Sáng hôm sau, Nhật Khánh xuất hiện trước cửa trong chiếc áo bào sang trọng dành cho Thân vương với đường viền hoa văn bằng tơ bạc. Thật sự hắn và Nhật Huy rất giống nhau, nếu chỉ nhìn ngoại hình thì tôi chẳng thể phân biệt hai người họ. Thấy hắn vội vàng đến chào hỏi thế này, chắc hẳn đã nghe Nhật Huy thuật lại toàn bộ sự việc.

Quả nhiên hắn nói. “Ta đã nghe kể về lời tiên tri của Trần Nam, và cũng tin rằng ngươi không có lý do gì để nói dối dựng chuyện. Có điều, nếu phán đoán của lão ta là sai thì ngươi không sợ sẽ sát hại nhầm người vô tội sao?”

Tôi điềm tĩnh rót tách trà đẩy về phía hắn, đáp. “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Với loại chuyện nghiêm trọng như việc Quỷ vương tái sinh, dù chỉ có một phần trăm nguy cơ xảy ra thì cũng phải cấp tốc ngăn chặn. Huống hồ đối tượng còn là nhân vật quyền lực như Quốc vương.”

Hắn nhếch miệng cười, cầm tách trà lên uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn, hai mắt nhìn tôi chằm chằm.

“Nói về vấn đề này, không phải kẻ có cơ hội ra tay lớn nhất là ngươi sao? Hắn tin tưởng ngươi như thế, ngươi ở bên hắn hoàn toàn có khả năng ám sát thành công.”

Ngón tay tôi khựng lại, bất giác bóp mạch tách sứ.

“Ta không thể.”

Nhật Khánh nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực nghiêng đầu quan sát.

“Đến giờ ngươi vẫn còn ôm hy vọng với hắn ư?” Đột nhiên giọng hắn trở nên cộc cằn và lời nói thẳng thừng bất thường. “Giữa ngươi và hắn đã là quá khứ, ngươi và Nhật Huy mới là tương lai. Nó chờ đợi ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến việc cho nó một cơ hội?”

Tôi bối rối chau mày. “Tuy không nhớ rõ nhưng ta và Nhật Huy chẳng phải chỉ là bạn bè đơn thuần thôi sao?”

“Bạn bè?” Hắn cười phá lên. “Ngươi không hiểu hay cố tình không hiểu thế? Cái cách nó đối xử với ngươi giống kiểu bạn bè?”

Nhất thời tôi chẳng biết đáp trả thế nào, chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm trong sự ngạc nhiên.

“Năm xưa, sau khi trận chiến với Thân vương Nhật Tuấn kết thúc, có kẻ truy đuổi muốn giết ngươi bằng thuật Chiêu hồn. Nhật Huy nhanh chóng ra tay ngăn cản nhưng vẫn không ngăn được một phần hồn của ngươi bị tách khỏi cơ thể. Vẫn may, pháp lực của nó không cao nhưng có khả năng đặc biệt là kiểm soát và điều khiển linh hồn. Nó đã tự tách linh hồn của bản thân để đi theo bảo vệ linh hồn của ngươi, đồng thời dẫn dắt linh hồn ngươi trở về với thân xác nguyên bản. Điều ấy đồng nghĩa với việc, ngươi bất tỉnh trong bao lâu, nó cũng phải cùng ngươi bất tỉnh tương ứng. Hai phần hồn của các ngươi vô tình trôi dạt đến vùng không gian khác tồn tại song song. Mà Nhật Huy, vì bị thương nặng sau trận chiến nên không đủ pháp lực điều khiển hồn theo ý muốn, chỉ có thể chờ sức mạnh phục hồi và thi thoảng trao đổi với ta qua liên kết ý niệm. Đến thời điểm thích hợp, ta tìm người giúp các ngươi thực hiện thuật Di hồn nhập thể. Ngươi tỉnh dậy, vui vẻ tiếp diễn cuộc sống. Còn Nhật Huy lo lắng về kẻ bí ẩn muốn ám sát ngươi, trước khi hôn mê do suy kiệt linh lực vẫn luôn miệng cầu xin ta thay hắn bảo vệ.”

Ngừng một lát, hắn tiếp tục kể với âm điệu trầm xuống.

“Lúc mới tỉnh dậy nó hỏi ngươi hiện giờ thế nào? Có sống vui vẻ không? Có từng gặp nguy hiểm không? Ta bảo ngươi sống tốt lắm, còn tốt hơn nó gấp mấy lần. Ngươi bộc lộ linh lực và bắt đầu tu luyện trong khi nó nằm liệt giường không thể di chuyển. Ngươi quên hết tất cả về nó trong khi nó không ngừng nhắc nhở ta quan tâm giúp đỡ ngươi lúc cần. Ta đề nghị dẫn nó đi gặp ngươi nhưng nó từ chối, cũng không cho phép ta tiết lộ điều gì. Nó bảo chẳng còn mặt mũi nào đối diện với ngươi. Lòng tự trọng không cho phép nó đứng trước mặt ngươi như một kẻ yếu đuối thảm hại. Nó muốn đợi đến khi linh lực phục hồi hoàn toàn. Thực tế chứng minh, sự đợi chờ ấy chẳng qua là một sai lầm uổng phí vô ích, cũng như tình cảm mà nó che giấu bấy lâu.”

“Thế còn ngươi thì sao?” Tôi nhìn thẳng vào hắn. “Ngươi biết rõ Phi Yến không yêu mình nhưng vẫn một mực muốn cưới nàng ta. Ngươi không sợ tình yêu của bản thân bị hoang phí ư?”

