“Chúng dùng quyền lực để thống trị. Chúng dùng quyền lực để khống chế kẻ khác. Chúng dùng quyền lực để chà đạp họ. Chúng tự cho mình cái quyền thao túng số mệnh kẻ yếu thế. Không! Chúng sẽ không được như ý! Không bao giờ!”

“Các ngươi không làm chuyện xấu. Các ngươi chẳng làm hại ai. Bọn chúng dựa vào cái gì mà đòi trừng phạt.”

“Chỉ cần có sức mạnh, ngươi có thể chống lại bọn chúng.”

“Những kẻ này can hệ gì tới ngươi? Sống chết của chúng liên quan gì tới ngươi? Giết chúng đi! Ngươi sẽ trở thành kẻ mạnh nhất.”

“Giết! Giết! Giết hết bọn chúng!”

Thanh âm đầy ma lực vang vọng trong đầu như lời mời gọi quyến rũ. Giọng nói truyền đến từ một không gian khác, trầm bổng và hư ảo mang theo sức hút vô hình. Tâm trí tôi xuất hiện sự bài trừ, theo bản năng muốn giãy giụa thoát ra. Thế rồi âm thanh ấy rời bỏ đột ngột như khi đến. Tôi choàng mở mắt rồi bật lên trong tư thế xác chết sống dậy, dọa cô gái đứng gần thét lên kinh hãi.

“Ngươi… ngươi tỉnh rồi.” Nàng vừa vỗ ngực vừa lắp bắp, cố lấy lại bình tĩnh chậm chạp tiến về phía tôi. Ánh mắt tôi đảo quanh căn phòng rồi dừng trên bộ đồ đang mặc, không có gì thay đổi.

“Đây là đâu?” Tôi ngửi thấy mùi thuốc phảng phất như hồi ở nhà Thu Thủy.

“Phòng khám tư nhân.” Cô gái trả lời. “Ngươi đã hôn mê hơn một ngày.”

Tôi vô thức đặt tay lên đầu mình. Nó đã trở về bình thường, không còn đau nữa.

“Ta bị sao vậy?”

“Không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là rối loạn linh lực. Sau khi uống thuốc vào sẽ đỡ hơn.” Cô gái biến ra túi thuốc gói sẵn đưa cho tôi. Khi tôi hỏi giá tiền để trả, nàng khoát tay. “Người đưa ngươi tới đây đã thanh toán hết rồi. À, hắn còn nhờ ta chuyển cho ngươi cái này.”

Tôi nhận lấy mẩu giấy nhỏ từ trong tay nàng, bên trên chỉ vẻn vẹn hai chữ ngắn ngủi: “Chỗ cũ”. Bấy giờ tôi mới để ý, Sói Tuyết không biết đã chạy đi đâu. Sự vắng mặt của nó khiến tôi có linh cảm chẳng lành, vội vàng chỉnh sửa trang phục nhảy ra khỏi giường. 

Sau mấy chục giây suy đoán, tôi men theo trí nhớ tìm đến gốc cây nơi chạm mặt tên áo đen lần đầu tiên, quả nhiên thấy hắn đang nằm vắt vẻo trên cành cao, bên dưới là Sói Tuyết bị nhốt trong lồng phép thuật. Nó vừa nhận ra tôi, cả người liền nhổm dậy, chân cào cào thanh sắt muốn phá hủy nhưng bị luồng sáng đẩy ngược trở lại. Miệng nó phát ra tiếng gầm phẫn nộ, rốt cuộc bất lực ngồi phịch xuống giương mắt nhìn tôi đáng thương. Tôi cố nuốt tức giận vào cổ họng, ngẩng đầu lên cao, đổi giọng mềm mại.

“Ngươi thả nó ra đi.”

“Để các ngươi chạy trốn như lần trước?” Hắn cười khẩy, mắt cũng chẳng buồn ngó xuống.

“Vậy ngươi muốn thế nào? Cho dù ngươi bắt được Sói Tuyết, nó cũng chẳng tình nguyện đi theo ngươi, càng không nói đến chuyện thuần phục.” Sự bình tĩnh tạm thời của tôi sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. 

Tên áo đen vẫn giữ tư thế ngất ngưởng trên cây, im lặng ngầm tính toán.

“Ta muốn kiếm Thương Hải.”

Câu nói của hắn khiến tôi giật mình, không phải vì hắn đưa ra yêu cầu quá đáng mà bởi hắn cũng nhận biết thanh kiếm kia, hiển nhiên sẽ chẳng dễ dàng buông tha. 

Tôi xoay cổ vài vòng cho đỡ mỏi. Vừa tỉnh dậy đã hấp tấp chạy tới đây, cơm chưa được ăn nên hiện giờ đói muốn xỉu. Tôi lê thân xác héo tàn ngồi dựa vào gốc cây, tiếp tục quá trình thương lượng. “Ngươi bắt ta dùng kiếm đổi lấy Sói Tuyết? Nhưng vốn dĩ cả hai đều là của ta, ngươi không cảm thấy mình đang cướp giật trắng trợn sao?”

Thật ra tôi không hi vọng vào việc cùng hắn nói đạo lý, chỉ muốn nhân cơ hội châm chọc mấy câu cho hả giận. Pháp lực của hắn cao hơn tôi, cho dù nổi lòng tham cướp hết mọi thứ tôi cũng chẳng làm được gì. 

