Trên Hàm Nguyên điện, sau khi Nguyên Vũ đế rời khỏi, nhóm thần tử và cung nhân liền đứng gom lại đám năm đám ba nói chuyện với nhau.
Thái Tử chật vật, Kỳ vương nhìn hắn cười cười, thu được cái nhìn âm ngoan của Thái Tử.
Kỳ vương nhíu mày, xoay người đi khỏi Hàm nguyên điện, đuổi theo vài bước vượt qua Thụy vương.
“Ngũ đệ.”
Kỳ vương tươi cười như trước:
“Hôm nay, sao ngươi nhớ tới làm người tốt, thay Thái Tử nói chuyện vậy?”
Bước chân Thụy vương dừng một chút, bình tĩnh trả lời:
“Kỳ vương huynh lo lắng nhiều, phụ hoàng yêu cầu, làm nhi thần tự nhiên phải có hỏi có đáp. Thần đệ theo như lời, toàn phát ra từ phế phủ, không có quan hệ tới Thái Tử đâu.”
“Hả?”
Kỳ vương cười cười:
“Xem ra, Ngũ đệ thật đúng là quan tâm khó khăn của dân gian. Làm một vương gia nhàn tản, nhưng mà là nhân tài không được trọng dụng.”
Trong lòng Thụy vương rùng mình, Kỳ vương chỉ cười cười, phất phất tay với hắn, rồi rời khỏi.
Thụy vương đứng đó một lúc lâu, Lễ vương, Chúc vương và Sầm vương cũng lần lượt đi qua bên người hắn.
Lễ vương thở dài, nói với Thụy vương:
“Hôm nay Ngũ đệ giúp Thái Tử nói chuyện, cũng không biết là họa hay phúc. Thái Tử chưa hẳn sẽ cảm kích huynh tương trợ, tương phản…”
Nói chưa hết, ý tứ lại rất rõ ràng.
Nguyên Vũ đế hôm nay nhường Thụy vương nghĩ điều trần(1) cho hắn, ở trong lòng Thái Tử, chính là một tín hiệu Nguyên Vũ đế bắt đầu coi trọng Thụy vương. Thái Tử đa nghi, hơn phân nửa sẽ bởi vậy mà kiêng kị Thụy vương.
Thời gian Chúc vương đợi ở Hình bộ có chút lâu, nói chuyện khẩu khí rất trực tiếp:
“Ngũ đệ, hôm nay có phải đệ có bệnh hay không? Thái Tử đã hại đệ đánh mất binh quyền ở Binh bộ, đệ vẫn giúp đỡ hắn nói chuyện? Đầu óc đệ hỏng rồi hả?”
Chúc vương tức giận khoét hắn một mắt, trùng trùng hừ một tiếng rời khỏi.
Sầm vương híp mắt, nhìn chằm chằm Thụy vương nửa ngày mới nói:
“Ngũ ca, thần đệ chân tình cảm tạ huynh. Lúc này sợ là Thái Tử đã kiêng kị huynh, so với kiêng kị vài người chúng ta, càng nhiều.”
Sầm vương ha ha cười bỏ đi, Thụy vương vẫn đứng tại chỗ.
Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn trời.
Lưu Đồng đi đến bên cạnh hắn, khóe miệng giật giật nhỏ giọng nói:
“Ngũ ca…”
“Hửm?”
Thụy vương nhìn Lưu Đồng cười cười:
“Hôm nay có phải đệ cũng không đồng ý ta đứng ra như vậy hay không, thay Thái Tử nói chuyện?”
Lưu Đồng lắc đầu:
“Ngũ ca, huynh làm chuyện gì, trong lòng tự nhiên đều cũng có đếm, đệ không có biện pháp suy nghĩ. Chẳng qua…”
Lưu Đồng dừng một chút, thở dài:
“Chẳng qua, Thái Tử chưa hẳn sẽ cảm kích huynh đâu.”
“Ta cũng không phải muốn Thái Tử cảm kích.”
