Mấy ngày sau, tôi lấy cớ gặp lão Trịnh để ra ngoài và không cho phép bất cứ ai đi theo. Nhật Khánh đợi tôi ở địa điểm định sẵn trong thư, cũng chính là phòng riêng của Tinh Hoa đài, nơi chúng tôi từng hẹn trước đó. Trông thấy tôi vừa tới, hắn liền bật dậy sải bước đến gần quan sát, có vẻ yên tâm khi xác nhận tôi không chịu bất kỳ thương tổn nào.

Tôi nhìn thần sắc nhợt nhạt trên khuôn mặt hắn, cảm giác tình trạng sức khỏe hiện giờ không tốt lắm thì bất giác hỏi. “Ngươi sao vậy?”

Hắn xoay người tránh đi. “Không sao.” Bước chân thong thả trở về vị trí cũ.

Tôi ngồi xuống ghế đối diện, các ngón tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn. Sau một hồi do dự, tôi vẫn quyết định đưa ra nghi vấn.

“Những kẻ dựng lên màn ám sát giả vừa rồi có thật là người của Hội Thiết Sát không? Tại sao ngươi không nói gì với ta?”

Hắn cân nhắc trả lời. “Quả thực là bọn họ. Chẳng qua đây là cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi. Ngươi không cần bận tâm nhiều.”

“Ta chỉ hy vọng ngươi đừng dây dưa với bọn chúng nữa, không tốt.” Tôi chân thành khuyên nhủ. “Chẳng may bị Quốc vương phát hiện…”

Hắn cười khẩy. “Dù hắn biết thì thế nào? Cũng chẳng làm gì được ta.”

Phải rồi, tôi suýt quên mất người trước mặt mình có cả một thế lực hùng hậu chống lưng. Hai bọn họ là anh em, đồng thời là địch thủ trên hai đầu chiến tuyến. Hố sâu ngăn cách giữa bọn họ không chỉ đơn thuần là tham vọng về quyền lực mà còn hơn thế nữa. Mâu thuẫn đã lên tới mức không thể hóa giải trong hòa bình.

“Ta đoán giao dịch của ngươi với Hội Thiết Sát có thể là: ngươi giúp chúng xuyên qua các kết giới dễ dàng thâm nhập vào lâu đài, dù sao đấy cũng là nơi ngươi lớn lên từ nhỏ và nắm rõ hơn ai hết. Đổi lại, chúng giúp ngươi tạo hiện trường hỗn loạn để nhân cơ hội đưa ta ra ngoài. Ta chỉ băn khoăn một điều, chúng có biết đích danh người ngươi muốn giúp là ai không?”

Nhật Khánh ra chiều suy ngẫm. “Có lẽ không. Chúng chỉ biết người đó là Hoàng hậu, nhưng chưa thấy mặt vì ngươi thường xuyên đeo mặt nạ.”

“Quả nhiên.” Tôi gật đầu. “Nếu bọn chúng nhận ra ta, hẳn sẽ nhân cơ hội diệt trừ ngay lập tức.”

Hắn nhíu mày. “Tại sao?”

“Ta từng bị chúng truy sát ba lần.” Tôi giải thích. “Hồi đầu còn tưởng rằng có kẻ giấu mặt muốn thông qua vụ giao dịch mượn tay chúng kết liễu ta, sau mới đoán được, kẻ định giết ta căn bản là tên thủ lĩnh của Hội. Ta thật sự không biết mình đã đắc tội gì với hắn, nhưng chắc rằng đến giờ hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.”

Nét mặt Nhật Khánh trầm xuống, đáy mắt thoáng lạnh đi. Từ trước tới giờ hắn vẫn là người tôi tin tưởng nhưng không nhìn thấu, và nghe chừng có vẻ mâu thuẫn.

“Tại sao ngươi trở về? Khi mà lúc trước ngươi tìm mọi cách rời khỏi nơi đó?”

“Bởi vì lần ấy ta phải mang một vật quan trọng ra ngoài dưới sự che giấu con mắt của tất cả mọi người. Nay việc đã hoàn thành và Quốc vương cũng đối xử với ta rất tốt, không để ai khinh thường ta, vậy nên ta nghĩ mình có thể ở tạm một thời gian.”

