Edit: Bộ Yến Tử – 

Quả thực giống như Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi đoán, nửa đường trở về thì Thụy vương bị chặn giết, sát thủ mai phục bên trong ba trăm kỵ binh hắn ta dẫn dắt.

Thụy vương sớm có phòng bị, sau khi bắt được mật thám liền xử tử, rải ra tin tức Thụy vương bị thương nặng không trị được.

Nhớ năm đó, lúc Thụy vương đi Duyện Châu, Lưu Đồng còn lo lắng đề phòng cả ngày, sợ hắn ta bị tổn thương trên đường đi. Bây giờ cho dù có nghe được tin tức hắn ta bị thương nặng không trị được bỏ mình, Lưu Đồng có thể nói một câu chắc chắn, đó là chuyện không thể nào.

Dù sao, Thụy vương đã sớm không còn là Thụy vương của năm đó.

Thường Nhuận Chi bắt đầu nóng lòng chuyện Lưu Cảnh Lăng học đi, ở trong sân đi qua đi lại, do cúi lâu thắt lưng có chút đau nhức. Lưu Đồng dặn dò Lưu Cảnh Dương và Kỷ Cương viết chữ to, còn mình thì đi tới cửa phòng, ôm lấy nhi tử từ tay thê tử, bé đang giơ cánh tay béo mập lên. 

Tiểu Cảnh Lăng không vừa ý, phát hiện đổi người, a a kêu vài tiếng không không, tiểu hài nhi khí lực lớn, cánh tay đánh lên mặt Lưu Đồng, phát ra tiếng “Ba” giòn vang.

Lưu Đồng bất đắc dĩ ôm bé, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé cười mắng: “Tiểu nhi lớn mật, dám đánh cả cha ngươi à!”

Thường Nhuận Chi cười tủm tỉm kéo lại quần áo trên người Tiểu Cảnh Lăng, miễn cho bé lộ bụng cảm lạnh.

Tiểu Cảnh Lăng đã qua sinh nhật một tuổi, lúc này đã là thời tiết giữa hè.

Nếu như trên đường trở về Thụy vương không có gặp chuyện không may, chắc là bây giờ đã sắp đến kinh thành.

Bây giờ Lưu Đồng có thêm một đứa nhỏ, nên sắp xếp buổi sáng và buổi chiều dành ra một canh giờ dạy Lưu Cảnh Dương và Kỷ Cương đọc sách viết chữ, lúc rãnh sẽ giúp Thường Nhuận Chi ôm hài tử.

Đứa nhỏ Lưu Cảnh Lăng này quá mức hoạt bát, vừa học đứng thẳng, đã náo loạn muốn bước đi, không sợ chút nào.

Lúc học đi bị ngã sấp xuống, cũng không giống như hài tử khác sợ hãi đi lại, ngược lại càng thêm hưng phấn bước đi, còn thường xuyên muốn vùng thoát khỏi tay Thường Nhuận Chi tự mình đi.

Lưu Đồng cười nói đứa nhỏ này trời sinh phản cốt, lá gan lớn, nhất định phải giáo dưỡng thật tốt, bằng không dưỡng ra một tên không sợ trời không sợ đất, vậy thì nguy rồi.

Phu thê Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi đều muốn bye bye tính tình của bé, ngược lại đại ca Lưu Cảnh Dương lại vô cùng sủng ái tiểu đệ Cảnh Lăng, chỉ cần tiểu Cảnh Lăng lộ ra chút ủy khuất, Lưu Cảnh Dương sẽ thỏa hiệp với đệ đệ.

Lưu Đồng thấy tình cảm huynh đệ bọn họ tốt đương nhiên cao hứng, nhưng khi thấy đứa con lớn không chỗ nào không thuận theo tiểu nhi tử lại thấy rất đau đầu.

Cả ngày trong tiểu viện đều là cảnh Lưu Đồng quản giáo Tiểu Cảnh Lăng, Tiểu Cảnh Lăng ủy khuất khóc thét, Lưu Cảnh Dương lao tới bảo vệ đệ đệ. Lưu Đồng bất đắc dĩ tránh lui, Thường Nhuận Chi ra trận ôm lấy Tiểu Cảnh Lăng làm dịu.

Mỗi khi Hoa Trạch và Ngụy Tử nhìn, đều dở khóc dở cười.

Từ lúc Tại quản sự rót nước thép vào ổ khóa, cửa tiểu viện chưa từng mở ra. Cũng may trong tiểu viện có rau dưa, Ngụy Tử cũng cất giữ một số đồ ăn, thường thường cũng có thể giết một con gà, mỗi ngày luôn có trứng gà ăn chưa bao giờ ngừng.

Chẳng qua không có chút thịt cung ứng mỗi ngày, trên phương diện ăn uống khó tránh khỏi có chút ủy khuất.

Tiểu Cảnh Lăng sinh hoạt không quá cẩm y ngọc thực, chỉ cần mỗi ngày có bánh ga-tô ăn đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Còn Lưu Cảnh Dương, cũng ăn qua hai năm cực khổ, hiện tại không có gì bất mãn. Hắn thấy mình thân là trưởng tử, rất tự giác có trách nhiệm của đại ca, học văn tập viết rất nỗ lực, người cũng cần cù, còn thường xuyên giúp đỡ Ngụy Tử cho gà ăn, quét dọn sân vườn.

Đệ đệ nghịch ngợm hắn biết, cho nên hắn tận lực khiến chính mình ổn trọng chút, để cha nương không cần quá bận tâm.

