Chu Mộ Tu đuổi tới bên ngoài hành lang, thấy Bộ Hành đang đứng khoanh tay chờ anh.

Chu Mộ Tu bật cười, “Làm sao thấy anh lại chạy vậy?”

“Anh thử nói xem tại sao?”

Bộ Hành liếc anh một cái, thấy đầu kia hành lang có người đi đến, không chút đắn đo vội quay người đi vào một phòng họp trống, rút ghế ra và ngồi xuống.

Chu Mộ Tu theo vào, đóng cửa lại, mở bình giữ nhiệt ra, đưa cho cô cái muỗng để bên trong.

Bộ Hành ngồi xuống, thong thả ung dung mà ăn.

“Vừa rồi em vội gì thế? Chờ tận nửa ngày không thấy em lên.”

Chu Mộ Tu cũng kéo ghế ngồi cạnh cô, đưa tay vuốt nhẹ tóc dài ở sau lưng cô, dùng ánh mắt vô cùng săn sóc đưa mấy lọn tóc rũ xuống lên sau tai cô.

Bộ Hành trong lòng buồn cười, người này buổi sáng hôm nay trước khi ra cửa đã thích thú với kiểu tóc của cô, chính cô cũng cảm thấy nó thật đẹp, chỉ có điều buộc lên có chút phiền phức.

“Sao?”

Chu Mộ Tu thấy cô không nói gì, lại vê vê vành tai cô.

Bộ Hành lúc này mới nhớ tới câu hỏi của anh, trả lời: “Vốn dĩ em định đi lên, vừa lúc nhân viên mua sắm lại đến xác nhận nguyên liệu.”

Bộ Hành chợt nhớ ra, hỏi: “Trác Chu và nhà họ Từ có giao dịch kinh doanh à?”

Chu Mộ Tu suy nghĩ một lát, “Từ Chính Vi sao?”

Bộ Hành gật đầu.

Chu Mộ Tu cũng không hỏi cô vì vấn đề gì mà hỏi cái này, nói đúng sự thật, “Trước đây, một phần ba nguyên liệu của Trác Chu do xưởng của Từ Chính Vi cung ứng.”

Bộ Hành chợt hiểu ra, thảo nào tên Vu Tiểu Sơn kia lại làm việc ở bộ phận mua sắm của Trác Chu, nhất định việc này có liên quan đến Từ Chính Vi.

Cô chủ động nói: “Em thấy có người có quan hệ với Từ Chính Vi làm ở bộ phận mua sắm.”

Chu Mộ Tu đương nhiên không thể biết hết nhân viên trong công ty, huống chi đây cũng chỉ là một nhân viên mua sắm bình thường.

Anh hiểu ngay ý của Bộ Hành, “Em nghi ngờ Từ Chính Vi sắp xếp người vào phòng mua sắm?”

“Hôm nay em vô tình thấy nên tò mò hỏi một chút thôi.”

Bộ Hành biết, nếu do Từ Chính Vi sắp xếp vào thì cũng không có vấn đề gì, chỉ cần người tên Vu Tiêu Sơn kia làm đúng nguyên tắc, có trách nhiệm thì cũng không có gì đáng trách.

Chu Mộ Tu nói về Từ gia, “Ông ngoại anh và bố của Từ Chính Vi có vài chục năm kết nghĩa huynh đệ, giúp Từ gia mở nhà máy dệt, để cung ứng nguyên liệu cho Trác Chu, Từ gia theo đó kinh tế cũng đi lên, hai năm trước mở thêm nhà máy da.”

Bộ Hành hiểu rõ, nói như vậy Từ gia chính xác dựa lưng vào cây đại thụ Trác Chu mới không phải lo lắng về kinh tế.

Nhưng tại sao Từ Chính Vi không đem Vu Tiêu Sơn làm việc trong xưởng của mình, mà lại đem anh ta đến Trác Chu?

Nếu hai nhà có quan hệ thân thiết, lại qua nhiều năm hợp tác như vậy, thì sao phải lén lút đưa người của mình vào bộ phận mua sắm của Trác Chu.

Chu Mộ Tu giải đáp thắc mắc của cô, “Từ năm ngoái, Trác Chu đặt hàng của Từ gia ngày một giảm, Từ Chính Vi chắc vì lý do đó mới sắp xếp người đến đây.”

“Sao lại ngày càng giảm? Chất lượng nguyên liệu bên đó thế nào?”

“Thật ra, sau nhiều năm hợp tác như vậy, Từ gia cung cấp nguyên liệu không có sai sót gì lớn, nói chung chất lượng cũng ở dạng vừa vừa. Hơn nữa mấy năm gần đây, giá của nhà ông ta cao hơn so với các sản phẩm đồng loại trên thị trường. Có nhiều nhà cung ứng chủ động tìm đến Trác Chu, chất lượng tốt hơn hẳn, giá cả lại còn thấp hơn so với nhà ông ta, đơn đặt hàng tự nhiên sẽ ít đi thôi.”

Với tính cách của Chu Mộ Tu, anh muốn trực tiếp chấm dứt hợp tác với Từ gia, trước đó anh cũng đã nói chuyện này với ông ngoại, ông chỉ nói đó là số tiền nhỏ, để cho Từ gia một miếng ăn.

Ông ngoại sau đó còn tự mình nói chuyện với Từ Chính Vi, Từ Chính Vi cũng là người bình thường, ông ta dung túng cho người phía dưới ỷ vào mối quan hệ giữa Trác Chu và Từ gia tự tiện nâng giá cao lên để kiếm lời, sau đó những người đó cũng chỉnh sửa giá lại, như năm ngoái giá cả cũng giảm xuống.

