Một trăm lượng? Còn tích tiểu thành đại? Khương Lộ Dao giống như bị sét đánh!

Nàng nhớ lúc nãy gặp hai vị đường muội ngoài cửa, trang sức đeo trên người các nàng từ trên xuống dưới không món nào dưới trăm lượng…

Hai ngày trước tứ thẩm tặng pho tượng Ngọc Quan Âm cho lão phu nhân có giá trị xa xỉ.

.Mà mẫu thân nàng lại ở đây hoan hô nhảy nhót chỉ vì có thể “tham ô” được một trăm lượng của Vĩnh Ninh hầu phủ?

– Nương, chúng ta không thiếu bạc.

Khương Lộ Dao biết tình hình tài chính trong nhà nàng, vì từ lúc nàng xuyên tới đây, liền tiếp nhận quyền giữ tài chính của chi thứ hai.

Tuy không giống thời hiện đại, nhưng chuyện tăng thu giảm chi linh tinh này nọ, Khương Lộ Dao vẫn làm rất tốt.

Nhị phòng cũng không thiếu tiền như người ngoài nghĩ.

Nhưng cho dù phụ mẫu nàng có tích được cả một gia tài bạc triệu đi chăng nữa, thì vẫn không thể cải tạo được tính tham lợi, keo kiệt của mẫu thân nàng.

– Nữ nhi à, nương làm vậy là vì hồi môn của ngươi với sính lễ của ca ca ngươi đấy!

Nhị phu nhân bị nữ nhi nhìn mà cảm thấy ngượng ngùng, tay vẫn giữ chặt tờ ngân phiếu, ý tứ là ai tới cũng không trả.

– Ngươi cùng ca ca ngươi cũng không còn nhỏ, lại còn không được lão phu nhân yêu thích, chờ đến lúc các ngươi thành thân, chắc chúng ta không còn ở hầu phủ nữa, phụ thân ngươi không có hy vọng thừa tước, nếu không tích góp ít bạc, sau này hai người các ngươi khó mà mai mối…

– Nương nghĩ gia tài bạc triệu là có thể giúp ca ca sính được vị tiểu thư huân quý danh môn?

– Chắc được…

Ánh mắt nhị phu nhân tràn đầy kỳ vọng, đôi mắt phượng sáng lấp lánh, đôi môi mỏng mấp máy:

– Ngươi không hiểu đâu…Ta cũng không định nói cho ngươi biết, nhưng mà hôm nay… Nương nói nhỏ cho nghe, ngươi ngàn vạn lần không được nói cho ai biết.

– Lại là vị cao nhân nào đấy nói với nương tương lai ca ca sẽ trở thành phò mã chứ gì? Hay là quận mã?

( Yul: quận mã là chồng của quận chúa, quận chúa là đích nữ của vương gia)

– A.

Nhị phu nhân sửng sốt, hoài nghi hỏi:

– Làm sao ngươi biết?

Khương Lộ Dao vỗ trán, chán nản nói:

– Sao không thấy vị cao nhân nào nói ca ca có thể đỗ trạng nguyên? Làm phò mã? Không phải là ăn bám sao?

Nhị phu nhân nâng tay đánh vào vai nàng, bất mãn mắng:

– Ca ca ngươi là cái dạng gì, ngươi còn không rõ sao? Có thể làm phò mã đã là trời cao ban ân, mà làm được phò mã, còn không phải là có bản lĩnh sao?

Nói cách khác, ăn bám cũng cần có bản lĩnh?

Khương Lộ Dao lý giải như vậy cũng không sai!

Nhị phu nhân lấy khăn lau mắt:

– Nha đầu không có lương tâm, ta làm như này là vì ai?

Khương Lộ Dao biết nhị phu nhân giả vờ khóc, nhưng nàng cũng không kiên trì nổi, cam chịu nói:

– Lấy sổ sách ra đây đi, nữ nhi giúp nương làm giả sổ sách!

– Nữ nhi ngoan, nương biết ngươi là đứa nhỏ hiếu thảo nhất!

Nhị phu nhân vội vàng đem sổ sách thu chi tu bổ hoa viên cho Khương Lộ Dao, nữ nhi nàng làm giả, ai cũng không nhìn ra sơ hở.

