[Lộ Lộ, tôi có chuyện muốn nói với cô. Chúng ta hẹn gặp nhau đi.]

Phan Lộ Lộ đọc dòng tin nhắn trên điện thoại, lông mày không khỏi nhíu lại. Sau khi đi du lịch Nhật trở về, Lộ Lộ liền nhận được một tin nhắn như vậy.

Đặng Hiểu Văn?

Hắn ta có chuyện gì muốn nói với cô chứ?

Trong lòng tràn ngập nghi vấn, Phan Lộ Lộ đành quyết định đồng ý lời mời của Đặng Hiểu Văn.

[Được, gặp anh ở quán cà phê đối điện công ty.]

Ngay lập tức có tin nhắn phản hồi từ Đặng Hiểu Văn.

[Chút nữa gặp cô.]

Bỏ qua đống tài liệu đang đọc dở, Phan Lộ Lộ bước tới tủ đồ để thay một bộ quần áo khác.

Cũng lâu rồi cô chưa gặp Đặng Hiểu Văn, không biết dạo này hắn thế nào.

Bước vào cửa tiệm, Phan Lộ Lộ đã nhìn thấy bóng dáng của Đặng Hiểu Văn, hắn ta tới sớm hơn cô nghĩ.

Cô đi tới rồi bình thản đánh giá “Sao hôm nay lại rảnh rỗi mời tôi ra đây, nếu không phải chuyện quan trọng thì chúng ta tốt nhất không nên gặp nhau. Tôi không muốn bị dính scandal với anh đâu.”

Đặng Hiểu Văn bất đắc dĩ nói “Em chán ghét tôi tới vậy sao? Ít nhiều gì… chúng ta cũng là đồng nghiệp mà.”

“Vậy sao? Đồng nghiệp trong giới giải trí đều sẽ là đối thủ cạnh tranh của nhau, anh không nghĩ nếu làm như vẻ thân thiết sẽ rất giả dối sao?” Phan Lộ Lộ mỉm cười thản nhiên.

“Được rồi, chịu thua em luôn! Đúng là miệng lưỡi ngày càng sắc bén. Hôm nay anh tới không phải để nói về chuyện đó.” Đặng Hiểu Văn giơ tay đầu hàng, đưa Menu cho Phan Lộ Lộ “Em có muốn uống chút gì không?”

Nhìn Menu một hồi, Phan Lộ Lộ liền gọi một ly cà phê sữa đá.

“Dạo này em thế nào rồi? Chuyện với bạn trai vẫn tốt chứ?” Đặng Hiểu Văn mở lời hỏi thăm.

“Vẫn tốt.” Phan Lộ Lộ bình thản đáp, trong lòng tự hỏi khi nào Đặng Hiểu Văn mới đi vào chủ đề chính.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước đó, nhưng Đặng Hiểu Văn vẫn có một chút căng thẳng. Hắn hít sâu một hơi, lại nói tiếp “Em vẫn luôn biết mà đúng không? Anh vẫn luôn thích em. Nhưng… có lẽ xung quanh em đã được quá nhiều người vây quanh nên không hề để tâm tới.”

“Ừm, cảm ơn anh đã thích tôi, nhưng tôi là con người quyết đoán trong chuyện tình cảm, một khi đã quen ai rồi thì không muốn dây dưa mờ ám với người khác.” Phan Lộ Lộ được người khác yêu thích sao có thể không vui, nhưng cô không thể đáp lại tình cảm của hắn ta được.

“Tôi muốn có một giao dịch với em, cũng triệt để chấm dứt đoạn tình cảm này. Không biết em có hứng thú không?” Đặng Hiểu Văn mỉm cười hỏi.

“Giao dịch gì?” Phan Lộ Lộ tò mò hỏi.

“Tôi đã điều tra toàn bộ quá khứ của Jam Lanhusxon, em hẳn sẽ muốn biết nhiều hơn về bạn trai của mình.” Đặng Hiểu Văn nhìn thẳng vào mắt Lộ Lộ “Em làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ đưa xấp tài liệu này cho em.”

