Cách một ngày, cửa viện lại được tổng quản thái giám mở ra lần nữa.
Những thứ Ngụy Tử cần, rau quả và gà được đưa tới. Mặt khác, tổng quản thái giám còn cho người khiêng vào mấy bao đậu tử phơi khô.
Ngụy Tử liên tục nói cảm tạ, vẻ mặt tổng quản thái giám không chút biến hóa.
Hoa Trạch theo hắn ta hàn huyên, hỏi chuyện trong ngõ hẻm Trung Quan, tổng quản thái giám không đáp, căn dặn người để đồ xuống sau đó khóa cửa viện.
Hoa Trạch không có nổi giận, đợi đến lúc đưa cơm, Hoa Trạch lại hàn huyên cùng độc nhãn thái giám.
Nếu so với tổng quản thái giám, bình thường nhìn độc nhãn thái giám không hé răng, nhưng có người nói chuyện cùng hắn ta, hắn ta lại rất thích ý cùng người trao đổi.
Hơn nữa thu bạc của Hoa Trạch, hắn ta nói chuyện trong ngõ hẻm Trung Quan, càng thẳng thắn thành khẩn.
Hoa Trạch góp nhặt tư liệu trực tiếp, quay đầu nói cho hai vị chủ tử nghe.
Vì sao thái độ của thái giám trong ngõ hẻm Trung Quan lại ôn hòa với bọn họ, không làm khó, ngược lại hiển nhiên chiếu cố bọn họ?
Là vì ngõ hẻm Trung Quan chưa từng có hoàng thân quốc thích đi vào, chuyện gặp được Lưu Đồng, xem như là gặp lần đầu.
Đầu óc con người đều ở quan vọng, đoán rằng Lưu Đồng có thời điểm phục khởi.
Bởi vì đoán không xong chuẩn đếm, cho nên mặc dù mọi người không thân cận, cũng sẽ không gấp gáp đến bắt nạt người. Nếu có thể làm chút ơn huệ nhỏ, chỉ cần không tổn hại ích lợi của mình, mọi người đều nguyện ý.
Độc nhãn thái giám còn nói, chuyện đưa cơm cũng có người cướp đến làm. Hắn ta vì nịnh bợ tổng quản thái giám, nên chiếm được ưu việt mới có thể tới chỗ này.
Lúc trước Lưu Đồng và Hoa Trạch không có mở miệng nói chuyện, hắn ta cũng không dám mở miệng. Sau đó Hoa Trạch nói chuyện cùng hắn ta, hắn ta mới dám lên tiếng.
Ngõ hẻm Trung Quan có một trù phòng lớn, bên trong có người phụ trách cơm canh mỗi ngày. Đến thời gian dùng cơm, mọi người sẽ tự mình vào trong đó dùng bữa. Bởi vì Lưu Đồng bị nhốt trong viện này, cho nên không tính bọn họ. Nhưng đưa đồ ăn tới bên này, cũng là chỗ kia làm. Mọi người cam chịu mở bệ bếp khác, nấu cơm canh muốn tinh ranh hơn chút ít.
Hoa Trạch nói: “An Trường nói, từ bên kia đi lại, phải mất thời gian một chén trà. Lúc này mùa hè, đồ ăn đưa tới sẽ không lạnh, nhưng chờ tới lúc thời tiết lạnh, phỏng chừng mùi vị đồ ăn đưa tới có chút sai biệt.”
An Trường là tên của độc nhãn thái giám, còn tổng quản thái giám, họ Từng tên Toàn Đức.
Lưu Đồng than một tiếng, gật đầu nói: “Thì ra là thế.”
Hoa Trạch hỏi: “Điện hạ, bước tiếp theo chúng ta nên làm sao?”
“Tiếp tục cùng bọn họ bảo trì quan hệ thân cận, như vậy trao đổi vài thứ cũng tiện hơn.” Lưu Đồng nói: “Hiện tại bọn họ coi như có chút thiện ý đối với chúng ta, nhưng không thể đại ý.”
Trong lòng Lưu Đồng vẫn bất an như cũ, chỉ sợ Thái Tử thừa dịp tình trạng hiện tại của hắn không tốt, bỏ đá xuống giếng.
Theo hiểu biết của hắn về Thái Tử, chuyện như vậy, Thái Tử làm được.
Ngày cứ trôi qua bằng phẳng như vậy.
Ngụy Tử trồng trọt rau quả, lại hỏi An Trường muốn nông gia phì, gà tể tử đã chết một con, còn lại đều nuôi sống, tổng cộng có một con gà trống, năm con gà mái, vừa vặn đánh minh cùng sản đản đều có. Hoa Trạch làm một căn nhà nhỏ dưới tàng cây Ngân Hạnh, xem như là chỗ ở cho sáu con gà.
Mùi vị nông gia phì khiến cho Dương Dương không thể chịu được, khi mới bắt đầu bé còn che mũi, la thối, thời gian lâu, mùi vị phân chuồng tan ra, Dương Dương cũng quen dần.
Lưu Đồng đùa bé, hỏi bé ở chỗ này ăn uống không tốt, vui hay không vui.
Dương Dương nói: “Vui vẻ! Cha và nương đều ở đây, không cần đợi thời gian dài cũng không thấy cha.”
Lưu Đồng không biết nên cái gì mới tốt.
