Liên tiếp mấy ngày sau, hôm nào Nhật Vũ cũng đến tìm tôi với mục đích luyện thuật Hợp Viên. Mới đầu tôi còn thắc mắc, kiếm Thương Hải của hắn chẳng phải bị trộm mất rồi sao.

Dù cố tỏ ra bình thản nhưng ngữ điệu vẫn không giấu nổi vẻ tự mãn, hắn kể rằng, mình đã phát hiện mục tiêu thật sự của đám sát thủ là thanh kiếm nên cũng thuận nước đẩy thuyền để chúng lấy đi. Bọn chúng không biết thanh kiếm đã bị ràng buộc với hắn bằng khế ước Trung thành. Loại khế ước này chỉ được lập ra giữa pháp khí cao cấp và chủ nhân mà nó thừa nhận, không thay thế được như chú Sở hữu và hiệu lực kéo dài cho tới khi một trong hai bên biến mất.

Thực tế tôi cũng có thể lập khế ước với dải Minh Nguyệt, nhưng quá trình đòi hỏi chủ nhân truyền sang pháp khí nguồn linh lực lớn không biết bao nhiêu là đủ. Mà linh lực của tôi không dồi dào như của Nhật Vũ nên chẳng dám làm liều. Dẫu cho kẻ trộm lấy được Thương Hải cũng chẳng thể trở thành chủ nhân chân chính. Đồng thời, Nhật Vũ dựa trên mối liên kết với thanh kiếm mà biết được vị trí đích xác của nó, phát hiện kẻ chủ mưu là Hội Thiết Sát và cho người mai phục. Nhưng vì trong quân có nội gián nên rốt cuộc vẫn để xổng mất mấy tên cầm đầu quan trọng.

Tôi nghe xong quả thực bái phục hắn, giữa tình cảnh nguy hiểm mà vẫn có thể bình tĩnh tính kế đối thủ, không hổ là con người thủ đoạn.

Mỗi lần xuất hiện hắn đều tập trung vào việc tu luyện, từ chối đề cập tới vấn đề chính trị. Hắn bảo tôi không cần lo lắng gì cả, mọi chuyện đều ổn. Nhưng tôi thừa biết vẻ bề ngoài ung dung chỉ nhằm che giấu những áp lực đè nặng bên trong. Tôi vẫn thông qua cách thức của riêng mình, đọc suy nghĩ đám người hầu để cập nhập thông tin.

Cuộc sống cứ yên ả trôi qua như mặt biển phẳng lặng trước cơn bão, mãi cho tới một hôm, tin tức Thân vương Nhật Khánh cưới con gái Hải quân lan truyền khắp vương quốc. Tâm trạng tôi liên tục biến chuyển chẳng khác nào nồi súp hỗn tạp. Nhật Vũ đứng trước mặt tôi, thu lại kết giới rồi điềm nhiên hỏi một câu.

“Còn muốn bỏ đi nữa không?”

Tôi nóng nảy túm tay áo hắn, bất chấp tất cả gào lên.

“Sao ngài có thể bình tĩnh đến vậy? Bọn họ sắp liên hôn rồi. Nếu hôn lễ diễn ra thuận lợi thì Nhật Khánh sẽ có được cả thế lực của Sơn quân lẫn Hải quân hậu thuẫn. Còn ngài thì thế nào? Không sợ mình sẽ thua ư?”

Trước đó tôi chẳng dám suy đoán lựa chọn của hắn, cũng không tài nào đoán nổi. Việc lập Phi Yến làm Hoàng hậu hoàn toàn khác so với Thu Thủy. Nàng ta gắn liền với quyền lực và lợi ích của cả một gia tộc lớn mạnh nên đương nhiên không dễ dàng phế bỏ. Tôi chỉ hy vọng, dẫu Nhật Vũ có từ chối việc liên hôn thì Hải quân vẫn giữ thái độ trung lập như Địa quân, hoặc ít ra con gái ông ta thà chết chứ chẳng chịu lấy người mình không yêu. Trong mắt tôi, Phi Yến giống như đóa hồng rực rỡ cao ngạo, nhất định không chịu cúi đầu làm một quân cờ chính trị và từ bỏ quyền chủ động với đời mình. Tôi ích kỷ không muốn Nhật Vũ cưới nàng ta, nhưng càng hoảng sợ hắn sẽ vì sự ích kỷ của tôi mà thất bại, thế rồi oán hận.

Khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua. Nhật Vũ bất ngờ vòng tay ôm chặt tôi, không để tôi thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn. Bàn tay vỗ nhẹ lưng tôi tựa hồ muốn an ủi.

“Đừng quá bận tâm. Ta tự có tính toán. Chỉ cần lôi kéo được Địa quân và kết hợp với thuật Hợp Viên giữa chúng ta, vẫn có cơ may giành phần thắng.”

