Mọi người cười đùa vui vẻ.

Nhân lúc Tô Mạn Lệ đi ra chỗ khác, Chu Dung Dung đến ngồi cạnh Bộ Hành, ngữ khí tán thưởng, “Hành Hành tỷ, em rất hâm mộ chị, về sau chị chính là thần tượng của em, em là fan nhỏ của chị!”

“Phải vậy không?” Bộ Hành liếc nhìn cô ta cười cười, “Để chị đoán xem, em không phải xem chị như phấn đen chứ? Sẽ không đăng ẩn danh những tin tức về chị chứ?”

“Sao lại….. Thế ạ?”

Chu Dung Dung trong nháy mắt có chút sợ hãi, nhìn Bộ Hành tập trung nướng BBQ như cũ, mặt lạnh lùng tự tin, không được tự nhiên mà đưa mắt đi chỗ khác.

Bộ Hành thần sắc nhàn nhã mà đem thịt dê đã chín bỏ vào đĩa, ngữ khí nhàn nhạt, “Em tuần trước đã xin chuyển chính thức phải không? Cùng với đó em đặt tâm tư vào việc khác nữa, không bằng em tập trung cho công việc nhiều hơn có phải tốt hơn không.”

Chuyện bài đăng lúc trước trên diễn đàn, Bộ Hành suy đoán là Tôn Hiểu Hiểu và Giang Kỳ Nhã cùng làm, nhưng cô nghe Mộ Tu nói đó là Chu Dung Dung thì có chút kinh ngạc.

Trước đấy Chu Dung Dung luôn ở bên cạnh cô, tỏ ra ngây thơ ngọt ngào, trải qua việc đăng ẩn danh cô ta vẫn trước mặt một thái độ sau lưng lại thái độ khác, cô không nghĩ mình tiếp tục bị cô ta cô lập.

Chu Dung Dung thần sắc bất định, không biết làm sao, “Hành Hành tỷ…… Sau này em sẽ cố gắng làm việc.”

Bộ Hành kìm nén, “Cái này xong rồi, mang qua cho mọi người đi.”

“………… Vâng.”

Chu Dung Dung lo sợ bất an mà đứng lên, trong lòng ngờ vực, không biết vừa rồi do trùng hợp hay chị ta đã biết cô là người đăng tin kia trên diễn đàn.

Không khí trong lều gỗ ngày càng náo nhiệt.

Nguyên nhân cũng bởi vì rời khỏi thành thị, đến gần thiên nhiên, các đồng nghiệp thoải mái ngồi, uống rượu nói chuyện phiếm, bình thường tan tầm khó có cơ hội để ngồi thế này với nhau, vô hình kéo mọi người xích lại gần nhau hơn.

Mọi người ăn gần hết, trong đám đông Tô Mạn Lệ và Bộ Hành nhìn nhau, ý bảo mọi người trật tự, “Nhân cơ hội hôm nay, chị có mấy lời muốn nói!”

Tất cả nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.

Bộ Hành dừng tay, lấy một ghế gấp nhỏ đến ngồi cạnh Triệu Văn.

Tô Mạn Lệ nói: “Hoạt động lần này đi hai ngày một đêm là do Bộ Hành đề nghị, khoảng thời gian trước ai cũng vất vả, nên cũng tính toán để mọi người thư giãn một chút.”

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Tôi hi vọng qua hoạt động lần này, mọi người hãy dành cho nhau những tình cảm chân thật, nếu không vừa lòng hãy nói thẳng ra. Mọi người có ý kiến gì đối với tôi hay với bất kỳ một đồng nghiệp nào, hôm nay đều có thể nói thẳng thắn trước mặt, quát tháo một trận cũng được. Nhưng từ sau hôm nay trở đi, bất kỳ ai cũng không được so đo, tị nạnh, không được để cảm xúc vào công việc, ảnh hưởng đến không khí tập thể, ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc.”

Tất cả mọi người đều im lặng, mọi người nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện.

Lúc này Phạm Văn Hiên đứng lên, “Tôi thấy hoạt động lần này rất hay. Để tôi nói trước nhé, khoảng thời gian vừa rồi cảm xúc với công việc của tôi không được tốt lắm, một mặt do bản thân tôi, nhưng mặt khác còn do mâu thuẫn với chủ nhiệm thiết kế trước. Bởi vì cô ấy, đã có lần tôi thậm chí còn tính toán đến việc từ chức, bây giờ chủ nhiệm thiết kế đã thay đổi, nói thật, lòng tôi đã thoải mái hơn nhiều, tôi sẽ cố gắng làm việc để tiếp tục ở lại Trác Chu.”