Giọng hắn đanh lại. “Ta tin mình có thể khiến nàng ấy thay đổi.”

Tôi cười nhạt. “Vậy đấy. Trên đời luôn có những sai lầm người ta biết rõ mà vẫn muốn phạm phải.” Ngẫm nghĩ hồi lâu, tôi buông một câu nhận xét. “Ngươi thật sự rất ghét Nhật Vũ.”

“Còn hơn cả ghét.” Nhật Khánh sửa lời. “Ta hận hắn.” Thoáng chốc, ánh mắt biến đổi thành vẻ lạnh lẽo hiếm thấy, khác hẳn con người hoà nhã mọi khi. “Sự ra đời của hắn cướp hết những quan tâm của phụ vương. Tài năng của hắn cướp mất sự chú ý của mọi người. Mẹ hắn vì hắn mà cướp đi tính mạng mẫu hậu. Cuối cùng hắn còn cướp cả ngôi vị lẽ ra phải thuộc về ta. Ngươi thử nói xem, ta có nên hận hắn hay không.”

Mâu thuẫn giữa bọn họ thật sự sâu hơn tôi tưởng. Không chỉ đơn thuần là ham muốn về quyền lực mà thứ vẫn luôn tồn tại còn là mối thù chẳng thể hóa giải.

Nhật Khánh ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế dài, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn theo quy luật, đáy mắt lóe lên vẻ toan tính. “Thứ ông ta muốn để lại cho hắn, ta càng phải đoạt lấy. Trước giờ phụ vương luôn ưu ái bọn họ. Cho dù ta cố gắng cỡ nào thì trong mắt ông vẫn không thể sánh bằng Nhật Vũ. Ta không phục. Tại sao hắn có tất cả còn ta thì không? Mọi thứ đến với hắn thật dễ dàng, bất công tới mức khiến kẻ khác phải đỏ mắt đố kị.”

Tôi bình thản đan hai tay trước bụng, hơi ngả lưng về sau. “Ta cho rằng hắn cũng từng có suy nghĩ tương tự về ngươi.”

Nhật Khánh ngẩng đầu nhìn tôi ngờ vực.

“Ngươi thử nghĩ xem, lúc ngươi cùng Nhật Huy làm Hoàng tử cao quý thì hắn mới chỉ là con của một tình nhân bị coi thường. Sau đó Tiên vương vì nặng tình với mẹ hắn mà cố chấp phong tước cho bọn họ, hắn lập tức trở thành cái gai trong mắt Hoàng hậu và Lâm tộc. Trong khi ngươi có cả một thế lực hùng mạnh hậu thuẫn thì hắn bị ám sát hết lần này qua lần khác, ngay cả Tiên vương cũng không cách nào bảo vệ. Vậy nên năng lực mà hắn sở hữu ngày nay không phải tự nhiên có được. Chắc hẳn, hắn đã từng ghen tị với ngươi trước kia.”

Nhật Khánh chẳng mấy vừa lòng với nhận xét của tôi. “Ngươi bênh vực hắn.”

Tôi nhún vai. “Chỉ đơn thuần là góc nhìn của kẻ ngoài cuộc.”

“Giữa ta và Nhật Vũ, ngay từ khi sinh ra đã ở trên hai thế đối lập không thể dung hoà. Mâu thuẫn về lợi ích dẫn đến chiến tranh. Quyền lực của hắn đe doạ tới sự tồn tại của Lâm tộc, mà Lâm tộc là bệ đỡ an toàn của ta cùng Nhật Huy. Tất cả không ngừng truy cầu sức mạnh bởi sự phát triển của kẻ khác đem đến nguy cơ cho bản thân. Để rồi cái vòng tuần hoàn ấy cứ thế tiếp diễn mãi.”

Chắc hẳn Nhật Vũ cũng có suy nghĩ tương tự và dường như cuộc chiến giữa bọn họ là không thể tránh khỏi. Tôi từng đặt giả thiết, nếu ngay từ đầu Tiên vương lựa chọn Đại hoàng tử Nhật Khánh làm người kế vị thì mọi chuyện sẽ ra sao? Khi ấy Nhật Vũ sẽ chẳng có gì cả, không quân đội, không thế lực, và không người ủng hộ. Trước thời điểm trở thành Thượng quân, hắn bị đặt trong tình cảnh nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Thấy tôi im lặng, Nhật Khánh chậm rãi nói tiếp.

“Trong ba chúng ta, duy mình Nhật Huy là người không thích tranh đoạt. Tính cách ấy của nó thật sự khiến ta vừa coi thường vừa ngưỡng mộ. Lại có một chuyện ta không hiểu. Thời gian ngươi quen Nhật Huy dài gấp mấy lần thời gian quen Nhật Vũ. Ngươi hiểu về hắn bao nhiêu? Hắn biết được ngươi đến đâu? Lý do gì khiến ngươi chọn hắn thay vì Nhật Huy? Vì hắn có địa vị cao hơn? Hay vì năng lực phép thuật của hắn mạnh hơn? Ta nói cho ngươi biết, tất cả những thứ ấy đều có thể thay đổi.”

Tôi lắc đầu. “Ta chỉ đi theo cảm giác, không phải sự cân đo đong đếm.”

Hắn yên lặng không đáp. Trước lúc rời đi buông lại một câu. “Nếu đã không yêu thì đừng cho nó hy vọng.”

Tôi ngẩng đầu. Trong nháy mắt bóng người biến mất khỏi tầm nhìn.