Bản thân tôi hiểu rõ thuật Hợp Viên đang ở mức độ nào, chưa thật sự ăn ý và còn cách xa nguồn sức mạnh to lớn mà lão Trịnh từng đề cập. Về phía Địa quân, dù có thêm quân đội của ông ta cũng chưa chắc đánh bại được thế lực trong tay Nhật Khánh. Tôi hiểu Nhật Vũ không phải kiểu người dễ bị hạ gục, nhưng chung quy vẫn luôn có những việc nằm ngoài khả năng. Trong tình huống này, chẳng biết nên coi hắn là kẻ quá lạc quan hay quá liều lĩnh.

Má tôi áp vào ngực hắn, chóp mũi quanh quẩn mùi hương trên người hắn. Tôi cảm nhận rõ cằm hắn tựa lên đỉnh đầu mình và cánh tay rắn rỏi quàng qua eo. Giọng tôi bất giác dịu đi, có phần bất đắc dĩ.

“Vì sao ngài phải làm vậy? Chỉ cần cưới Phi Yến và rồi mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.”

Vòng tay của hắn siết chặt thêm, đưa hai người ép sát vào nhau. Miệng hắn thốt ra mấy chữ, nhẹ nhàng nhưng tựa hồ dã kìm nén từ rất lâu.

“Người ta muốn cưới, duy chỉ mình nàng.”

Thân thể tôi sững lại, ngay cả bản thân cũng không rõ từ khi nào đã luôn chờ đợi câu nói này.

“Ngài… nghiêm túc chứ?” Tôi cẩn trọng xác nhận.

Hắn không trả lời mà hơi đẩy tôi ra, đầu cúi xuống dùng nụ hôn nồng nhiệt để chứng minh. Tim tôi chạy đua trong lồng ngực. Cảm giác hồi hộp và phấn khích lan tràn như vừa tham gia vào cuộc chơi mạo hiểm mà phần thưởng hết sức ngọt ngào.

Tôi chậm rãi nhấm nháp hương vị của hắn. Nụ hôn chân thực, cảm xúc cũng chân thực. Trong khoảnh khắc ấy tôi đã nghĩ, chỉ cần hắn dang tay ra, tôi nhất định sẽ chui vào, nép trong vòng tay của hắn và chẳng cần sợ hãi điều gì. Hắn bước trên con đường hắn đã chọn, tôi lặng lẽ theo sau, mỗi khi hắn ngoảnh đầu đều không thấy cô đơn.

Tôi tưởng có thể kiên trì bên hắn đi đến tận cùng. Và điều ấy, rốt cuộc cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Lòng người, thật ra không kiên định như người ta vẫn tưởng.

Tôi ngày càng ít ra ngoài, đa phần ở trong phòng tu luyện theo thói quen. Lúc Nhật Vũ đến thì luyện thuật Hợp Viên với hắn còn khi ở một mình thì luyện phép Xuyên thấu, chăm chỉ tới mức tôi của năm ngoái phải nhìn tôi của năm nay bằng con mắt ngỡ ngàng. Thi thoảng rảnh rỗi, tôi sẽ bỏ công sức chăm chút cho vẻ bề ngoài. Kén chọn mãi tôi mới tìm được một bộ lễ phục tuyệt đẹp, kế tiếp phối hợp trang sức đi kèm bộ lễ phục đó. Thân là bạn của chú rể, tôi không thể để bản thân mất mặt, càng không thể để chú rể vì mình mà mất thể diện. Thậm chí, tôi còn mượn Nhật Vũ con Phương điểu khỏe mạnh trắng muốt để đảm bảo mình đến hôn lễ đúng giờ.

Ấy thế mà tôi không được mời.

Ngày thành hôn, đoàn rước dâu với quy mô hoành tráng cưỡi Phương điểu bay rợp trời, mang theo khí thế rộn ràng trải khắp vương quốc. Tôi thất vọng cất bộ lễ phục vào tủ quần áo, xếp trang sức gọn gàng trong hộp rồi ngồi bóc hạt dẻ bên cạnh Sói Tuyết. Con Thiên di bay qua cửa sổ lao vút xuống mặt bàn. Nó nhảy vào giữa đĩa hạt dẻ, cái đầu nhỏ liên tục ngọ nguậy như đang tìm tòi. Tôi biến ra tờ giấy cứng in hoa văn, nắn nót viết thiệp chúc mừng rồi kẹp vào chân Thiên di kèm theo chiếc sáo ngọc màu trắng đục làm quà tặng. Nhìn theo bóng chim dần khuất xa, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên ý nghĩ kỳ quặc.

Chẳng biết hôn lễ có được tiến hành thuận lợi hay không?