Dường như Nhật Khánh chẳng mấy hài lòng với quyết định của tôi. Trán hắn nhăn lại, môi hơi động đậy nửa muốn nói nửa do dự. Rốt cuộc hắn lựa chọn im lặng, chắc bởi không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của người khác.

Tôi hơi lúng túng cụp mắt nhìn xuống dưới. “Biết là thất lễ nhưng thật ra ta vẫn luôn tò mò, tại sao ngươi đối xử với ta tốt đến vậy?”

Trước kia hắn biết tôi, còn tôi không biết đến sự tồn tại của hắn. Về sau hắn xuất hiện, nhiều lần giúp đỡ tôi khiến tôi cảm kích và xem hắn như bạn bè. Tuy nhiên, giữa chúng tôi luôn tồn tại chút gì đó xa lạ cùng khách sáo dễ thấy ở một mối quan hệ xã giao thông thường. Thành ra tôi khá ngạc nhiên khi hắn chấp nhận mạo hiểm đưa mình rời khỏi lâu đài, đồng thời nghi vấn cũng nảy sinh trong đầu từ đấy.

Nhật Khánh chắp tay sau lưng, ung dung tiến về phía cửa sổ dõi mắt ra ngoài. “Quả thực hồi đầu ta chưa thành thật với ngươi. Vốn dĩ ta và ngươi không quen biết nhau. Chủ động tiếp cận ngươi là do sự uỷ thác của người khác, người ấy muốn ta bảo vệ hoặc hỗ trợ ngươi khi cần.”

Tôi vô cùng bất ngờ, vội vàng hỏi. “Là ai?”

“Có nói ngươi cũng chẳng nhớ.” Nhật Khánh cười nhạt. Không hiểu sao điệu cười của hắn khiến tôi hơi khó chịu. “Hiện giờ hắn chưa muốn gặp ngươi. Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ sớm biết thôi.”

Thái độ lấp lửng của hắn càng thôi thúc trí tò mò trong đầu. Tuy vậy tôi không cố nài ép thêm.

Trên đường về, tôi quyết định ghé qua nhà lão Trịnh lấy thêm mấy cuốn sách rồi mới điều khiển Phương điểu bay theo hướng lâu đài. Hầu gái đứng canh bên ngoài có biểu cảm tương đối kỳ lạ, cơ hồ đang sợ sệt với ánh mắt len lén liếc về phía cánh cửa đang đóng kín. Tôi nghi hoặc bước qua nàng, thong thả mở cửa tiến vào, thoáng thấy bóng người chễm trệ ngồi bên trong thì giật mình quay lưng theo phản xạ, làm như vô tình đi nhầm phòng.

“Vào đây!” Giọng nói không chút thiện cảm vang lên.

Tôi bất dĩ xoay người, cười giả lả. “A, thì ra là Quốc vương. Ngài chờ ta lâu chưa? Nhìn tách trà mới rót này xem chừng cũng chưa lâu lắm nhỉ.” Tôi sờ vào cốc sứ lạnh ngắt mới nhớ ra đây là trà pha từ sáng, bèn xấu hổ đẩy nó vào góc.

“Trong quá trình tu luyện gặp phải không ít khúc mắc, ta muốn đến hỏi thầy Trịnh mà thầy không có nhà, thế nên vào phòng sách tìm mãi mới được mấy cuốn có vẻ liên quan tới thuật Xuyên thấu.” Tôi đàng hoàng đặt vật chứng lên bàn, tiện tay lật giở mấy trang, ra vẻ tự nhiên lẩm bẩm. “Chẳng biết thầy nhặt được chúng từ xó nào, giấy thì xỉn màu còn bìa như sắp rụng tới nơi vậy. Thật cứ như đồ cổ khiến người ta không dám mang ra ngoài, sợ bị hỏng hết.”

Nhật Vũ nãy giờ vẫn luôn hướng mắt vào tôi. Hắn nhìn chòng chọc cho tới khi cơ mặt tôi cứng đờ mới từ tốn cất giọng. “Còn nơi khác mà ngươi đến, sao không kể nốt đi.”

