Đào Hoa tựa vào ngực Tần Nghiêu Huyền, sắc mặt nàng càng tái nhợt hơn. Tim Đào Hoa đập như sấm, Tần Nghiêu Huyền siết chặt vòng tay khiến nàng càng khó thở hơn.

Vậy mà tim của người nàng đang dựa vào thì lại đập vững vàng, dường như còn có một tiếng cười khẽ đang lan truyền theo gió.

Có vẻ như hắn rất thích bộ dạng khó chịu này của Đào Hoa.

“Để trẫm nhìn xem nào.” Tần Nghiêu Huyền ôm cả người Đào Hoa vào trong ngực, đặt nàng ngồi trên đùi hắn.

“Hơ!”

Đào Hoa mím chặt môi anh đào, biểu tình vô cùng thống khổ giống như có gì đó khó nói. Đôi mắt xinh đẹp dập dờn sóng nước, sợ hãi nhìn Tần Nghiêu Huyền nhưng không nói một lời.

Chúng phi tử nhìn thấy bộ dạng cậy sủng mà kiêu của nàng thì vô cùng khó chịu. Thánh thượng hỏi cũng không thèm đáp, chẳng lẽ nàng bị câm à! Nếu như thân thể khó chịu thì cứ xin cáo lui là được rồi, hy vọng thánh thượng trị bệnh cho nàng chắc?

Nữ nhân Đại Diễn làm bộ làm tịch có vẻ yêu kiều hơn họ nhiều.

Dưới bàn đá chỗ mà các phi tử không nhìn thấy, chân của Tần Nghiêu Huyền đang chậm rãi chuyển động, gậy ngọc trong cơ thể nàng bị hắn đẩy đẩy, thân thể căng cứng hết cả lên, động tác nhỏ này của hắn cũng khiến cho khoái cảm không nên có ngày càng phóng đại.

“Nếu Hoa Nhi không thoải mái thì cứ dựa vào trẫm.”

Tiếng roi chát chát truyền đến cách đó không xa, âm thanh Lan phi tê tâm liệt phế cầu xin tha thứ lọt vào tai Đào Hoa, một màn trước mắt khiến cho chuyện cũ tái hiện trong đầu nàng. Mỗi một roi ác liệt kia giống như quất vào người nàng, trầy da sứt thịt, máu bắn tung tóe, sự đau đớn lan vào tận xương cốt.

Đào Hoa giống như chú chim nhỏ bị làm cho kinh sợ, nàng co rút không dám nhúc nhích, mặc cho Tần Nghiêu Huyền muốn làm gì thì làm.

Chân hắn chuyển động lên xuống khiến quần nàng ẩm ướt, Đào Hoa run run đưa tay bắt lấy vạt áo Tần Nghiêu Huyền, vẻ mặt đáng thương cầu xin tha thứ. Bị Tần Nghiêu Huyền đùa bỡn đến thất thố trước mặt người khác, chỉ nghĩ thôi nàng đã không chịu nổi.

“Ngoan nào.”

Chợt đầu gối hắn đỉnh lên một cái, Đào Hoa yếu ớt kêu rên, bộ ngực nàng bị hắn nắm lấy xoa nắn.

Một tay Tần Nghiêu Huyền giữ lấy eo Đào Hoa, còn tay kia thì đặt trước ngực của nàng, cách lớp y phục mềm mại bao lấy bầu ngực nàng, hắn vẽ vòng tròn ngay đỉnh rồi bắt lấy dùng sức nắn bóp.

“Đau.” Đào Hoa khẽ kêu lên.

“Đã nhìn thấy kết cục của Lan phi rồi chứ?” Tần Nghiêu Huyền thì lại không nhìn nàng, hắn nâng đôi mắt lãnh khốc khiến người người hoảng sợ quét qua chỗ các phi tử.

Bọn họ rối rít gật đầu, lập tức trở về bộ dạng một mực cung kính. Tất cả họ đều nghe được tiếng cầu xin tha thứ yếu ớt như sắp chết.

“Nếu còn làm chuyện tương tự, thì hậu quả sẽ giống như vậy.”

Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau, vừa rồi Lan phi đã làm gì vậy? Không phải là chuyện vội vàng đứng dậy làm thánh thượng mất hứng chứ?

Chỉ có những tỳ nữ và phi tử đứng sát bên Lan phi mới nghe được tiếng cười giễu cợt kia. Họ nhìn Đào Hoa được Tần Nghiêu Huyền ôm trong lòng, tức giận không cam lòng nhưng mồ hôi lạnh lại đổ nhễ nhại.

