tháng còn lại xuất hiện quá nhiều vấn đề phát sinh về chất lượng. Các khách hàng cũ sức mua chậm rãi, đơn đặt hàng mới không có, lúc đó chỉ sống bằng tiền dành dụm.

Gian hàng trên Taobao là tâm huyết của Bộ Hành, cô từ khi học năm ba đại học cũng đã đăng ký thương hiệu cá nhân “MOCO”, Taobao được bốn năm thì cửa hàng của cô hiện tại đã hơn hai năm.

Tốt nghiệp đã hơn một năm, cô đem tất cả tâm tư nguyện vọng của mình đặt ở sản phẩm, chính mình thiết kế giày, tìm được nhà xưởng vẽ mẫu thiết kế sản xuất, một chút marketing, ý định rõ ràng có khởi sắc, phương hướng phát triển ngày càng tốt.