Tan tầm, Chu Mộ Tu và Bộ Hành cùng nhau đưa Trác Khánh Uy và Trác Nghiêu lên xe.

Trác Nghiêu trước khi đi nói: “Tối nay Kim phu nhân tổ chức sinh nhật cho cháu đích tôn tròn ba tuổi, Hành Hành nếu không bận gì thì đi cùng với mẹ!”

Bộ Hành trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không do dự, mở miệng nói: “Vâng.”

Chờ xe đi rồi, Chu Mộ Tu cười, “Mẹ xem ra cũng rất thích em.”

“Sao?”

Bộ Hành nhíu mày nghi vấn.

“Kim phu nhân là vợ của Hội trưởng hiệp hội doanh nhân Tô Thành, trước đây ông ta là chủ tịch Hội Hiệp thương. Tối mai chắc chắn sẽ không ít các phu nhân, mẹ lại vội vàng đưa em theo, em xem nếu mẹ không thích em thì sao lại như vậy, đúng lúc cho em mở rộng mối quan hệ, nói không chừng sau này còn muốn trợ giúp cho công việc của em đấy!”

Bộ Hành hiểu ra, đây cũng xem là một cơ hội không tồi.

Trước nay cô chỉ biết đến thiết kế rồi nhà xưởng, chung quy lại mối quan hệ rất ít. Nếu muốn làm nên tên tuổi, quan hệ xã hội dù sao cũng không thể thiếu được, mà cô từ trước đến nay đang thiếu phương diện này.

Đến giờ hẹn với mẹ chồng, Bộ Hành trước khi tan tầm một tiếng, Chu Mộ Tu chờ cô ở bên ngoài để đưa cô về nhà thay quần áo và trang điểm.

Sau đó, hai người đi đón Trác Nghiêu, Chu Mộ Tu đưa mẹ và cô đi đến Kim gia.

Kim gia thắp điện sáng trưng từ trong ra ngoài, Trác Nghiêu khi tiến vào, bên trong một số người chú ý, không ít người lịch sự chào hỏi, “Chu phu nhân đến!”

Một người có vẻ phúc hậu dẫn theo một cô gái mang theo ý cười nhợt nhạt tiến đến nghênh đón, nhiệt tình mà bắt tay Trác Nghiêu, cười nói: “Em còn tưởng rằng hôm nay chị không tới.”

Trác Nghiêu mang ý xin lỗi, “Chị đến chậm một chút.”

Chỉ vào Bộ Hành bên cạnh nói: “Đây là con dâu chị, tên Bộ Hành.”

Lại giới thiệu với Bộ Hành, “Đây là Kim phu nhân. Đây là Thiếu Đình, là con gái của Kim phu nhân, so với con kém một tuổi.”

Kim Thiếu Đình nghe Trác Nghiêu giới thiệu, trên mặt ý cười cũng đã đông cứng lại, hiện tại đang rất kinh ngạc.

Bộ Hành nhìn lại, hơi hơi gật đầu, khóe miệng hơi cong lên khách khí mà nói: “Kim phu nhân, Thiếu Đình.”

Kim Thiếu Đình có chút miễn cưỡng mà cười cười, đáp lễ, “Chu phu nhân, chị Bộ Hành.”

Kim phu nhân cũng khó nén kinh ngạc, ngó mắt liếc con gái mình, hỏi thẳng Trác Nghiêu: “Mộ Tu kết hôn khi nào vậy? Sao em chưa nghe thông tin gì vậy?”

Trác Nghiêu mỉm cười, “Mới đi đăng ký kết hôn thôi, hôn lễ còn đang chuẩn bị, đến lúc đó phải mời mọi người đến uống rượu chúc mừng nữa chứ.”

“Nhất định rồi, em cũng nhìn Mộ Tu lớn lên, chờ thiệp mời từ chị ạ!”

Kim phu nhân nhìn đánh giá Bộ Hành.

Không khỏi nói đùa: “Vẫn là chị nuôi dạy con tốt, cưới một người vợ tốt, không giống với cái thằng nghịch tử nhà em, lăn lộn tới lăn lội lui em thấy chính em mới là người lăn lộn!”

Câu cuối ngữ khí không ngừng oán giận.

Bộ Hành tự tin mà đứng, lại có thể cảm nhận cô đang bị mọi người từ bốn phương tám hướng nhìn, trước mặt Kim Thiếu Đình cũng đang không ngừng đánh giá cô.