Thánh thượng vậy mà lại thiên vị cho nữ nhân Đại Diễn này.

Tay hắn khiến cho nụ anh đào sưng lên phát đau, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ, cuối cùng Tần Nghiêu Huyền cũng buông lỏng tay, hắn giúp Đào Hoa vén tóc mai bị mồ hôi làm cho bết lại, nhẹ giọng nói: “Nếu Hoa Nhi không ngoan cũng sẽ có hậu quả như thế.”

Đào Hoa len lén nhìn nữ nhân khắp người toàn máu, trên lưng không có một mảng da thịt lành lặn, hẳn là chưa đến hai mươi roi Lan phi đã ngất xỉu.

Người chấp hành hình phạt lập tức tạt xô nước lạnh đã chuẩn bị xuống, sau tiếng kêu thảm thiết kinh người lại là tiếng roi, Đào Hoa cảm thấy tứ chi của mình đều đau đớn.

Dường như kiếp này Tần Nghiêu Huyền càng đáng sợ hơn kiếp trước.

Ít nhất kiếp trước, khi hắn tra tấn nàng chưa từng dùng loại roi ngựa này càng không có đánh đến nỗi toác cả thịt như vậy. Lúc nàng không chịu được nữa chìm vào hôn mê hắn sẽ đút nước và bảo nàng cố gắng chịu đựng nhưng tại sao hiện tại hắn lại tàn khốc như thế.

“Hoa Nhi sẽ ngoan.”

Mắt thấy Lan phi thật sự sẽ bị đánh đến chết, Đào Hoa sợ hãi lắc đầu liên tục, không có tâm trạng để ý đến mọi người xung quanh, lập tức ôm lấy cổ Tần Nghiêu Huyền cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, đừng như vậy. Hoa Nhi rất sợ.”

Nàng thật sự bị hắn dọa.

Chỉ cần hắn không đánh nàng thì sao cũng được.

“Kêu la khó nghe như vậy, làm trẫm mất hứng ngắm hoa.” 

Đào Hoa run rẩy trong ngực Tần Nghiêu Huyền: “Đưa xuống rút lưỡi.”

Người hành hình lập tức dừng tay, vải che Lan phi lại rồi kéo đi, để lại một vệt máu dài.

Lần này không chỉ có Đào Hoa hoảng sợ mà các phi tử cũng bị dọa đến xanh mặt, có người quỵ xuống đất nhưng không dám mở miệng cầu xin giúp Lan phi. Những người ngày thường dựa hơi gia thế của Lan phi lúc này cũng ngậm chặt miệng vì sợ chọc giận thánh thượng.

“Đi thưởng hoa đi.”

Tần Nghiêu Huyền ra vẻ mệt mỏi, hắn ôm Đào Hoa trong ngực đứng dậy đến ngồi cạnh lan can của tiểu đình. Tay hắn khẽ vuốt ve nàng giống như đang chơi đùa với một tiểu sủng vật.

Lúc này người hầu đang dâng trà bánh lên bàn cao, ghế cùng nhạc khí được bày ra.

Theo lý thuyết phải ngồi từ thấp đến cao, Đào Hoa thân là vị quý phi duy nhất lẽ ra phải ngồi ở vị trí đầu tiên nhưng hiện tại đầu mày đuôi mắt nàng đều là sự sợ hãi, co rúc lại trong ngực Tần Nghiêu Huyền không nhúc nhích, cũng chẳng có ai dám mở miệng ra thỉnh nàng ngồi.

Yên lặng trong chốc lát, không người khiêu vũ, không người đánh đàn, chỉ có mỗi âm thanh hít khí lạnh.

Tần Nghiêu Huyền tùy ý chỉ một người: “Ngươi.”

“Hơ?”

Vị phi tử bị chỉ mặt trông mới mười bảy mười tám tuổi, lúc này đang sợ hãi giống như gặp quỷ.

Tổng quản vẫn luôn đứng đằng xa vội vàng nhắc nhở: “Đem cổ cầm của Mạch mỹ nhân lên.”

Cho đến khi được tỳ nữ đỡ ngồi xuống, nàng ấy mới biết mình là người được thánh thượng chọn trúng.

Quá độ khẩn trương, nhạc khúc bị đàn ngắt quãng vô cùng lộn xộn, Đào Hoa thấy rất khó nghe. Tuy nàng lớn lên ở Đại Diễn nhưng Đào Hoa lại không giống với những tỷ muội khác, ngày đêm học tập trong cung, cầm kỳ thi họa, thêu thùa may vá, không phù hợp với dân tình thô lỗ của Đại Diễn chút nào.

