Những lời này, Khương Lộ Dao đều vì toàn bộ Khương gia mà suy nghĩ.

Vĩnh Ninh hầu gật đầu nói:

– Ta hiểu ý tứ của ngươi, cũng biết ngươi vì Khương gia mà suy nghĩ, chỉ là…… Chỉ là đuổi tứ nha đầu ra khỏi gia phả phải có lý do, nàng đã gả ra khỏi Khương gia…

– Ta có chủ ý.

Gia Mẫn quận chúa thở dài một tiếng:

– Chuyện này ta chưa từng nói với bất luận kẻ nào, chỉ nghĩ là có người nhất thời hồ đồ, cũng là năm đó ta không quá để ý tới thứ tử, mới khiến bọn họ có dã tâm.

– Tổ mẫu?

Khương Lộ Dao không hiểu vì sao lão phu nhân lại nói như vậy:

– Hay là bá phụ cùng thúc thúc bất kính với người?

Gia Mẫn quận chúa nói:

– Không phải bất kính, bọn họ hận không thể khiến ta hiểu lầm phụ thân ngươi, hận không thể khiến ta cùng hầu gia sớm đi.

– Mẫn nhi…

Vĩnh Ninh hầu thất thanh nói:

– Sao lại thế này?

– Hạ độc.

Gia Mẫn quận chúa chậm rãi nhắm lại đôi mắt: 

– Hạ độc vào cơm canh của ta.

– Lũ súc sinh!

Vĩnh Ninh hầu tức giận đến dậm chân tức giận mắng:

– Đứa nào? Rốt cuộc là súc sinh nào làm ra loại chuyện này?

– Người là lão đại phái đi, chủ ý là của lão tứ, lão tam vui vẻ xem diễn, ngươi có biết người đi hạ độc là ai không? Là hạ nhân mà lão nhị tín nhiệm nhất.

– A.

Lúc này ngay cả Khương Lộ Dao cũng khẩn trương:

– Người bắt được không?

Gia Mẫn quận chúa lớn lên trong phủ công chúa, sinh sống với hoàng gia, năm đó thường theo mẫu thân vào cung, nghe nói rất nhiều chuyện nham hiểm xấu xa, đối với ẩm thực, lão phu nhân luôn rất chú ý, bên người không ít người thử độc, hơn nữa Gia Mẫn quận chúa từng nhắc nhở Khương Lộ Dao, dã tâm là cổ vũ mà có.

Nàng đã sớm phán đoán ra các thứ tử còn lại sẽ vì vị trí thế tử mà không ngừng giành lấy.

– Đương nhiên là tự sát, cái gì cũng chưa nói.

Gia Mẫn quận chúa nói:

– Đáng lẽ chuyện này ta không cũng không để ý, không định quản, không định hỏi.

Nói như thế nào thì đây cũng là thiên đại gièm pha, hạ độc đích mẫu, hãm hại Khương nhị gia, thế nhân sẽ nghĩ Khương gia gia giáo như thế nào?

– Tổ mẫu, người thật hồ đồ!

Khương Lộ Dao tức giận nói:

– Đầu độc sao có thể nhẹ nhàng bỏ qua? Không cho bọn họ một cái giáo huấn, lần sau bọn họ còn dám làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, hiện tại thân thể người còn tốt, đương nhiên có thể phát giác, một khi thân thể người không tốt, hạ nhân hầu hạ bên người bị người thu mua, phải làm sao bây giờ?

Vĩnh Ninh hầu hỏi:

– Đây là chuyện khi nào?

– Trước khi Dao Dao xuất giá.

Gia Mẫn quận chúa nói:

– Nếu hầu gia không thể nghĩ ra cách đuổi bọn họ ra khỏi Khương gia, có thể dùng chuyện này…… Ta tự đi nha môn tố giác bọn họ mưu hại đích mẫu.

Vĩnh Ninh Hầu cắn chặt răng, gật đầu nói:

– Được, ta đi gặp hoàng thượng.

– Tổ phụ…

– Đám súc sinh này, không cần cũng được.

Vĩnh Ninh hầu đối với đám thứ tử cảm tình cũng không sâu, có thể nói thứ tử sinh ra chỉ vì hắn cùng Gia Mẫn quận chúa giận dỗi, sau đó hắn cũng muốn tuyển một thứ tử hiếu thuận Gia Mẫn quận chúa làm thế tử.

Nếu không phải vì vụ án của Từ Nghiễm Lợi, Khương nhị gia sẽ không vừa mắt hắn.

Hắn không nghĩ, Khương nhị gia cả ngày không làm việc đàng hoàng sẽ hiếu thuận Gia Mẫn quận chúa.

Sau này mọi chuyện chứng minh hắn phán đoán sai rồi, tuy lão nhị luôn khiến hắn sinh khí, từ chổ hắn moi thứ tốt cho tiểu tế Triệu Đạc Trạch, dù vậy lão nhị vẫn là hài tử hiếu thuận, dựa theo lão nhị nói, hắn thường hy sinh thời gian uống rượu ngoạn nhạc để bầu bạn với Vĩnh Ninh hầu.

Vĩnh Ninh hầu biết, lão nhị sợ hắn tịch mịch, cô độc.

Chỉ cần có một mình lão nhị là đủ rồi.

Vĩnh Ninh hầu cùng Gia Mẫn quận chúa liếc nhìn nhau, thấp giọng nói:

– Ta không thể làm khó lão nhị.

Gia Mẫn quận chúa gật đầu nói:

– Dao Dao, ngươi không cần khuyên chúng ta, súc sinh là chúng ta dưỡng ra, hoàng thượng trách phạt như thế nào, chúng ta đều nhận.