Quá khứ của Du Lãng Tuân?

Lộ Lộ thật sự bị đả động, vì trong thời gian hẹn hò, Du Lãng Tuân chưa từng nói quá nhiều về cuộc sống ở thế giới này của hắn.

“Miễn là yêu cầu đó không quá đáng thì tôi sẽ đồng ý.” vẻ mặt Lộ Lộ đầy sự đề phòng.

“Đương nhiên rồi!” Đặng Hiểu Văn hơi nhếch khóe môi, đẩy xấp tài liệu về phía Lộ Lộ.

Soạt.

“…”

Là vậy sao? Lý do mà Du Lãng Tuân muốn giữ kín bí mật…

Sau cuộc giao dịch, Lộ Lộ lại xin trường nghỉ phép dài ngày để đi nước ngoài.

Nói trắng ra, với số tiền và gia cảnh hiện tại, Lộ Lộ có thể tránh xa nhóm người đó không một chút lưu luyến.

Cô đã quá mệt mỏi với trò chơi tình cảm này, ngay cả với Du Lãng Tuân, nói là thất vọng cũng không phải, cô có thể chấp nhận hắn đã trải qua nhiều mối tình với người khác, dù sao hắn cũng là đàn ông.

Nhưng việc để một cô gái khác mang thai và nuôi con ở nước ngoài, trong khi Du Lãng Tuân không hề hay biết, điều đó khiến Lộ Lộ không thể chấp nhận được.

Không còn thứ gì có thể khiến Lộ Lộ lưu luyến ở nơi này, kể cả ba mẹ Lộ Lộ. Suy cho cùng, họ cũng không phải gia đình thật sự của cô.

Tỉnh mộng đi…

Nữ phụ sẽ bị ràng buộc vào số phận của mình, nhưng khi nữ phụ trở thành nữ chính, thì cô ta có quyền lựa chọn vận mệnh của mình.

Lộ Lộ… không, Minh Nhạc Y sẽ không bị ràng buộc với bất kỳ ai, kể cả Du Lãng Tuân.

Cô đã quyết định rồi.

“Đây là kết thúc.”

Đôi mắt khép lại và chìm vào giấc ngủ mơ màng, trước đó, Lộ Lộ thấy những đám mây trắng toát bên ngoài cửa sổ máy bay thật đẹp đẽ và huyễn hoặc.

Cuối cùng, Minh Nhạc Y cũng tỉnh giấc ở thế giới hiện tại.

Không còn là con người mụ mị như xưa, không còn tiếc nuối quá khứ và chìm đắm trong hư ảo.

30 tuổi thì sao chứ?

Vẫn còn quá sớm để nói trước được điều gì.

Minh Nhạc Y trở lại công ty để làm việc, vẫn tới đúng giờ như mọi khi. Nhưng cô cũng bắt đầu chăm sóc cho nhan sắc và sức khoẻ của bản thân chứ không còn ngủ muộn đọc truyện nữa.

Đối với đồng nghiệp, Minh Nhạc Y cũng đối xử hài hoà hơn và rất ra dáng một đàn chị đầy kinh nghiệm.

Không bao lâu sau, một đối tác của công ty khác đã bị cuốn hút bởi Minh Nhạc Y và ngỏ lời muốn hẹn hò với cô.

Người đàn ông đó thậm chí còn nhỏ hơn Minh Nhạc Y 2 tuổi, bộ dáng khá thư sinh và sạch sẽ, nhưng tính cách lại rất phù hợp với cảm quan của Minh Nhạc Y.

Cho nên cô đã đồng ý.

Một khởi đầu do chính bản thân tạo ra sẽ tốt hơn nhiều khi sử dụng khởi đầu của con người khác.

Phan Lộ Lộ, chúc cô may mắn.

Tôi cũng sẽ nỗ lực giống như cô.

Tại thế giới của mình.

P/s: Haha thấy chưa tui đâu có drop. Viết xong bộ này rồi nhé, bye bye.