Lúc ấy còn có người cười nhạo nàng không phải công chúa mà giống những nữ tử xinh đẹp được nuôi dưỡng có mục đích, chỉ thiếu mỗi việc bắt nàng học các thủ đoạn trên giường để phục vụ nam nhân từ các ma ma.

Thấy khuôn mặt của Đào Hoa dần dãn ra theo tiểu khúc, Tần Nghiêu Huyền cũng lẳng lặng nghe chứ không cắt đứt.

Tiếp theo sau đó có phi tử vẩy mực vẽ tranh, lúc trình lên Tần Nghiêu Huyền chỉ cười chứ không nói gì, còn có người ngâm thơ đề từ tả quang cảnh mùa xuân. Thời gian dần trôi qua, Đào Hoa cảm thấy vô cùng nhàm chán, nàng muốn thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng cánh tay Tần Nghiêu Huyền lại đang tóm lấy bộ ngực nàng, chỉ cần nàng hơi cử động hắn sẽ véo nụ anh đào của nàng.

Đào Hoa chỉ đành phải tựa vào trong ngực Tần Nghiêu Huyền, mơ màng buồn ngủ.

Chợt Tần Nghiêu Huyền bảo phi tử đang múa dừng lại. Tổng quản cho rằng thánh thượng mệt mỏi, khom người đi lên nói: “Thánh thượng, tả tướng cùng binh bộ và công bộ thượng thư đã đợi ở ngự thư phòng hồi lâu.”

“Lại đến vì chuyện sông Trường Giang ở Giang Nam à?”

“Đúng vậy ạ. Đây đã là lần thứ ba của tháng này, thái thú Giang Nam cũng đã phái ngựa chiến đến cấp báo.”

Ngón tay hắn khựng lại trong tóc Đào Hoa, ngắm nhìn nữ nhân đang nhắm mắt ngủ, Tần Nghiêu Huyền lắc đầu nói: “Bài hát này không hợp với ngày xuân, ngâm thơ vẽ tranh là được rồi.”

Một canh giờ nữa lại trôi qua, Đào Hoa mở mắt ra liền nhìn thấy các phi tử đang đứng ở trong đình viện, tay cầm bút mực vẽ vời, lúc này mới nhớ đến việc có phải nàng cũng nên viết mấy chữ lấy lòng Tần Nghiêu Huyền.

Thấy biểu tình của Tần Nghiêu Huyền có thay đổi, tổng quản lại đi đến nhắc nhở chuyện Giang Nam.

“Hoa Nhi lại có thể ngủ say trong lúc hội thưởng hoa diễn ra.” Tần Nghiêu Huyền vuốt ve cánh môi Đào Hoa, giọng giống như khiển trách: “Hoa Nhi đã chuẩn bị gì vậy?”

Thế nhưng Đào Hoa chẳng có chuẩn bị gì cả.

Nàng là công chúa Đại Diễn, những sở trường văn nhã của nữ tử Ngạo quốc có vẻ không nên bày ra trước mặt các phi tử. Khiêu vũ cũng bỏ đi, hiện tại dưới thân nàng đang ngậm gậy ngọc, nàng không muốn bản thân phải chịu tội.

Hát à, nhạc cụ bị đem xuống cả rồi, chẳng lẽ nàng phải hát mấy câu không có nhạc đệm?

Thấy các phi tử đang nhìn mình với ánh mắt chăm chú, lòng Đào Hoa thầm kêu không ổn nhưng lại không thể làm gì. Nếu Tần Nghiêu Huyền đã cố ý thể hiện sự thân mật trước mặt mọi người như thế, nàng cũng nên giả vờ chút, nếu như thế hiện không tốt, nhất định sẽ bị ăn đến xương cũng không còn.

Đào Hoa nhớ đến chuyện Giang Nam tổng quản vừa nói, trong lòng nhất thời có kế hoạch.

“Thứ cho Hoa Nhi ngu dốt, nhìn cảnh đẹp ở ngự hoa viên đã không còn ngôn ngữ nào khác có thể tán dương.”

Trong lòng không ngừng suy ngẫm, Đào Hoa nhìn về phía ánh mắt nghiền ngẫm của Tần Nghiêu Huyền, ánh mắt của các phi tử sau lưng lại giống như kim châm, nàng cười duyên nói: “Lễ hội pháo hoa tháng ba, Hoa Nhi muốn đi Giang Nam.”