Buổi chiều hôm đó, theo thường lệ Dương Dương ngủ ở trong sườn, Thường Nhuận Chi quạt cho bé.
Lưu Đồng ngồi ở ghế tựa bên giường, nhẹ giọng mở miệng nói: “Nhuận Chi, Dương Dương đã đến tuổi vỡ lòng, chúng ta nơi này không có sách vỡ lòng…”
“Ai nói không có?” Động tác trên tay Thường Nhuận Chi không ngừng, nói: “Ngày đó sau khi thiếp đến, không phải đưa tới rất nhiều đồ sao? Có một cái sọt trúc, bên trong đều là sách.”
Đúng là Lưu Đồng không chú ý tới, vội hỏi: “Phải không? Là sách gì?”
Thường Nhuận Chi cười nói: “Chính là sách vỡ lòng cho Dương Dương.”
Thường Nhuận Chi nghiêng đầu nhìn Lưu Đồng: “Thiếp đã tính toán vào đây cùng chàng, tự nhiên muốn chuẩn bị tốt những vật cần dùng trong này, sao có thể xem nhẹ bộ sách vỡ lòng cho Dương Dương? Bất quá, sách thì có, bút mực cũng đủ con dùng, chỉ là giấy phỏng chừng không đủ. Tiểu hài nhi luyện chữ, thật sự hao giấy.”
“Không có chuyện gì không có chuyện gì, đến lúc đó không đủ, lại nhờ người đưa một ít vào.”
Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Lưu Đồng cũng thả xuống, đứng dậy đến bên người Thường Nhuận Chi nhận lấy cây quạt trong nàng: “Để ta.”
Thường Nhuận Chi giao cho hắn, còn nàng thì nằm xuống, nói: “Lúc trước thấy chàng vội vàng, nên không nhắc chuyện này. Sách là thiếp nhờ Đại tỷ tỷ dựa theo sách Cảnh Thiên học vỡ lòng chuẩn bị, cũng không biết có thích hợp với Dương Dương chúng ta hay không. Khuông đồ đó Ngụy Tử chưa động tới, còn đặt ở Đông sương, ngày mai chàng lấy ra nhìn thử đi.”
Lưu Đồng lên tiếng, nhịn không được đưa tay ôm lấy Thường Nhuận Chi, giọng điệu lưu luyến: “Nhuận Chi, nàng nghĩ thực chu đáo, sao nàng có thể thông minh như vậy…”
Thường Nhuận Chi buồn cười đẩy đẩy hắn: “Đừng ngấy thiếp, thiếp nóng.”
Lưu Đồng vội vàng buông ra, biết nữ nhân có thai không thể chịu nóng, gia tăng lực đạo quạt.
Thường Nhuận Chi nghiêng nghiêng người, nói với Lưu Đồng: “Dương Dương còn nhỏ, hiện tại chúng ta cũng không dạy con cái gì, chỉ cần làm cho con hứng thú học tập là được. Bình thường lúc không có chuyện, chàng là cha phải nói nhiều chuyện kỳ văn thú sự cho con nghe, khiến con nổi lòng hiếu kỳ, thông qua kỳ văn thú sự rút ra đạo lý bao hàm bên trong, thường thức nói cho con biết.”
Lưu Đồng có chút không hiểu: “Đạo lý và thường thức, ta hoàn toàn có thể trực tiếp nói cho con biết.”
“Nhưng thông qua chuyện xưa học được, càng làm cho con có ấn tượng khắc sâu không phải sao?” Thường Nhuận Chi cười nói.
Lưu Đồng lại hỏi: “Vậy không cho con học sách sao? Ta kể chuyện xưa với con, trừ bỏ cái này, con còn có thể học được cái gì?”
“Có thể học chàng thái độ và góc độ bình luận kỳ văn thú sự, có thể thông qua chàng miêu tả cho con, hiểu biết bộ dáng thế gian này.”
Thường Nhuận Chi cười khẽ: “Đó cũng chính là nguyên nhân thiếp không phản đối Dương Dương theo thiếp tới đây với chàng. Con đường trưởng thành của con, nếu như thiếu phụ thân làm bạn, không phải là chuyện tiếc nuối à.”
Lưu Đồng chưa từng nghe qua lý luận như vậy, không hiểu sao lại thấy cảm xúc mênh mông.
“Nói như thế… Ta phải làm phu tử vỡ lòng cho Dương Dương?” Lưu Đồng mĩm cười nói.
Thường Nhuận Chi hừ một tiếng: “Xem chàng mỹ.”
Dừng một chút, nàng nói: “Kỷ Cương nhà Ngụy Tử nhỏ hơn Dương Dương một tuổi, hiện tại nói còn không rõ lắm. Nếu như Dương Dương đọc sách tập viết, có Kỷ Cương chơi cùng.”
Nhi tử Ngụy Tử tên là Hoa Kỷ Cương, bé củ cải hai tuổi, cả ngày chỉ biết ngây ngô cười, nhưng là hài tử có cá tính lạc quan.
Lưu Đồng nghe vậy cười nói: “Dương Dương vỡ lòng, vậy Kỷ Cương cũng vỡ lòng chung. Hai đứa có thể trở thành bạn cũng là duyên phận, dạy một đứa là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy, ta liền dạy hai đứa, cũng đỡ để Hoa Trạch lo lắng tương lai con hắn thành ngốc tiểu tử.”