Trác Nghiêu tất nhiên biết Kim phu nhân đang oán giận chuyện gì, chưa nói gì, chỉ vỗ vỗ tay Kim phu nhân mà an ủi.

Kim phu nhân lại như có tâm sự, đưa Trác Nghiêu và Bộ Hành đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Em và chị quen biết nhau đã mấy chục năm, em cũng không xem chị là người ngoài. Lễ sinh nhật này em làm có chút uất nghẹn!”

Kim gia tự chuẩn bị tiệc tối, trên bàn toàn rượu và thức ăn ngon cùng vài tốp khách.

Mọi người đi vào khu ăn uống và ngồi xuống.

Kim phu nhân hỏi con gái, “Anh con đâu rồi?”

“Anh ấy vừa mới đi ra ngoài, nói đi một lát rồi về ạ.”

Kim phu nhân nhíu mày, “Chị dâu đâu? Chu phu nhân bận lắm mới đến đây một chuyến, cũng không biết bế con ra chào hỏi.”

“Vừa nãy Quả Quả bị ướt quần áo, chị dâu đưa đi thay rồi mẹ ạ!”

Kim Thiếu Đình đứng lên, có chút thất thần, “Để con đi gọi chị ấy.”

Kim phu nhân lắc đầu, “Nếu không phải bởi vì Quả Quả, em không bao giờ làm thế này đâu!”

Bà có chút hâm mộ nhìn Bộ Hành, cảm khái, “Vẫn là chị tìm được con dâu như ý, nhìn thấy đúng là tiểu thư khuê các, không giống con dâu nhà em!”

Bộ Hành thần sắc tự nhiên mà ngồi ở một bên, nghĩ thầm, cô cũng đâu phải tiểu thư khuê các gì đâu! Nhưng vì Kim phu nhân đang bất mãn với vị con dâu kia nên mới nói thế.

Trác Nghiêu cười nhìn Bộ Hành, nói với Kim phu nhân: “Chị thấy em có thành kiến với con dâu thôi, mà cũng nói thêm, An Ca thích thì em cứ kệ nó đi!”

Chỉ trong chốc lát, Bộ Hành nhìn thấy một mỹ nữ rất quen mắt dẫn theo một đứa trẻ khoảng hai ba tuổi đi tới, bỗng nhiên cách vài bước không xa, cô ấy ngồi xổm xuống buộc lại dây giày cho đứa bé.

Trác Nghiêu nói tiếp: “Em phải vui mới đúng chứ, chuyện xảy ra đã mấy năm, An Ca và cô gái đó vẫn ở bên nhau, chứng tỏ tình cảm hai người là thật, hơn nữa con gái nhà người ta cũng xác định làm con dâu em, đây xem như là duyên trời tác hợp. Huống chi bây giờ cũng đã có con rồi, chị đang muốn xem con của bọn trẻ trông thế nào, chắc phải đẹp cực kỳ.”

Kim phu nhân có chút sầu muộn rối rắm mặt tức khắc giãn ra, “Không phải em tự khen chứ, Tiểu Quả Quả nhà em rất đẹp! Ôi, lúc đầu em không có cảm tình với minh tinh giới giải trái, cho nên năm đó mới phản đối như vậy. Không nghĩ tới mấy năm nay bọn nó vẫn không chia tay, bây giờ con chúng nó cũng đã được ba tuổi, khoảng thời gian trước em tức giận đến mức bệnh tim bị tái phát……”

“Em nên nghĩ thoáng ra một chút! Là do em! Nếu năm đó em đồng ý cho cô gái đó vào cửa, lúc biết nói đứa nhỏ này sẽ gọi em là bà nội luôn, đâu phải đợi đến bây giờ mới bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với nó!”

“Em cũng suy nghĩ lại, nó cũng hiếu thuận biết nghe lời, đối với An Ca rất tốt, dạy dỗ con cái cũng không tồi, em thật không có gì cần so đo, nếu không có khi bị gọi là ác bà bà cũng nên.”

Trác Nghiêu cười rộ lên, “Em nên sớm có suy nghĩ như vậy, bọn trẻ bây giờ an bài mình chứ mình đâu có an bài chúng nó được, chị thấy đứa nhỏ Vi Vi này cũng không tồi, diễn xuất tốt, trước giờ cũng chỉ biết đóng phim. Chị năm đó khuyên em đồng ý hôn sự của chúng nó, nhưng em và con trai căng thẳng quá, chứ không bây giờ kết cục đã khác rồi!”