Tình huống của Lưu Đồng ở ngõ hẻm Trung Quan, Nam Bình vương cũng có nghe thấy. Vì không muốn làm cho Thái Tử nghi ngờ, quả thật mặt ngoài hắn ta không có phản ứng gì nhưng ngầm bên trong thì thỉnh thoảng Nam Bình vương sẽ cho người đưa ít tiếp viện. Thừa dịp ban đêm lặng lẽ phóng tới đầu viện, không để những người khác biết. 

Trong lòng Lưu Đồng và Hoa Trạch biết, cũng không đề cập tới, phàm là ngày hôm sau thức dậy phát hiện đồ trong viện, liền lặng lẽ thu, có thể dùng hay dùng, có thể lâu phóng liền lâu phóng.

Lại nói tiếp, này giống như đang làm tặc.

Sinh hoạt cứ như vậy không gợn sóng không sợ hãi trôi qua, cho đến lúc tin tức Thụy vương bị thương nặng không trị được truyền đến, cũng không có tạo thành quá nhiều thay đổi với Lưu Đồng.

Thái Tử tự nhận là sau khi Lưu Đồng biết tin tức này, tất nhiên muốn bệnh nặng một hồi. Nhưng lại làm cho hắn ta thất vọng rồi.

Sáng sớm hôm nay, Hoa Trạch và Ngụy Tử vẫn như cũ dậy sớm, sau khi nấu nước sôi thì bắt đầu đi vòng quanh tiểu viện nhìn thử có đồ được tiếp tế vào hay không.

Đó cũng đã trở thành thói quen của hai phu thê trong thời gian gần một năm nay. 

Chính là, hôm nay trong viện không có đồ vật, ngược lại đứng một người.

Hoa Trạch cảnh giác kéo Ngụy Tử ra phía sau, cẩn thận đánh giá người đứng trong trắng sớm, mị hí mắt, thần sắc biến đổi: “Thụy…”

Vừa hô lên một chữ, hắn ta vội vã ngậm miệng lại, vội vàng bước tới hai bước nói: “Thụy vương!”

Ngụy Tử cũng há hốc miệng, tiến lên nói: “Nô tì, nô tì đi báo cho chủ tử!”

Hai phu thê vô cùng hưng phấn không hiểu.

Không giống như Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi lạc quan với phán đoán Thụy vương vẫn chưa bỏ mình, trong lòng Hoa Trạch và Ngụy Tử có chút không yên.

Nếu thật sự Thụy vương chết đi, vậy khi nào thì Cửu điện hạ mới có thể rời khỏi ngõ hẻm Trung Quan?

Bọn họ không dám ở trước mặt chủ tử lộ hoài nghi và lo lắng, chỉ có thể áp chế cảm xúc bi quan dưới đáy lòng.

Vừa nhìn rõ người tới là Thụy vương, sao bọn họ có thể không cao hứng?

Lưu Đồng nhanh chóng ra khỏi phòng, vừa đi ra ngoài vừa mặc ngoại sam.

Một khắc kia khi nhìn thấy Thụy vương, trái tim Lưu Đồng đại định.

“Ngũ ca…”

Hắn gọi một tiếng, yết hầu có chút nghẹn ngào.

Tính ra, hắn cùng với Thụy vương đã có bốn năm năm không gặp.

Da của Thụy vương đen hơn rất nhiều, trên mặt cũng thêm vài phần phong sương tang thương, nhưng cơ trí trong mắt vẫn còn, mặc một bộ cạn bào màu xám. Ánh mắt nhìn về phía Lưu Đồng vẫn là yêu thương quen thuộc.

Lưu Đồng đến gần Thụy vương, Thụy vương bắt lấy bả vai hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn nói: “Tiểu Cửu, vất vả cho đệ.”

Lưu Đồng khịt khịt mũi, nhẹ giọng nói: “Đệ hoàn hảo, Ngũ ca ở Yến Bắc, không có chịu khổ chứ?”

“Không có.”

Thụy vương cười cười, đẩy Lưu Đồng ra cẩn thận đánh giá mặt hắn, chê cười nói: “Nhìn đệ coi như còn béo trắng.”

Lưu Đồng ngượng ngùng cười cười: “Ừm, Nhuận Chi nuôi đệ rất khá.”

“Nghe nói đệ muội có thai, đi theo đệ đến ngõ hẻm Trung Quan, bây giờ thứ tử đệ đã một tuổi.” Thụy vương vui mừng nói: “Ánh mắt Cửu đệ tốt lắm, cưới thê tử tốt, biết chiếu cố đệ, chiếu cố hài tử, đều rất thỏa đáng, không có hạ đầu xuống.”

Lưu Đồng gật đầu, nâng tay xoa xoa ánh mắt, cao hứng nói: “Ngũ ca vào nhà đi, đệ bảo em dâu huynh làm cho huynh chút thức ăn ngon, tay nghề của nàng rất tốt đó!”

Thụy vương gật đầu, Lưu Đồng giục Ngụy Tử đi pha trà cho Thụy vương, đi vào buồng trong thì thấy Thường Nhuận Chi đã đứng dậy mặc xiêm y, vội bảo nàng đi chào Thụy vương, rồi sau đó đến phòng bếp làm chút thức ăn ngon.

Thường Nhuận Chi theo lời làm theo, đi phòng bếp làm mì sợi, thái chút thịt, vô cùng thơm.

Thụy vương không khách khí, ăn sạch một bát thức ăn tràn đầy.

Lúc này mới đến lúc Lưu Cảnh Dương và Lưu Cảnh Lăng tỉnh ngủ thức dậy. Thường Nhuận Chi đi lo liệu cho hai hài tử, Thụy vương nâng trà, nói với Lưu Đồng: “Ít ngày nữa quan tài của ta sẽ được vận chuyển hồi kinh, thời cơ khởi sự, cũng tại một lần này.”