Có vài đồng nghiệp nghe anh ta nói xong không khỏi gật đầu, đúng thật do quan hệ với Từ Giai, mọi người không đoàn kết, vài ba người chung một nhóm, tất cả đều có tham vọng riêng.

Điền Quân có quan hệ tốt với Phạm Văn Hiên cũng nói: “Hiên ca trước đây cũng đã nói với tôi về chuyện nghỉ việc, tôi lúc ấy cũng không khuyên anh ấy, vì Từ Giai bắt bẻ anh ấy mỗi ngày, vì vậy anh ấy vẫn nên rời đi thì tốt hơn.”

Có người khởi xướng, mỗi người một câu liên quan đến Từ Giai, rồi từ từ cũng nói đến vấn đề của mình cùng một số kiến nghị.

Bình thường rất hoạt bát, nhưng Chu Dung Dung đã giơ tay trong khoảng thời gian dài im lặng, sợ hãi mà nói: “Em có chuyện muốn tự thú.”

Tất cả mọi người đều cười.

Triệu Văn trêu chọc cô, “Em đã phạm tội gì? Hãy thành thật nói ra.”

Chu Dung Dung cúi đầu, chán nản nói: “Chính em đã đăng bài trên diễn đàn kia.”

Mọi người đều sửng sốt.

Khi cô nói những lời này, sắc mặt Tôn Hiểu Hiểu có điểm khó coi, sợ Chu Dung Dung kéo mình xuống nước, trước đó cô đứng đằng sau xúi giục không ít.

Chu Dung Dung vẻ mặt áy náy, “Em có nghe người ở phòng khác nói, trước kia cũng nghe các anh chị khóa trên nói rằng họ có những quy định bất thành văn tại nơi làm việc, em tưởng đó là sự thật. Em lúc ấy có chút tức giận, cảm thấy không công bằng, không nghĩ nhiều nên đã đăng tin đó. Đăng xong em cảm thấy rất hối hận, còn tìm quản trị viên để xóa bài đăng, nhưng quản trị viên đã phớt lờ em.”

Mọi người lặng ngắt như tờ, nhìn về phía Bộ Hành, rốt cuộc cô mới là “Người bị hại”.

Bộ Hành bây giờ có cái nhìn khác đối với người tên Chu Dung Dung này.

Tiểu nha đầu làm như vậy phần lớn sợ sau này bị cô trả đũa, bản thân không qua được thời gian thử việc.

Không qua được kỳ thử việc vốn dĩ cũng không phải việc gì to tát, trong những cuộc phỏng vấn xin việc sau này cùng lắm Chu Dung Dung giấu đoạn lý lịch đã từng làm việc ở Trác Chu đi là được. Nhưng nếu cô ta có thể một hoặc hai năm tới, không chỉ học hỏi thêm được nhiều thứ, mà còn đạt được rất nhiều lợi thế sau này khi cô ta chuyển đến công ty khác.

Hiện giờ, cô ta ở trước mặt mọi người “Dũng cảm” mà nói ra chuyện này, nếu cô thật sự không qua thời gian thử việc, tất nhiên người khác sẽ nghĩ Bộ Hành báo thù việc tư.

Tuy nhiên, mọi người không biết, Bộ Hành với tư cách quản lý đã ký tên đồng ý trên lá đơn xin chuyển chính thức của Chu Dung Dung.

Trình độ của cô ta không tệ, đầu óc cũng nhạy bén, qua thời gian thử việc cũng là việc đơn giản.

Chu Dung Dung đã muốn khóc, nhìn cô chăm chăm, “Chị Bộ Hành, em xin lỗi chị, chị bỏ qua cho em nhé!”

Ở thời điểm này, Bộ Hành nếu không tha thứ sẽ bị mọi người đánh giá cô nhỏ nhen, cô cười cười, “Phạt em tuần tới phải mua cho chị hai bữa cơm trưa.”

“Vâng, được ạ!”

Chu Dung Dung lập tức như trút được gánh nặng mà cười vui vẻ.

Trong bầu không khí náo nhiệt như vậy, việc của Chu Dung Dung chỉ như một nốt nhạc nhỏ, bởi vì cô ấy “Vô tình phạm lỗi”, mọi người đều dễ hiểu.

Mọi người bắt đầu nói về chuyện khác.

Tô Mạn Lệ nói xen vào, “Bộ Hành, em có gì muốn nói với mọi người không?”

(Continue….)