“Vâng vâng vâng, do em mắt không chuẩn, hiện tại là tự đánh vào mặt mình.”

Trác Nghiêu mỉm cười, “Cơm không ăn thì gạo còn đó. Chị thấy em nên hào phóng, tổ chức cho chúng nó một hôn lễ thật hoành tráng, chúng nó nhất định sẽ nhớ mãi thành ý của em.”

Kim phu nhân thấy cũng nên thế, nghiêm túc trao đổi với Trác Nghiêu.

Mắt Bộ Hành sáng lên, Trác Nghiêu vừa rồi nhắc tới “Vi Vi”, vậy không sai.

Vị mỹ nữ ở trước mặt cô đã từng là đại minh tinh nổi tiếng Giang Vi Vi.

Bộ Hành lập tức nhớ tới tin đồn về Giang Vi Vi mấy năm trước, nghe nói cô ta lấy gia đình giàu có nên rời khỏi giới giải trí.

Tiếp theo đó lại có tin hào môn nhiều chuyện, sau đó cô ta xuất ngoại dần dần không có tin tức gì.

Hóa ra, sự thật lại là như vậy.

Lúc này, Giang Vi Vi đứng lên, nắm tay đứa bé đi về phía Kim phu nhân.

Nhẹ giọng: “Mẹ, Quả Quả tìm bà nội.”

Bộ Hành mỉm cười, Giang Vi Vi này rất có ý tứ.

Cô chắc chắn cô ta nhất định đã nghe được hai vị bà bà nói chuyện với nhau.

Nhưng cô ta đúng là một mỹ nhân, Bộ Hành nhìn cô ta ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng không khỏi tán thưởng.

Kiểu đẹp này người khác luôn muốn được bảo vệ, mảnh mai, mỹ lệ, không nỡ làm tổn thương.

Giang Vi Vi xoay mặt nhẹ giọng: “Chu phu nhân!”

Kim phu nhân ngạc nhiên, “Hai người biết nhau à?”

Giang Vi Vi có chút không được tự nhiên mà giải thích, “Bốn năm trước, khi còn là diễn viên con có tham gia quảng cáo cho Sula của Trác Chu.”

Trác Nghiêu gật đầu mỉm cười, “Ừ, chúng ta trước đây đã gặp mặt một lần.”

Kim phu nhân hiểu ra, trầm giọng giới thiệu với Giang Vi Vi, “Đây là con dâu Chu phu nhân, Bộ Hành.”

Bộ Hành chủ động thân thiện đối với cô ta cười cười.

Giang Vi Vi cũng cười đáp lễ.

Trong lúc này, đứa bé vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mẹ nó, đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh.

Trác Nghiêu cúi người sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, “Thật đẹp trai, phần lớn giống mẹ, nhưng cái mũi này là của An Ca mà sao chép chứ còn gì nữa.”

Kim phu nhân lập tức vui vẻ ra mặt, “Đúng đấy, xem ảnh của An Ca khi còn nhỏ, giống nhau như đúc!”

Trác Nghiêu lấy ra một bao lì xì, đưa tới tay đứa bé, “Tới đây nào, Quả Quả cầm lấy!”

Giang Vi Vi sửng sốt, vội cầm đại hồng bao trong tay nhi tử, có chút gấp gáp mà nói: “Không cần, không cần đâu ạ!”

Vẻ mặt lại khó xử nhìn về phía mẹ chồng.

Kim phu nhân hơi cau mày nhìn cô ta, “Nếu Chu phu nhân cho thì con cứ cầm lấy, đừng khách sáo!”

Giang Vi Vi thần sắc có chút xấu hổ, cầm bao lì xì không nói gì.

Lúc này, Bộ Hành cũng lấy ra một bao lì xì, trực tiếp đưa cho Giang Vi Vi, mỉm cười nói: “Tôi cũng chúc Tiểu Quả Quả sinh nhật vui vẻ, khỏe mạnh, nhanh lớn!”

Giang Vi Vi lần này không ngại, nhận bao lì xì, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!”

Trác Nghiêu sợ Giang Vi Vi gặp rắc rối, cố ý giải vây cho cô ta, “Vi Vi, con mang Bộ Hành đi ăn chút gì đó đi, bên kia có nhiều người trẻ tuổi, các con ra đấy giao lưu đi.”