Thụy vương cũng thở dài theo, ý bảo Lưu Đồng đuổi kịp bộ pháp hắn, vừa đi vừa nói:
“Hôm nay trên triều nổi phong ba, đệ xem có hiểu rõ không? Phụ hoàng, là không muốn việc này nháo quá lớn. Bằng không, cuối cùng phụ hoàng cũng sẽ không thể dùng 『 thành công vĩ đại 』 vốn không có ý nghĩa này đến trách cứ Thái Tử.”
Thụy vương lắc lắc đầu:
“Thành công vĩ đại, nói tốt lắm, còn có thể nói Thái Tử chí hướng quảng đại, là người làm đại sự. Hướng hỏng rồi nói, cũng bất quá là hắn có chút không xem điều kiện hiện thực, làm người phù thổi phồng… Chuyện này có cái gì tốt để trách cứ?”
“Nhưng mà…”
Lưu Đồng nhíu mày, muốn nói cái gì, Thụy vương nâng tay xen lời hắn:
“Cái này kỳ thực có thể xem nhẹ. Quan trọng là, phụ hoàng không đồng ý Thái Tử bởi vì việc này mà bại lộ. Đệ không phát hiện, một đám người đứng ra thay Thái Tử nói chuyện, khi lấy cớ giải vây cho Thái Tử, biểu hiện của phụ hoàng ra sao à?”
Lưu Đồng giật mình.
Thụy vương nói:
“Đó là một loại biểu cảm thả lỏng.”
Lưu Đồng dừng bước chân, Thụy vương quay đầu nhìn hắn nói:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ngũ ca, thật không công bằng.”
Lưu Đồng cúi đầu nhìn dưới chân, buồn rầu đi tới:
“Thái Tử phạm vào chuyện lớn như thế, bởi vì phụ hoàng không đành lòng trách cứ hắn, mắt nhắm mắt mở muốn quên đi chuyện này…”
Thụy vương chỉ cười cười.
Lưu Đồng nhìn hắn, nói:
“Mặc dù đệ biết, Ngũ ca đứng ra thay Thái Tử nói chuyện, là Ngũ ca có ý nghĩ của chính mình, nhưng chính là không cam lòng. Rõ ràng Kỳ vương huynh bọn họ đã đào hố rất tốt cho Thái Tử…”
Thụy vương bật cười nói:
“Làm sao tất cả đều cho rằng ta thay Thái Tử nói chuyện?”
Lưu Đồng sửng sốt, Thụy vương nghiêm cẩn nói:
“Ta ở trên đại điện nói, đích xác đều là lời thật lòng. Chuyện đã xảy ra, nếu như cứ chăm chăm vào nguyên nhân này mà cãi nhau không ngừng nghỉ, trước hết cứ khống chế hậu quả tốt, miễn cho tổn thất giống như quả cầu tuyết càng cút càng lớn. Tìm căn nguyên đến cùng, chịu tội không phải dân chúng vô tội sao?”
Thụy vương thở dài:
“Đến nỗi này rồi, chuyện này làm sao tra, nếu như có thể tra ra chút gì, cũng đã không còn trọng yếu. Dù sao, liên lụy tới Thái Tử, lòng của phụ hoàng luôn thiên vị. Nhóm thần tử thì xem sắc mặt phụ hoàng làm việc, ai lại dám minh mục trương đảm muốn Thái Tử cúi đầu nhận tội? Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, bất quá là lý tưởng của một pháp gia mà thôi. Trăm ngàn năm qua, đệ đã thấy qua có vương tử nào phạm pháp, cùng tội như thứ dân chưa?”
Thụy vương vỗ vỗ vai Lưu Đồng, nói:
“Tốt lắm, đệ đừng quá lo lắng cho ta. Thái Tử kiêng kị ta cũng tốt, Kỳ vương huynh bọn họ cũng bởi vì vậy mà chú ý tới ta cũng tốt… Trái phải ta cũng là một vương gia nhàn tản, cũng sẽ không thể đi tranh quyền đoạt thế. Bọn họ nhìn chằm chằm ta một đoạn thời gian, tự nhiên cũng sẽ buông tha.”