– Ngươi với ca ca ngươi mỗi người một nửa, có cái gì nương cũng để cho các ngươi, nương không biết nhiều chữ… Coi như biết hết chữ cũng không làm sổ sách hoàn thiện như ngươi, bá mẫu, thẩm thẩm của các ngươi đều là người khôn khéo cơ trí, nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề, nữ nhi à, sau này nương hoàn toàn trông cậy vào ngươi.

Nhị phu nhân phe phẩy quạt cho nữ nhi, từ lúc nữ nhi khỏi bệnh, càng ngày nàng càng đào góc tường hầu phủ thuận lợi hơn.

Nàng dưỡng nữ nhi đương nhiên phải xuất sắc nhất:

– Dao Dao, hay là chúng ta tham ô nhiều nhiều một chút, thêm một hai lượng cũng được…

– Bỏ đi, bỏ đi, ngươi đừng trừng mắt, ta không nói nữa là được chứ gì?

Nhị phu nhân lầm bầm:

– Càng lúc càng giống lão phu nhân, khiến người ta không dám đối diện với ngươi.

– Số mệnh của lão phu nhân cũng không được tốt, đêm dài lạnh lẽo thê lương, cô độc…Ngươi có mệnh phú quý nha, sau này sẽ làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân! Lại còn nhi tôn đầy đàn, phu thê hòa thuận, thầy tướng số nói rồi, cả Vĩnh Ninh hầu phủ này chỉ có mệnh của ngươi là tốt nhất!

– Nương…

Không phải Khương Lộ Dao chưa từng làm giả sổ sách, sau khi tới đây, nàng thường xuyên vì vài chục, vài trăm lượng bạc mà làm giả sổ sách!

Một người tính toán siêu việt…Lại dùng vào việc này, Khương Lộ Dao chỉ còn bất đắc dĩ:

– Nếu nương cùng phụ thân, còn có ca ca cứ tiếp tục gây chuyện thế này, ta thấy cả đời này cũng không thể trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

– Tại sao?

– Nương còn dám hỏi tại sao? Nếu ta không bị các ngươi gây chuyện mà mệt chết, thì cũng bị các ngươi chọc cho tức chết!

Đối với Khương Lộ Dao mà nói, cắt xén một trăm lượng không có gì khó, nhưng cái khó là phụ thân nàng dám chạy tới Triệu vương phủ!

Không lẽ sầu quá hóa quen? Thậm chí nàng còn thảnh thơi sửa sổ sách giúp mẫu thân!

Nàng cũng chẳng còn lo lắng đến chuyện phụ thân mang người tới cửa Triệu vương phủ cứu nhi tử.

Chuyện có hỏng thêm nữa thì cùng lắm là cả hai phụ tử đều vào đại lao trong Triệu vương phủ.

Tính theo thân phận, thì Triệu vương và phụ thân của nàng còn có quan hệ họ hàng thân thích.

Dù phụ thân không phải là thân sinh nhi tử của tổ mẫu, thì trên danh phận, nhi tử của thiếp thất đều là nhi tử của đích mẫu!

Trời dần dần tối, các phòng trong hầu phủ đèn đuốc sáng trưng như ban ngày!

Nhị phu nhân thỏa mãn cất kỹ tấm ngân phiếu một trăm lượng, lúc này nàng mới lo lắng cho trượng phu cùng nhi tử, liên tục nhìn ra cửa:

– Nữ nhi, bọn họ sẽ không có chuyện gì đi.

– Chắc vậy.

Khương Lộ Dao đưa tách trà cho nhị phu nhân:

– Trong viện tổ mẫu truyền ra tin tức, tổ mẫu cũng không đi thôn trang nghỉ mát, lát nữa tổ mẫu sẽ truyền vãn thiện, nương đi qua đi!

– Lão phu nhân cũng thật là, lẽ ra nên sớm định ra thế tử, để đỡ cho mấy vị đại bá của ngươi tranh giành cấu xé lẫn nhau, cũng đỡ để bọn họ vì tước vị mà hỏng hết tình cảm huynh đệ!

-…

Đối với chuyện mẫu thân sẽ thỉnh thoảng thông minh đột xuất, Khương Lộ Dao đã không còn bất ngờ.

Chỉ cần không nhắc đến tiền bạc, mẫu thân vẫn có thể phân biệt nặng nhẹ, mẫu thân Uông thị của nàng biết mình sẽ có được cái gì.

– Tổ phụ còn khỏe mạnh, dù lập thế tử thì thế nào? Lập được cũng phế được.

