Editor: Bộ Yến Tử
Beta: ThyToretto
Ngụy Tử rất bất mãn thái độ của Thái tử phi với Thường Nhuận Chi, vừa ra khỏi phủ Thái tử liền oán giận.
Thường Nhuận Chi nói:
“Bất quá lời nàng ta nói có chút không lọt tai, nhưng không có ác ý, ngươi mất hứng cái gì?”
Diêu Hoàng cũng nói:
“Nghe người ta nói, người mang thai tính tình rất không ổn định, âm dương quái khí. Chắc Thái tử phi cũng bị như vậy.”
“Mặc kệ nàng ta có phải như vậy hay không, coi nàng ta như vậy cũng không có gì không tốt.”
Thường Nhuận Chi buông tiếng thở dài, quay đầu nhìn phủ Thái tử gần hoàng thành, nói:
“Tả hữu sau này chúng ta cùng Thái tử phi lui tới cũng sẽ không nhiều.”
Ngụy Tử nghi hoặc nói:
“Sau này cô nương là Cửu Hoàng tử phi, Thái tử phi là chị dâu của ngài, sao có thể không lui tới nhiều?”
Thường Nhuận Chi mặc mặc, khẽ thở dài nói:
“Thái tử phi sẽ không muốn cùng ta lui tới, ta cũng không nghĩ trộn cùng một chỗ trong phủ Thái tử. Mặc dù là trục lý thì như thế nào? Không lui tới cũng là chuyện bình thường.”
Ngụy Tử còn muốn hỏi, Thường Nhuận Chi xua tay nói:
“Được rồi, chuyện này không đề cập tới, trở về đi.”
Mặc dù Ngụy Tử tò mò, nhưng lời Thường Nhuận Chi nói nàng vẫn nghe, lúc này liền thành thành thật thật ngậm miệng, đi theo phía sau Thường Nhuận Chi.
Nhưng mà cách phủ Thái tử không xa lắm, Thường Nhuận Chi lại dừng bước chân.
Đứng phía trước nàng là một nam nhân, dường như gặp được Thường Nhuận Chi là điều rất kinh ngạc, lúc này đang mở to mắt nhìn nàng.
Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ, ngẫm lại lúc này vừa đúng lúc hạ tiểu hướng, Thái tử về phủ, phụ tá tới cửa canh giờ, nhìn thấy Phương Sóc Chương nguyện trung thành ở cạnh Thái tử cũng không có gì ngạc nhiên.
Chẳng qua, trước lúc đại hôn, phu thê cũ gặp nhau… Truyền ra sợ là không được tốt.
Thường Nhuận Chi lúc này xoay thân, tính toán đổi đường đi, Phương Sóc Chương dưới tình thế cấp bách lên tiếng gọi:
“Chờ một chút, Nhuận Chi!”
Chân Thường Nhuận Chi cứng đờ, bước chân mại nhanh hơn.
Nhưng mà đến cùng thì Phương Sóc Chương người cao bước dài, rất nhanh liền đuổi theo, chắn trước mặt nàng.
Diêu Hoàng thấy tránh không khỏi Phương Sóc Chương, lúc này liền cảnh giác đứng giữa hắn và Thường Nhuận Chi.
Ngụy Tử bất mãn hỏi:
“Sao Phương đại nhân có thể cản đường cô nương nhà chúng ta? Rất không có thể thống! Đây cũng không phải hành vi của quân tử!”
Phương Sóc Chương đối với hai nha hoàn hồi môn Diêu Hoàng và Ngụy Tử của thê tử nguyên phối cũng có chút ấn tượng, hắn còn từng đoán qua, hai nha hoàn này có phải đưa cho hắn hay không. Sau đó thấy Thường Nhuận Chi không tỏ vẻ, mới không tiếp tục chú ý các nàng.
Lúc này bị hạ nhân từng hầu hạ chính mình ngăn cản rồi quát lớn, dựa theo bản tính vốn có của Phương Sóc Chương, là nên phẫn nộ.
Nhưng hắn lại không cáu kỉnh, hảo ngôn hảo ngữ nói:
“Ta cùng cô nương các ngươi nói vài câu, chỉ nói vài câu thôi…”
“Nói vài câu hả? Nửa câu cũng không được!”
Thấy Phương Sóc Chương phóng thấp tư thái, Ngụy Tử nổi giận, nói:
“Lúc ấy cô nương nhà ta muốn nói nhiều mấy câu cùng Phương đại nhân, chẳng phải ngài không kiên nhẫn quay đầu bỏ đi, tới tiểu viện của Mi di nương hả? Hiện tại trái lại muốn cùng cô nương nhà ta nói mấy câu, dựa vào cái gì cô nương nhà ta phải đáp ứng ngươi? Cô nương nhà ta lại không nợ ngươi.”
Thường Nhuận Chi nhíu đầu mày:
“Nói tới chuyện này làm gì? Chuyện cũ kỹ.”
Chuyện cũ lâu năm…
Phương Sóc Chương cười chua sót, mới qua bao lâu, tựu thành chuyện cũ lâu năm?
“Nhuận Chi…”
“Phương đại nhân tự trọng!”
Diêu Hoàng đánh gãy hắn:
“Khuê danh của cô nương nhà ta, không phải Phương đại nhân có thể kêu. Truyền ra ngoài, ngài đây là tiết độc hoàng gia!”
Mặt Phương Sóc Chương một trận xanh một trận trắng.
Thường Nhuận Chi lui về sau hai bước, nhàn nhạt nói:
“Phương đại nhân muốn ngăn cản đường của ta sao?”