Thế nhưng ngoài dự đoán, hắn dùng phép đặt một chiếc hộp vào lòng bàn tay tôi, đồng thời làm ra vẻ chính đáng bảo. “Trao đổi bằng thứ có giá trị tương đương. Ta không muốn bị coi là ỷ mạnh hiếp yếu.”

Tôi làu bàu. “Ngươi ép ta trao đổi thì có khác gì đâu.”

Đúng là một gã gàn dở khó hiểu. Ở đây chỉ có tôi và hắn, không biết hắn bày ra vẻ công bằng chính trực cho ai xem. Cái kiểu công bằng một cách vô lý của hắn khiến tôi phát bực.

Sói Tuyết duỗi tay chân nằm ườn trên thảm cỏ. Thân là đối tượng bị tranh chấp, nó hoàn thành rất tốt vai trò của mình, chính là bàng quan đứng nhìn. Tôi lắc lắc cái hộp trông có vẻ tầm thường trên tay, tò mò mở ra. Vật tròn bên trong trông khá quen mắt. Tôi nhíu mày ngắm nghía hồi lâu, ngay sau đó bừng tỉnh, theo bản năng hít vào một hơi. Tay cẩn thận bưng chiếc hộp đặt sang một bên như nâng niu quả cầu thủy tinh dễ vỡ. Tiếp đến, tôi vội vàng lôi Bách Tập Thư ra tra cứu.

“Bánh Mặt Trăng được làm từ hoa Tinh tú cầu, vị chua ngọt thanh mát, không chỉ ngon miệng, đẹp mắt mà còn có công dụng chữa lành vết thương và gia tăng linh lực. Tinh tú cầu là loài cây đặc biệt, duy nhất được trồng trong vườn Thiêng, mỗi năm nở hoa một lần. Hoa màu xanh kết thành trái Tinh tú cầu, hoa màu trắng làm thành bánh Mặt Trăng. Loại bánh quý hiếm này dành riêng cho Quốc vương và Thượng quân, người khác không có cơ hội nếm thử trừ phi được ban tặng.”

Vài dòng thông tin ngắn ngọn đã đủ để khắc họa loại bánh độc đáo, vô giá, có tiền cũng không mua nổi. Tôi quan sát kỹ lưỡng hình ảnh in trong cuốn sách rồi đối chiếu với vật đặt trong hộp. Chúng giống nhau như đúc.

“Đây thật sự là bánh Mặt Trăng sao? Ngươi làm cách nào có được?” Tôi ngửa mặt đối diện với tên áo đen.

Hắn thẳng thắn trả lời chẳng buồn giấu giếm. “Trộm.”

Tôi sửng sốt. “Ngươi dám tìm Quốc vương trộm đồ?”

Hắn nhìn tôi như thể tôi vừa thốt ra một câu rất ngu ngốc. “Lấy từ nhà bếp ở Đông Nghi đài, trước khi dâng lên Quốc vương.”

“Ra vậy.” Tôi gật gù vẻ đã hiểu, lại nhướn mày uy hiếp. “Ngươi không sợ ta tố cáo ư?”

“Cứ thử xem.”

Thử xong có khi mạng cũng chẳng còn.

Tôi nâng bánh Mặt Trăng lên ngang tầm mắt, thích thú ngắm nhìn. Nó tròn vo như cái đĩa, giữa bóng tối tỏa ra thứ ánh sáng bạc dìu dịu chẳng khác nào mặt trăng thật sự. Chỉ riêng hình thức đã đủ chứng tỏ kỹ xảo, công phu và trình độ bậc thầy của người đầu bếp. Mùi hương ngây ngất tỏa ra từ chiếc bánh khiến dạ dày đang đói meo đói mốc của tôi thêm cồn cào. Thế là tôi bất chấp tất cả cắn thử một miếng. Vị chua chua ngọt ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, mang theo hương vị thanh mát của bạc hà và mùi hương đặc trưng của hoa Tinh tú cầu. Nó ngon đến nỗi, dẫu bên trong có thuốc độc cũng phải chén hết cho bằng sạch. Ăn xong, cơ thể tôi sáng khoái lạ thường. Nguồn năng lượng mới tràn vào khiến gân cốt khỏe khoắn và cảm giác lâng lâng khó diễn tả. Tôi chỉ hận không thể đem bánh Mặt Trăng đi nhân bản vô tính.

“Đón lấy!” Tôi ném thanh kiếm lên vị trí tên áo đen đang nằm. Hắn chuẩn xác giơ tay bắt được, khóe miệng nở nụ cười hài lòng. Biểu cảm vui mừng chân thật khiến hắn trông thuận mắt hơn nhiều. Hắn hóa giải chiếc lồng giam Sói Tuyết theo đúng thỏa thuận. Nó lấy đà nhảy phốc đến bên tôi, đôi tai trắng dựng đứng, nhe hàm răng nhọn hoắt về phía tên áo đen. Tôi sợ hành động khiêu khích này khiến hắn bị chọc giận rồi đổi ý nên vội vàng kéo Sói Tuyết đi, trong nháy mắt một người một sói biến mất giữa màn đêm.