Khóe miệng Khương Lộ Dao cong lên:

– Trận đoạt tước này có thể sánh bằng tuồng diễn trong phủ của đám huân quý danh môn, thật phấn khích!

Xiếc khỉ đã là gì? Đùa bỡn người mới là cảnh giới cao nhất!

Khương Lộ Dao chỉ hy vọng, lúc thân thể lão phu nhân suy tàn, vẫn có thể dắt mũi đám người bọn họ chạy vòng vòng!

Nhị phu nhân bị Khương Lộ Dao dìu ra cửa, Khương Lộ Dao lo lắng dặn dò:

– Muộn thế này mà phụ thân với ca ca còn chưa rời khỏi Triệu vương phủ, chỉ có hai khả năng, một là loại vô cùng tốt, Triệu vương và phụ thân bỏ qua chuyện cũ, nên hắn giữ hai người họ ở lại vương phủ làm khách, loại còn lại, là bọn họ bị Triệu vương bắt nhốt! Trong hầu phủ này, loại tin tức như vậy không thể giấu được, ở trước mặt tổ mẫu, bá mẫu và các vị thẩm thẩm chắc chắn sẽ nhắc tới… Nương…

– Nương biết nên nói thế nào.

Nhị phu nhân nắm chặt tay nữ nhi, ánh mắt kiên định:

– Ta sẽ không để các nàng xem náo nhiệt.

Khương Lộ Dao nở nụ cười hài lòng, lại nghe nhị phu nhân bồi thêm một câu:

– Ngươi nói xem, sao lão phu nhân không đi thôn trang dưỡng lão đi? Nàng ở trong phủ làm gì? Thấy nàng…Chân ta lại bị chuột rút.

Khương Lộ Dao thở dài một hơi, quả nhiên không thể trông cậy vào mẫu thân nàng!

Trước khi vào viện, nhị phu nhân đứng ở ngoài cửa liếc vào bên trong viện.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, vài bóng dáng quen thuộc in lên cửa sổ, phu nhân các phòng còn lại đã đến đông đủ.

Trong lòng căng thẳng, lại nghe nha hoàn hầu hạ lão phu nhân nói, hai ngày nữa lão phu nhân sẽ mang các vị tiểu thư trong hầu phủ đi Tần vương phủ, sắc mặt nhị phu nhân ngưng trọng.

Tuy nhị gia có chút trung nhị, lúc nào cũng gây họa, nhưng nhị phu nhân cũng chưa từng lo lắng cho phu quân của mình.

Nàng biết dựa vào “năng khiếu” của hắn sẽ không chọc ra tai họa gì lớn, nhưng Tần vương phủ không giống vậy.

Tần vương là nhi tử nhỏ nhất của thái hậu nương nương, đương kim hoàng thượng là trưởng tử.

Nhưng theo lời đồn từ trong cung truyền ra, hoàng thượng cũng không phải là nhi tử mà thái hậu yêu thương nhất!

Người được thái hậu yêu thương nhiều nhất, chính là hoàng đệ Tần vương!

Tần Vương đã từng xuất chinh, bình định biên cương Đại Minh, là một vị vương gia có chiến công hiển hách, rất được hoàng đế tín nhiệm.

Nhưng Tần vương yểu mệnh, không biết vì nguyên nhân gì, mà hắn thắng lớn trở về kinh không lâu sau thì đột tử.

Nghe nói lúc đó hoàng thế khóc thảm thiết, nhiều ngày không tiếp triều vì cái chết của thân đệ, lại còn cho phép Tần vương thế tử tiếp tục thừa kế, chứ không tước vị.

Hiện giờ thanh thế của Tần vương phủ không lớn như trước, nhưng vẫn là nhất đẳng huân quý.

Nhị phu nhân cầm tay nữ nhi, vài lần muốn nói lại thôi, Khương Lộ Dao kỳ quái hỏi:

– Nương?

– Trở về rồi nói!

Nhị phu nhân thuận theo nha hoàn vén rèm cửa mà đi vào trong phòng, dẫn Khương Lộ Dao quy củ thỉnh an lão phu nhân.

Khương Lộ Dao thấy mọi người đã đến đầy đủ, Khương Lộ Châu và Khương Lộ Kỳ mỗi người một bên làm bạn bên người lão phu nhân.

