Editor: Bộ Yến Tử
Biểu cảm kia rất phức tạp, nhưng Lưu Đồng lại hiểu.
Tự Nhân cất giọng hô to một tiếng “Bãi triều”, đám triều thần nối đuôi nhau mà ra.
Khi bước ngang qua bên cạnh Thụy Vương, có người chân tình cáo từ cùng Thụy Vương, lại có người mang theo biểu cảm vui sướng rõ ràng khi người gặp họa, đối với Thụy Vương mà nói, chờ mong tại một tháng này, Thụy Vương có thể điều tra rõ án giết người ở kỹ lâu.
Thái tử đi rồi, Kỳ Vương muốn nói mấy câu cùng Thụy Vương, nhưng lại bị Lễ Vương lôi đi.
Còn thừa lại Sầm Vương, cà lơ phất phơ đi qua bên người Thụy Vương, cười nhẹ nói: “Thụy Vương huynh làm gì đó, lúc nãy trực tiếp cự tuyệt việc này không phải ổn rồi sao? Loại cục diện rối rắm này, trời ạ, ngươi lại nguyện ý lãm trên người.”
Sầm Vương tiếc nuối lắc đầu, từ trong ống tay áo rút ra cây quạt xếp gõ gõ lưng bản thân, thi thi nhiên bước đi.
Lưu Đồng đi theo phía sau Thụy Vương, không nói gì.
Hắn còn đang suy nghĩ biểu cảm kia của Thụy Vương.
Hai huynh đệ một đường không nói chuyện, sau khi rời cung, đến khi đến chi nhánh đường lớn, Lưu Đồng vừa muốn mở miệng, lại bị Thụy Vương gọi lại.
Thụy Vương nhìn hắn, nửa ngày sau khẽ cười cười, nói: “Ta còn tưởng rằng, hôm nay Tiểu Cửu lại muốn ở bên tai ta lải nhải, nhưng mà hôm nay đệ thật sự trầm ổn. Là vì duyên cớ sắp làm phụ thân sao?”
Lưu Đồng không hé răng.
Dĩ vãng Thụy Vương nhận đến toàn là đãi ngộ không công chính, Lưu Đồng sẽ vì hắn ta bệnh vực kẻ yếu, thậm chí chẳng phân biệt thời gian và trường hợp.
Nhưng hôm nay, Nguyên Vũ đế giao án giết người ở kỹ lâu như khoai lang phỏng tay cho Thụy Vương, ở trên điện Lưu Đồng không có động tác gì cũng không nói, thậm chí hạ hướng, cũng không chút bất mãn hay oán giận.
Thụy Vương cũng cảm thấy tò mò.
Lưu Đồng nhìn Thụy Vương, giật giật môi, nói: “Cũng giống như Sầm Vương nói, lúc đó Ngũ ca có thể không cần…”
“Ta biết.” Thụy Vương cười gật đầu: “Người đưa ra đề nghị để ta tra án này, là người ở phe Thái tử. Hắn ta đề nghị không hợp tình lý, ta hoàn toàn có thể bỏ mặc, áp căn không cần phải nói cái gì, nhường phụ hoàng an bài. Nói vậy, nếu như ta không tiếp nhận tra xét, phụ hoàng cũng sẽ không thể thực đem án này giao thác đến trên tay ta.”
“Vậy Ngũ ca, huynh…”
“Ta chỉ là tò mò thôi.”
Thụy Vương cười cười, vỗ vỗ vai Lưu Đồng: “Được rồi, đệ trở về nghỉ ngơi đi. Chuyện phủ Văn Viễn hầu gọt tước còn chưa xong, án giết người ở kỹ lâu cũng chỉ có kỳ hạn một tháng, mã thượng thi đình, nói vậy kế tiếp lại có việc làm. Mọi việc ta còn cần đệ tới hỗ trợ.”
Lưu Đồng gật đầu, nhìn Thụy Vương đi xa.
Bọn người nhìn không thấy, hắn dài thở, có chút hoảng hốt lắc lắc đầu, cũng không cần cưỡi ngựa hoặc ngồi kiệu, một đường chậm rì rì đi về phía phủ Hoàng tử.
Chờ hắn trở về phủ Hoàng tử, thời gian ngọ thiện đã qua.
Thường Nhuận Chi cho người hâm nóng đồ ăn bưng lên, nhíu mày nói: “Hôm nay thời gian vào triều lâu như vậy?”
Lưu Đồng lắc đầu, vừa ăn cơm, vừa nói tình huống lâm triều cùng Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi kinh ngạc hỏi: “Án giết người ở kỹ lâu sao? Tại sao lại giao án tử cho Thụy Vương?”
Lưu Đồng gật đầu, Thường Nhuận Chi rất tò mò: “Luận chức quyền, loại chuyện như án mạng Thụy Vương nên quản sao?”
Lưu Đồng dừng tay, lắc đầu.
“Vậy thì sao…”
Lưu Đồng liền đem cụ thể quá trình thuật lại một lần, cuối cùng nói: “Ngũ ca nói, huynh ấy cũng tò mò…”
Nói đến đó, Lưu Đồng lại lắc đầu, cũng không có tham ăn, vội vàng ăn xong chén cơm, uống một ngụm canh rồi súc miệng.
Thường Nhuận Chi đưa khăn cho hắn lau miệng, thấy mặt Lưu Đồng lộ vẻ do dự cùng bất an, liền vẫy vẫy tay cho người hầu lui xuống, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Đồng nhíu mày: “Ta cũng… Không quá xác định.”
Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi: “Thời điểm phụ hoàng lên tiếng để Ngũ ca tiếp nhận án, ta có nhìn thấy biểu cảm của Ngũ ca, không biết có phải ta nhìn lầm rồi hay không.”
Thường Nhuận Chi nghiêm mặt, im lặng.
Lưu Đồng cau mày, nói: “Biểu cảm của Ngũ ca giống như… Phụ hoàng đồng ý nằm trong dự kiến của huynh ấy. Mà nếu quả thật để ý liêu bên trong, vì sao Ngũ ca lại nhẹ nhàng thở ra? Ta coi, cảm giác huynh ấy như trút được gánh nặng.”
Thường Nhuận Chi tinh tế nghe, mím môi.
Lưu Đồng tiếp tục nói: “Biểu cảm của Ngũ ca chỉ là chợt lóe mà qua, có lẽ ta nhìn lầm rồi… Bất quá ta có thể khẳng định, nhất định Ngũ ca đã làm ra quyết định gì đó, bằng không vẻ mặt cuối cùng của huynh ấy sẽ không kiên định như vậy.”
“Làm ra quyết định?”
“Ừm.” Lưu Đồng gật đầu: “Thật giống như là… Buông xuống băn khoăn rồi quyết định chuyện gì đó.”
Lưu Đồng nói đến đây, tự mình ngẩn người, lắc lắc đầu, nâng tay vỗ vỗ trán mình: “Ai, không nghĩ nữa.”
Thường Nhuận Chi đưa tay chuẩn bị ấn đầu cho hắn, Lưu Đồng tránh đi, nói: “Ta không sao, nàng đừng dùng sức, để ý thân thể.”
“Nào có mảnh mai như chàng nói.” Thường Nhuận Chi buồn cười nói.
Lưu Đồng mỉm cười: “Đi thôi, lúc này không sai biệt lắm đến lúc nàng ngủ trưa, ta cùng nàng ngủ một lát.”
“Được.”
Thường Nhuận Chi lên tiếng, Lưu Đồng một đường đỡ nàng trở về phòng ngủ.
Thường Nhuận Chi là thai phụ, nằm lên giường một lát liền ngủ.
Lưu Đồng lại gối đầu lên cánh tay, nhìn đỉnh sa trướng ngẩn người.
Trong lòng hắn có chút lo sợ, lại có chút hưng phấn.
Biểu cảm của Thụy Vương, hắn không dám tế tư, lại nhịn không được hướng kỳ vọng của hắn theo phương hướng kia.
Lúc nghiêng người, Lưu Đồng vừa lúc chống lại dung nhan Thường Nhuận Chi đang nằm thẳng ngủ.
Vẻ mặt của hắn nhu hòa lại.
Thường Nhuận Chi hô hấp đều đều, đàn miệng hé mở, vừa thấy thì biết nàng đã ngủ say.
Tâm Lưu Đồng có chút xao loạn, theo hô hấp nơi ngực nàng chung nhịp, chậm rãi đắm chìm xuống.
Hắn si ngốc nhìn dung nhan Thường Nhuận Chi, tầm mắt không khỏi lại rơi xuống bụng nàng.
Hai tay Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng đặt ở trên bụng, bàn tay oánh bạch phảng phất như che chở cốt nhục trong bụng.
Lưu Đồng vươn tay ra, muốn phủ trên tay nàng, chần chờ một lát, thật lâu không dám đặt lên.
Như vậy tới tới lui lui vài lần, cuối cùng tâm tư nghỉ ngơi của Lưu Đồng chiến thắng, thu tay, chỉ chuyên chú nhìn Thường Nhuận Chi.
Thẳng đến lúc Thường Nhuận Chi tỉnh dậy.
Thường Nhuận Chi ưm một tiếng, mở to mắt liền thấy một khuôn mặt tuấn tú.
Nàng sửng sốt, sau đó buồn cười nói: “Tỉnh lại bao lâu rồi?”
Lưu Đồng khó mà nói hắn không có ngủ, nửa đoạn trước đang suy nghĩ chuyện, nửa đoạn sau là ngắm nàng, chỉ ho ho nói: “Vừa tỉnh.”
Thường Nhuận Chi chống tay ngồi dậy, Lưu Đồng đưa tay giúp đỡ nàng.
Hắn dựa vào ven giường ngủ, cũng không tránh ra, Thường Nhuận Chi cũng chỉ có thể ngồi trên giường.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Thường Nhuận Chi nhấc tay nhẹ nhàng nhu ấn trán hắn, quan tâm: “Thiếp thấy trong lòng chàng có vẻ như có việc.”
Vẻ mặt Lưu Đồng vi đốn, sờ sờ mặt mình: “Chỗ nào nhìn ra?”
Thường Nhuận Chi cười nói: “Chúng ta là phu thê, trong lòng chàng có việc, thiếp có tâm linh cảm ứng nha.”
Lưu Đồng cũng đi theo cười rộ lên.
Cười xong, hắn chần chờ một lát, nhẹ nhàng nói: “Nhuận Chi, ta cảm thấy…”
“Hửm?” Thường Nhuận Chi ôn nhu nhìn hắn.
“Ta cảm thấy, dường như Ngũ ca… Muốn bắt đầu đoạt quyền.” Lưu Đồng mím môi, rõ ràng nói ra suy đoán của mình.
Thường Nhuận Chi hơi há mồm, trên cơ bản còn có chút mơ hồ, cũng bởi vì câu nói của Lưu Đồng nhất thời tiêu tán sạch sẽ.