Ngón tay tôi khựng giữa chừng, đầu ngẩng phắt dậy. “Ngài cho người theo dõi ta?”

Hắn không nói gì. Tôi cho rằng im lặng là thừa nhận, hé môi cười nhạt. “Đúng vậy. Ta còn đến Tinh Hoa đài gặp vị Thân vương anh trai ngài. Nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ việc ta đi đâu, gặp gỡ ai cũng phải báo cáo tất cả cho ngài biết?”

“Hắn chính là kẻ giúp ngươi trốn khỏi đây?”

Chỉ một câu hỏi khiến khí thế đang bừng lên của tôi thoáng chốc xẹp lép. Tôi vẫn luôn giấu giếm điều đó vì không muốn tăng thêm mâu thuẫn giữa bọn họ. Còn Nhật Vũ đồng thời cũng kiên trì với phương thức của hắn, bằng mọi cách tra ra việc hắn muốn tìm hiểu.

“Hiện tại tâm trạng ta không được tốt. Chúng ta ngừng cuộc nói chuyện ở đây đi.” Tôi đứng dậy định bỏ mặc hắn bước ra ngoài, nào ngờ bị kết giới hắn vừa thiết lập chặn lại.

“Từ giờ hãy cắt đứt mọi liên hệ với tên kia” Lời nói của hắn vừa vô lý vừa cố chấp, từng chữ, từng chữ rót vào tai tôi. “Không cho phép ngươi gặp hắn, không cho phép ngươi nói chuyện với hắn. Không được có bất kỳ liên quan nào nữa.”

Ban đầu tôi còn sửng sốt, sau cảm thấy thật nực cười. Lúc hắn thư thái nghỉ ngơi bên người khác tôi còn nhân đạo không chen vào quấy rầy cơ đấy.

“Ngài dựa vào cái gì mà ngăn cấm ta?” Tôi xoay người đối mặt với Nhật Vũ. “Cho dù ngài không thích anh trai mình, cũng không thể bắt ta cùng ngài ghét hắn. Cho dù ngài là Quốc vương, cũng không thể hạn chế quyền dân chủ của người khác. Việc ta giao thiệp với ai không liên quan đến ngài. Do vậy…”

Lời nói dang dở của tôi đột nhiên bị chặn đứng. Hắn không thích nghe những lời ấy, liền dùng miệng mình bắt tôi ngậm lại. Khoảnh khắc môi hắn chạm vào, trí óc tôi như trúng thuật Thôi miên bồng bềnh giữa khoảng không trống rỗng. Lưỡi hắn trườn qua bờ môi, len lỏi vào trong khuấy động những xúc cảm kỳ lạ. Bàn tay đặt bên eo siết chặt, kéo tôi ép sát vào người hắn. Hơi thở hai chúng tôi giao hòa, như thể ngọn lửa đang âm ỉ cháy bất chợt bùng lên thiêu đốt mọi ý niệm tồn tại trong tâm trí, chỉ còn những rung động mới lạ lần lượt hé mở.

Cảm giác thiếu dưỡng khí gọi tôi thức tỉnh, theo phản xạ đẩy hắn ra, vụng về quay đầu. Nhật Vũ vẫn ôm chặt tôi không buông. Môi hắn dịu dàng lướt qua má, ghé sát vào tai tôi gần như thì thầm. “Đừng thích hắn. Đừng thích bất kỳ ai khác.”

Giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc chẳng khác nào lời thôi miên của một kẻ lão luyện. Cả người tôi ngây ngẩn, vô thức gọi tên hắn.

“Nhật Vũ…”

Giây tiếp theo, hắn bất ngờ buông tôi ra, miệng hờ hững nói hai chữ: “Quên đi.” Thế rồi dứt khoát cất bước đi thẳng, đi không ngoảnh đầu, bỏ mặc tôi đông cứng tại chỗ mãi sau mới có phản ứng. Tầm mắt dừng trên lối ra vào trống không cơ hồ muốn đốt cửa thành tro.

Chuyện quái gì vậy?