“Theo anh giám đốc mua sắm có biết Từ Chính Vi sắp xếp người nhà vào không?”

Chu Mộ Tu cười, “Đương nhiên biết chứ. Giám đốc mua sắm là Vương Minh, ông ta và Từ Chính Vi giao dịch với nhau nhiều năm như vậy, có thể không có lợi ích từ Từ Chính Vi sao?”

Bộ Hành kinh ngạc, “Vậy vì sao lại không sa thải ông ta?”

“Hành Hành, nước quá trong ắt không có cá. Cho dù quản lý doanh nghiệp có tốt đến đâu, cũng không thể không có những kẻ tham nhũng, hoa hồng của bộ phận mua sắm thì ở công ty nào cũng có.”

“Chẳng lẽ để mặc kệ những người đó ở giữa hưởng lợi sao?”

“Đương nhiên không được, nếu mặc kệ, bọn họ ngày càng tham lam thì sao. Giày có khâu kiểm tra chi phí, mà trước đó cũng có công đoạn hạch toán nguyên liệu. Công ty có nhân viên chuyên về phân tích giá nguyên vật liệu trên thị trường, để làm ra một dự toán cơ bản. Nếu chi phí nguyên vật liệu đó ở trong phạm vi dự toán, nếu bộ phận mua sắm còn có thể kiếm được hoa hồng, thì người đó thật sự có bản lĩnh, công ty khuyến khích sự giảm giá đó thông qua khả năng của anh ta, tránh lén lén lút lút, đó cũng là một dạng của khích lệ tích cực.”

Chu Mộ Tu sờ sờ tóc cô, nói: “Vương Minh tuy rằng có chút tật xấu, nhưng vẫn là người có năng lực. Ông ta trong phạm vi dự toán vẫn có thể có được hoa hồng, lại đảm bảo chất lượng nguyên vật liệu, sao phải cho ông ta nghỉ việc?”

Bộ Hành không khỏi gật đầu, cô hôm nay học được không ít.

Cô ăn không hết, còn thừa một chút, múc một thìa đưa lên miệng Chu Mộ Tu.

Chu Mộ Tu nuốt xuống, nhíu mày, “Quá ngọt.”

“Em cảm thấy vừa mà, tại anh không thích ăn đồ ngọt thôi.”

Bộ Hành lại múc thêm một thìa cho anh, anh vẫn ngoan ngoãn ăn.

“Từ từ.”

Chu Mộ Tu giữ lấy tay cô.

“Làm sao vậy?”

Bộ Hành nhìn anh.

Chu Mộ Tu chỉ vào khóe miệng cô, “Bị dính kìa!”

“Đâu?”

Bộ Hành liếm liếm khóe miệng, “Em không mang theo khăn giấy.”

“Không phải ở đó.”

Nói, Chu Mộ Tu đưa người về phía cô, thấp thấp người mà nói: “Để anh giúp em.”

Bộ Hành còn chưa kịp có phản ứng, anh đã hôn cô, còn liếm liếm khóe miệng cô.

Bộ Hành cười khẽ, vòng tay đánh nhẹ một cái vào lưng anh, người này, vừa rồi cố ý lừa cô.

Chu Mộ Tu không dám giữ đầu cô, sợ mất dáng tóc mà anh yêu thích, chỉ một tay giữ gáy cô.

Vừa mới ăn tổ yến xong, hai người đều cảm thấy nụ hôn rất ngọt ngào.

Chu Mộ Tu cảm thấy không đã ghiền, bế cô lên đùi mình, để cô sát vào người anh, hôn thật sâu.

Bộ Hành nhịn không được “Ưm” một tiếng, đã có chút không kìm nén được.

Chu Mộ Tu đắc ý dừng lại nhìn cô cười, ôm cô đứng lên, chậm rãi đặt cô lên trên bàn họp.

Tay chống gần hai chân cô, giọng khàn khàn, “Hành Hành, cái bàn này có vẻ tốt, chúng ta thử xem sao nhé!”

Bộ Hành nhìn người đàn ông trước mặt vô cùng anh tuấn, nhịn không được xoay mặt nhìn mặt bàn, chuyện này ở đây thì lớn mật quá!

Đang suy nghĩ, Chu Mộ Tu lại hôn cô, không nhẹ nhàng như lúc trước, mà hung hăng hơn.

Anh hôn tai cô, cổ cô, kéo cổ áo cô ra.

“Từ từ,” Bộ Hành đột nhiên nhớ tới cái gì, ngửa đầu, “Trong phòng này có camera không?”

Chu Mộ Tu thở hổn hển, miệng dừng lại trên vai cô, lẩm bẩm khẳng định: “Không có.”

Đôi tay bắt đầu di chuyển khắp người cô, dừng lại ở nơi nào đó nhẹ nhàng vuốt ve một chút.

Bộ Hành đã cảm giác được sự tự chủ của chính mình trong một giây liền bị sụp đổ, đôi tay vô thức mà ôm sát eo anh.

Chu Mộ Tu duỗi tay muốn cởi áo cô.

“Cốc cốc cốc!”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Bộ Hành kinh sợ, Chu Mộ Tu vẫn không thay đổi, giữ cổ cô không cho cô nhìn xung quanh.

“Ai ở bên trong vậy?”

Bên ngoài có một cô gái đang nói chuyện: “Sao lại thế này? Tiểu Lữ, chúng ta không phải đã báo bốn giờ chiều sẽ phải dùng phòng họp số ba rồi sao?”

(Continue….)