“Ta chỉ muốn cùng ngươi nói mấy câu…”
“Ta và Phương đại nhân không cái gì để nói.”
Thường Nhuận Chi bình tĩnh nói:
“Đã hòa ly, Phương đại nhân vì sao không buông tha ta, cũng buông tha chính ngươi?”
Hắn cũng muốn buông tha chính mình, không tâm tâm niệm niệm tới nàng nữa, nhưng hắn làm không được…
“Ngươi, ngươi có nhận được thư ta viết cho ngươi không?”
Phương Sóc Chương không yên hỏi.
Thường Nhuận Chi nhíu mày, Ngụy Tử lắm mồm xen vào:
“Thư mà Phương đại nhân gửi cho cô nương đều là nô tì thu, cô nương không xem qua, nô tì đốt hết rồi!”
Ngụy Tử nói đúng lý hợp tình, mặt Phương Sóc Chương bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Lúc nãy Diêu Hoàng và Ngụy Tử vô lễ với hắn, hắn có thể nhịn. Nhưng khi nghe thấy nha hoàn này đốt thư của hắn, hắn đã nhịn không được nữa, hung hắn cắn chặt răng mới không phát tác:
“Vì sao đốt thư của ta?”
Vẻ mặt lúc này của Phương Sóc Chương có chút dọa người, Ngụy Tử không khỏi nuốt nước miếng rút lui một bước.
Thường Nhuận Chi nói:
“Đốt thư của Phương đại nhân, Phương đại nhân không phải luôn biết sao? Sao lại có nghi vấn này chứ? Thư là ta cho đốt, Phương đại nhân phát hỏa với nha hoàn của ta làm gì?”
Ngữ khí của Thường Nhuận Chi vẫn như cũ nhàn nhạt.
Lúc trước chưa hạ Thánh chỉ tứ hôn, mỗi ngày Phương Sóc Chương đều viết một phong thơ cho nàng.
Sau khi chỉ hôn, Phương Sóc Chương vẫn còn tiếp tục viết thư, chính là mịt mờ chút, tần suất cũng ít đi.
Tiểu Hàn thị nói việc này với Thường Nhuận Chi, cảm thấy mấy thứ này không tốt cho người ta biết, cho nên sau đó phủ An Viễn hầu tiếp được thư của Phương Sóc Chương, đều từ tiểu Hàn thị xử lý.
Đừng nói Thường Nhuận Chi, chính là Ngụy Tử cũng không có cơ hội nhìn đến này tín.
Thường Nhuận Chi cảm thấy tiểu Hàn thị xử lý việc này là theo lý thường, căn bản không đem việc này để ở trong lòng.
Ai biết trên thư Phương Sóc Chương sẽ viết cái gì?
Chẳng sợ hắn viết gì đó, Thường Nhuận Chi cũng không quan tâm.
“Phương đại nhân nói muốn nói mấy câu, đã không chỉ mấy câu. Không biết ta có thể đi hay chưa? Quý nhân như ngài có nhiều chuyện vội, ta cũng không thiếu chuyện để làm. Ngài có thể tránh ra sao?”
Lúc Thường Nhuận Chi đối mặt Phương Sóc Chương luôn rất đạm mạc, điều này làm Phương Sóc Chương cảm thấy vô lực.
Hắn có chút mơ màng lui qua một bên, Thường Nhuận Chi đi qua hắn, một lát sau xoay người lại, nói:
“À đúng rồi, nghe nói Phương đại nhân hỉ lấy được lân nhi, còn không có chúc mừng Phương đại nhân, hương khói truyền thừa, có người thừa kế.”
Phương Sóc Chương thấy căng thẳng, vừa nhìn, Thường Nhuận Chi đã đi xa.
Phương Sóc Chương đứng ngốc tại chỗ, lặng im thật lâu, rồi như cây thịt biết đi, vào phủ Thái tử.
Đần độn giải quyết xong xuôi chuyện xấu, đồng liêu mời hắn đi ca múa tư đùa bỡn, hắn cũng đi theo. Ngợp trong vàng son, đẩy chén hỏi chén, cánh tay ngọc cặp môi thơm… Chờ hắn trở lại Phương phủ, bên người theo hai vũ cơ da trắng mỹ mạo.
Trần Đông Mai chào đón, tươi cười trên mặt khi nhìn thấy hai vũ cơ cơ hồ nhịn không được co rút.
“Lão gia, hai vị này là…”
Phương Sóc Chương uống say, giọng điệu hàm hồ:
“Cô đơn sao? Cho ngươi làm tỷ muội, rất nhiều tỷ muội…”
Trần Đông Mai nhảy dựng, miễn cưỡng ổn định tâm thần cho người mang hai vũ cơ đi xuống, chính mình tự tay giúp đỡ Phương Sóc Chương trở về phòng.
Trên đường Trần Đông Mai nghĩ chuyện này, nhỏ giọng nói với Phương Sóc Chương:
“Lão gia, ca nhi của Mi di nương sinh bệnh, ngài muốn đi nhìn một cái không?”
Phương Sóc Chương ha ha cười:
“Sinh bệnh? Bệnh thực hay là bệnh giả hả? Đi theo Mi nhi liền sinh bệnh, nếu không phải bị khắc, chính là Mi nhi chiếu cố nó không tốt. Nếu bệnh nữa, cũng đừng để nó bên cạnh Mi nhi… Ngươi nuôi đi? Ai nuôi không phải như nhau à…”
Trần Đông Mai còn chưa phản ứng kịp, không biết nên vui hay nên giận, Phương Sóc Chương đã nhào vào giường, vù vù Đại Thụy (đi ngủ).