Thụy vương lười biếng duỗi thắt lưng, bất đắc dĩ nói:
“Còn phải suy nghĩ viết điều trần… Chỗ của Phụ hoàng ta cũng không dám làm cho có lệ, hôm nay muốn làm nghề mộc là không được rồi.”
Thụy vương nhìn Lưu Đồng, thấy hắn vẫn trầm mặc không nói chuyện, không khỏi bật cười nói:
“Tốt lắm, tuổi còn trẻ, đừng cau mày không nói chuyện như mấy cụ già, sẽ nhanh thành một lão nhân đó… Đệ lo lắng cho ta nhiều, lại chẳng quan tâm tới bản thân đệ, lúc nào thì mới có thể ôm được mỹ nhân về nhà hả?”
Lưu Đồng ngượng ngùng, gò má ửng đỏ nói:
“Ngũ ca đừng giễu cợt đệ…”
“Ai giễu cợt đệ chứ? Thành gia lập nghiệp, đó là đại sự thiên kinh địa nghĩa.”
Thụy vương nâng cằm suy nghĩ một chút, nói:
“Trải qua việc này, Thái Tử bị giam cầm một tháng, nói vậy cũng sẽ yên tĩnh một đoạn thời gian, sẽ không thể chú ý tới đệ quá nhiều. Thừa dịp mấy ngày này, đệ vẫn nên cẩn thận suy nghĩ biện pháp, tự mình định sẵn kế hoạch hôn sự đi, miễn cho sau này lại phức tạp.”
Lưu Đồng vội vàng lên tiếng, đi theo Thụy vương ra khỏi cung.
Sau khi cùng Thụy vương tách ra, Lưu Đồng than nhẹ một tiếng.
Có chút nhớ nhung pháp, hắn không dám nói với Thụy vương. Nhưng ý tưởng này càng không nói, mọc rễ trong lòng hắn, muốn hắn xem nhẹ cũng khó.
Thái Tử bảo thủ, lấy chuyện vơ vét của cải làm thú vui, cùng dân tranh lợi, không để ý dân chúng khó khăn. (* Điển hình hôn quân tương lai, tư lợi*)
So với Ngũ ca ưu quốc ưu dân, Thái Tử kém đâu chỉ một điểm nửa điểm?
Nếu như Ngũ ca là đích tử thì tốt rồi…
Lưu Đồng nghĩ như vậy.
Mà bên này, bởi vì Thái Tử bị giam cầm, phủ Thái Tử đông như trẩy hội cảnh giống trong lúc nhất thời cũng tiêu ngừng lại.
Thái Tử phi hoảng loạn hai ngày, được Thẩm ma ma đề điểm, ngược lại cũng ổn định tâm thần, nhân cơ hội này cũng bắt đầu sử thủ đoạn sửa trị toàn bộ bên trong phủ viện Thái Tử.
Việc này, Thường Nhuận Chi không có tham dự. Thái Tử phi cũng biết tì khí của nàng, huống chi có một ít chuyện giấu kín, nàng cũng không muốn để Thường Nhuận Chi biết.
Cho nên, Thường Nhuận Chi cũng trở nên nhàn nhã không có việc gì làm.
Thái Tử phi liền cho phép Thường Nhuận Chi hồi Hầu phủ nghỉ một đoạn thời gian, chờ Thái Tử được giải lệnh giam cầm sẽ trở về.
Thường Nhuận Chi mừng rỡ, tự nhiên vô cùng cao hứng đáp ứng, ngày thứ hai liền dẫn theo Diêu Hoàng và Ngụy Tử trở về phủ An Viễn hầu.
Thẳng đến khi ra khỏi phủ Thái Tử, Ngụy Tử mới nói thầm chuyện bên trong phủ viện của Thái Tử cho Thường Nhuận Chi nghe.