Các vị phu nhân các phòng khác chỉ có thể đứng trước mặt hầu hạ cơm nước.

Đích nữ đại phòng Khương Lộ Lâm vừa thành thân tháng trước, phu gia là Lâm gia vọng tộc ở Giang Nam. dòng dõi cực kỳ tương xứng với Vĩnh Ninh hầu phủ.

Nghe nói đại phu nhân không vừa lòng cửa hôn sự này, nhưng ở hội hoa xuân Khương Lộ Lâm lại phải lòng Lâm công tử, hai người tình đầu ý hợp, quyết định đầu bạc răng long.

Khương Lộ Lâm chống chọi áp lực từ phụ mẫu khăng khăng đòi gả vào Lâm gia, nghe nói lão phu nhân còn cổ vũ, lại còn cho Khương Lộ Lâm một phần hồi môn khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Khương Lộ Dao thấy hai vị đường muội đích nữ còn lại thực sự được lão phu nhân yêu thương.

Xem ra đại bá mẫu phản đối kết thân với Lâm gia chỉ sợ không phải ghét bỏ Lâm gia! Có lẽ cảm thấy không có ai ở bên người lão phu nhân… Dù sao lão phu nhân cũng không vừa mắt thứ nữ.

Làm nhiệm vụ là một nhân vật quần chúng chuyên nghiệp, Khương Lộ Dao sẽ không sớn lại gần nịnh nọt lão phu nhân.

Im lặng ngồi ở vị trí xa một chút, nhìn Khương Lộ Châu liều mạng khoe mẽ lấy lòng…

Khương Lộ Dao biết lão phu nhân đang đùa bỡn bọn họ, bởi vậy nàng xem rất đã nghiền.

Nhưng mà, hôm nay ánh mắt đích nữ tứ phòng Khương Lộ Kỳ có chút không bình thường, nàng đã nhìn Khương Lộ Dao nhiều lần.

Đối với vị tứ đường muội này, Khương Lộ Dao không dám khinh thường, đừng nhìn Khương Lộ Kỳ trầm ổn, trầm tĩnh mà lầm.

Từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, nàng là người có chuyện xưa.

Chi thứ hai đã rất loạn rồi, Khương Lộ Dao tuyệt đối không dám trêu chọc Khương Lộ Kỳ.

Ánh mắt Khương Lộ Kỳ có chút u ám, điểm này khiến Khương Lộ Dao không nghĩ ra, Khương Lộ Kỳ có gì không hài lòng?

Tứ gia chính là người có hy vọng được thừa tước cao nhất!

Dùng vãn thiện xong, lão phu nhân nhấp một ngụm trà, bất ngờ hỏi:

– Lão nhị đã về chưa?

Nhị nhu nhân cứng người, vâng vâng dạ dạ trả lời:

– Còn chưa về, nhị gia bất hiếu, khiến mẫu thân phải lo lắng.

Lão phu nhân cũng không hỏi nhiều, hơi nâng lên mí mắt, ánh mắt lão luyện phong sương dừng ở trên người nhị phu nhân.

Khóe mắt liếc nhìn Khương Lộ Dao đang ngồi nghiêm chỉnh, trầm mặc.

Khương Lộ Kỳ bên cạnh nàng cũng thường xuyên trầm mặc, nhưng Khương Lộ Kỳ trầm mặc là vì không muốn bị nàng chú ý.

Tuy Khương Lộ Dao trầm mặc, nhưng ánh mắt sáng ngời, giống như người ngoài cuộc đứng xem náo nhiệt…

Khóe miệng lão phu nhân hơi cong lên, muốn chơi tâm kế, muốn xem náo nhiệt?

– Hai ngày nữa Tần vương phi làm thọ yến, các ngươi đi cùng ta tới Tần vương phủ chúc thọ.

– Dạ, tổ mẫu!

Khương Lộ Châu hưng phấn đáp.

– Dạ…Tổ mẫu.

Thần sắc Khương Lộ Kỳ ảm đạm, cúi đầu che giấu cảm xúc.

Khương Lộ Dao hơi nhíu mày:

– Tổ mẫu, ta cũng phải đi?

– Chỉ cần là tiểu thư của Vĩnh Ninh hầu phủ đều phải đi!

Lão phu nhân nói như đinh đóng cột, hơi tức giận nói:

– Nhị nha đầu, ngươi có coi mình là tiểu thư hầu phủ không?