Thật ra Khương Lộ Dao cũng không có ý ngăn đón Gia Mẫn quận chúa, người dám hãm hại Khương nhị gia, dù lão phu nhân không trừng trị, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chỉ là lúc này vẫn muốn biểu hiện hữu ái, giật giật môi:

– Cũng nên xử lý.

Khương Lộ Dao bỗng nhiên nhớ lúc đại phòng cũng ký danh đích tử, lão phu nhân từng nói với nàng, dã tâm…Khương Lộ Dao hổ thẹn cúi đầu:

– Đều là ta, là ta không tốt, thiếu chút nữa liên luỵ tới tổ mẫu.

Nếu đại phòng không ký danh đích tử, có lẽ sẽ không nghĩ dùng độc kế cực đoan nham hiểm đến như vậy.

– Ngươi có thể hiểu rõ là tốt rồi, Dao Dao, về sau không được mềm lòng.

– Dạ.

Lão phu nhân sai người chuẩn bị xe ngựa, dẫn theo hạ nhân đi đến nha môn, Vĩnh Ninh hầu thay triều phục vào cung.

Trong chốc lát, chuyện bát quái trong kinh thành bay đầy trời.

Sau khi sự tình công khai, chi thứ Khương gia sẽ phân gia, đặc biệt là tứ phòng ra chủ ý, chỉ sợ sẽ bị xóa tên khỏi gia phả.

Sau này Khương Lộ Kỳ có như thế nào cũng không liên lụy đến Khương gia, Khương Lộ Dao loại bỏ đồng đội heo, cuối cùng có thể thở ra một hơi.

Nếu Khương Lộ Kỳ làm sai, Tiêu Duệ Hoa cũng chỉ có thể nhận.

Nhưng Khương Lộ Kỳ có thể an phận thành thật?

Khương Lộ Dao lắc đầu, khả năng này không lớn.

Nếu Tiêu Duệ Hoa không muốn có thê tử như Khương Lộ Kỳ, đây cũng là biện pháp không tổn hại danh dự của hắn, dù hắn hưu thê.

Trước kia Tiêu Duệ Hoa sẽ bận tâm Vĩnh Ninh hầu phủ, bận tâm địa vị của muội muội ở Khương gia khi gả cho Khương Mân Cẩn.

Hiện giờ tứ phòng bị xoá tên khỏi gia phả, lại là thủ phạm hãm hại Khương nhị gia, Tiêu Duệ Hoa không cần cho Khương Lộ Kỳ thêm cơ hội.

Khương Lộ Kỳ vận mệnh nhiều chông gai là chú định.

Khương Lộ Dao cũng không có tâm tư đồng tình với nàng.

Đồng tình không nên đồng tình với kẻ ngu dốt, cho địch nhân nắm lấy nhược điểm công kích chính mình, lúc bất đắc dĩ mới phản kích, chuyện như vậy, Khương Lộ Dao sẽ không làm.

Nàng đã từng nói với Triệu Đạc Trạch, nàng là một người ích kỷ, trong mắt chỉ có thân nhân, không có người khác.

Khương Lộ Dao vẫn nhớ rõ câu nói kia của Tào Tháo ” thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta”

_______________________________________

Chuyện Khương gia tứ phòng ra chủ ý cho Khương gia đại phòng đầu độc đích mẫu Gia Mẫn quận chúa ở kinh thành nhấc lên ngập trời đại sóng, trăm thiện chữ hiếu làm đầu cũng không phải là một câu nói suông, thứ tử độc sát đích mẫu là tội không thể thứ.

Khương tứ gia lập tức bị Đại Lý Tự truy bắt, hắn bị bãi chức quan ở Hàn Lâm Viện, Khương tứ gia ở thiên lao gào khóc, viết huyết thư kêu oan, nhưng Gia Mẫn quận chúa cung cấp đầy đủ chứng cứ để định tội, đồng thời Vĩnh Ninh hầu ở trước mặt hoàng đế tỏ rõ thái độ, dạy tử không nghiêm, khẩn cầu hoàng thượng chấp thuận cho hắn sửa chữa gia phả.

Hoàng đế có cảm tình với Gia Mẫn quận chúa, lúc ấy cũng không có ý tranh đoạt nhưng vì Vĩnh Ninh hầu mới làm như vậy……

Gia Mẫn quận chúa là hoàng tộc, dám đầu độc tôn thất hoàng tộc, là trọng tội, hoàng đế cũng không chờ Khương tứ gia nhận tội, trực tiếp phán trảm lập quyết, ra khẩu dụ đốc thúc Vĩnh Ninh hầu sớm phân gia, sửa chữa gia phả.

Hoàng đế còn nói loại súc sinh này không xứng làm nhi tử của ngươi.

Thuận tiện hoàng thượng cũng mượn cơ hội này gọi hoàng tử cùng thái tử tới bên người, lấy việc này cảnh báo mấy vị hoàng tử, đoạt đích cũng phải có giới hạn, giết phụ là chuyện thiên lí bất dung.

Gia Mẫn quận chúa cũng cầu tình cho Khương tứ gia, nhưng hoàng đế muốn khiến các hoàng tử biết cái gì có thể làm, chuyện gì ngàn vạn lần không thể làm, hắn bác bỏ đề nghị của Gia Mẫn quận chúa, duy trì quyết định, Khương tứ gia bị trảm lập quyết, ba ngày sau thi án.

Cùng ngày, Vĩnh Ninh hầu đem tứ phòng, đại phòng xóa tên khỏi tông tộc, tam phòng bị tống cổ tới quan ngoại( biên giới).

Đến lúc này, bên người Vĩnh Ninh hầu chỉ còn lại thế tử Khương nhị gia, không ai có thể uy hiếp địa vị thế tử của Khương nhị gia.