Lại là Giang Nam.

Rất ít khi Tần Nghiêu Huyền thấy Đào Hoa chủ động mở miệng nói gì đó. Ngày thường, khi Đào Hoa thấy hắn đều không nói lời nào, chỉ có lúc bị làm nhục nàng mới mắng hắn, lúc đau đớn không cách nào chịu đựng được mới cầu xin mấy tiếng. Cẩn thận nghĩ lại, lúc hai người bọn họ nói chuyện nhiều nhất là khi hoan ái trên giường.

Nếu những phi tử kia muốn được ban thưởng gì đó, họ đều nhỏ giọng bên tai hắn. Không biết rào trước đón sau bao nhiêu lần, bảo hắn từ từ đoán, lãng phí thời gian.

“Nhất định là hoa đào ở Giang Nam khác với trong cung, bệ hạ, Hoa Nhi đến đó múa hát cho người vừa nghe vừa ngắm hoa có được không?”

Đôi mắt long lanh như nước lẳng lặng nhìn hắn, không hề có kỳ vọng, trái lại giống như đang hỏi.

Tần Nghiêu Huyền cảm thấy Đào Hoa có hơi thay đổi. Hắn biết nàng có nàng có thể múa hát nhưng chưa từng nhìn thấy.

Nàng vẫn luôn sợ hắn, muốn chạy trốn nhưng quả thật là giống như nàng nói, trốn vào trong ngực hắn.

“Hoa Nhi ngoan như vậy, cứ theo ý nàng.”

Tần Nghiêu Huyền ban thưởng vài thứ cho các phi tử, mặc dù không được sắc phong nhưng có tấm gương của Lan phi, các phi tử cũng đã hài lòng, sau khi tạ long ân liền đi lĩnh thưởng.

Đào Hoa được Hạ Chu dìu về Kim Ti Uyển, lát sau có thêm hai rương to được đưa đến, Hạ Chu thán phục Đào Hoa không thôi nhưng Đào Hoa lại không thể nào vui nổi.

Nàng nhớ Giang Nam là một nơi vô cùng xinh đẹp cả kiếp trước lẫn kiếp này.

Chỉ là kiếp trước nàng chưa từng được rời khỏi hoàng cung, vẫn cứ luôn bị nhốt trong Kim Ti Uyển vắng lặng nhưng cũng có nghe đồn về nạn lụt Giang Nam.

Lúc ấy Tần Nghiêu Huyền đang tấn công Đại Diễn thì liên tục nhận được tin báo, cả nước vui mừng, dân chúng thổi phồng hắn giống như thần hoàng tái thế. Thế nhưng Đại Diễn mới đầu hàng được mấy ngày, thuế má hà khắc mới được đề ra thì sông Trường Giang liền bị vỡ đê.

Ngàn mảnh ruộng tươi tốt bị ngập lụt, các thành quận bị nước tràn vào, thây trôi khắp nơi sau đó mất mùa cùng ôn dịch liên tiếp diễn ra.

Nam Cương thừa dịp này xâm lân, Ngạo quốc một trận dân chúng lầm than, người người trong cung đều cảm thấy bất an. Lời đồn bị trời phạt nổi lên bốn phía, trên triều ai ai cũng đều hoang mang lo lắng.

Trong tuyệt cảnh thiên tai giáng xuống, cuối cùng Tần Nghiêu Huyền cũng ổn định được thế cục. Giết không biết bao nhiêu loạn thần tặc tử, chu di cửu tộc tịch thu tài sản, trước điện nhuộm đầy máu tươi, hắn trở thành một bạo quân chân chính.

Gần nửa năm đó, rất ít khi Tần Nghiêu Huyền đến chỗ Đào Hoa nhưng mỗi lần đều dồn hết sức lực dày vò nàng.

Trong một đêm khó chợp mắt, Đào Hoa từng nghe Tần Nghiêu Huyền cảm thán, nếu lúc ấy hạ quyết tâm xuất cung, tự hắn đến Giang Nam một chuyến thì tốt rồi.

Kiếp này, dù cho Đào Hoa không biết Tần Nghiêu Huyền bị thứ gì trong cung trói buộc nên không thể hạ quyết tâm rời đi nhưng nàng muốn khiến cho hắn đến Giang Nam liếc mắt nhìn một cái.

“Coi như góp chút sức mọn cho bách tích đi.”

Tâm trạng Đào Hoa rối bời, chỉ có thể nghĩ được lý do này.