Kim phu nhân cũng hy vọng con dâu mình có quan hệ tốt với Bộ Hành, tương lai sẽ có lợi đối với sự nghiệp của con trai bà, nói thêm: “Quả Quả cứ để nó chơi ở bên này đi.”

Giang Vi Vi do dự một chút mang theo Bộ Hành đi về phía trước.

Mới đi được hai bước, Bộ Hành nghe được giọng Kim phu nhân có chút thất vọng: “Lúc trước biết Từ gia không được, em còn đang hy vọng Thiếu Đình có thể làm con dâu chị đấy!”

Giang Vi Vi hình như cũng nghe thấy, xoay mặt nhìn cô cười cười.

Phía trước đám người trẻ tuổi đang tụ tập bàn luận chuyện gì đó.

Tiêu điểm mọi người bàn luận không phải là Giang Vi Vi, mà là Bộ Hành.

Mọi người vừa mới được Kim Thiếu Đình biết được người đi theo Chu phu nhân tới chính là vợ của Chu Mộ Tu.

Mà các cô từ trước đến nay không biết người tên Bộ Hành này.

Các cô nàng này đối với Bộ Hành tò mò không thôi.

Giang Vi Vi nhớ kỹ lời Trác Nghiêu, hai người cùng nhau lấy ít đồ ăn, ngồi xuống bàn.

Mấy phút sau, mọi người đều tập trung lại.

Giang Vi Vi làm hết phận sự mà giới thiệu Bộ Hành, cô đối với mỗi vị phu nhân hay các cô gái đều rất quen thuộc.

Bộ Hành nhìn lại Giang Vi Vi lời nói và cử chỉ không có chút gì không được tự nhiên giống như vừa rồi ở trước mặt bà bà.

Kim Thiếu Đình cũng tới, như là không kìm nén được, có chút không lịch sự hỏi Bộ Hành: “Chị và anh Mộ Tu thật sự đã đi đăng ký kết hôn rồi sao?”

Bộ Hành cười gật đầu.

“Chị là do Chu phu nhân giới thiệu cho anh Mộ Tu à?”

Bộ Hành lắc đầu.

“Vậy sao hai người quen nhau?”

Một cô gái đứng cạnh đó vội vàng hỏi.

Bộ Hành nhớ rõ vừa rồi Gianh Vi Vi giới thiệu đây là Mỗ tiểu thư, con gái giám đốc ngân hàng.

Cô cười nhẹ, “Chúng tôi ngẫu nhiên gặp nhau ở nhà ăn, tôi thấy anh ấy đẹp trai, chủ động đến xin số, gan lì theo đuổi anh ấy.”

“Sao có thể!” Mỗ thiên kim nghi ngờ, “Tiểu Chu tổng mắt cao hơn đỉnh, sẽ thích kiểu người chủ động da mặt dày như vậy sao?”

“Cũng có thể, có một số người lại thích phụ nữ chủ động.”

“Hừ! Một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu!”

Thiên kim nhà họ Mỗ nói nhỏ trong miệng.

Bộ Hành đã ngửi được từ bốn phương tám hướng các ánh nhìn ghen tuông, thần sắc bình tĩnh mà nhìn quét qua một lượt.

Giật nhẹ khóe miệng, nói rõ ràng: “Miệng chó phun không ra ngà voi.”

Tuy rằng cô không nói ai, nhưng mọi người đều biết rõ.

Thiên kim họ Mỗ quả nhiên tức điên, duỗi tay chỉ Bộ Hành nói không ra lời.

Kim Thiếu Đình đứng bên cạnh, may mắn nhớ ra hôm nay đang có việc của nhà mình, nếu xảy ra chuyện gì thì thật khó coi, vội vàng kéo cô ta sang một bên.

Bộ Hành thần sắc thong dong mà cười cười, chẳng qua là mấy người mơ mộng đến chồng cô.

Một số người xem náo nhiệt cũng lập tức nhận ra Chu phu nhân cũng không phải người dễ chọc, nhất thời có chút hậm hực.

Bên cạnh Giang Vi Vi cười với Bộ Hành, đưa cho cô ly rượu vang đỏ.

Bộ Hành hơi gật gật đầu cảm ơn, nhận ly rượu uống một ngụm, không đế ý đến xung quanh cầm lấy nĩa ăn thức ăn.

Trong lòng hừ lạnh, Chu Mộ Tu thật đúng là đóa hoa mỹ nhân hoa, xem xem cô trở về tàn phá anh như thế nào!