Editor: wioo

“Kết hôn?” Thẩm Lan Du sửng sốt một lúc, ngay sau đó cười, “Đúng vậy, cũng không biết hai đứa nhỏ có nghĩ tới vấn đề này không nữa.”

“Bọn nhỏ tình cảm tốt, hơn nữa theo anh Nhiên Nhiên có vị trí rất đặc biệt trong lòng A Quyến, ngoài em và Hi Hòa, nó còn để mắt tới ai nữa đâu?”

Thẩm Lan Du gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, con nó cứ lạnh lùng với con gái người ta, lúc nhỏ em còn sợ A Quyến lãnh đạm, bây giờ thì yên tâm rồi.”

“Hay là em tìm thời gian hỏi con thử đi, xem con nghĩ như thế nào, như vậy chúng ta cũng chuẩn bị được sớm.”

“Được, xong chuyện này em sẽ đi thăm dò ý con.”

Hai người lại nói về chuyện cũ, Lục Trường Vĩ nhíu mày suy nghĩ một hồi, lúc sau lên tiếng: “Nếu như Nhiên Nhiên đã đi với em rồi thì anh yên tâm, giải quyết không được thì phải gọi cho anh đó.”

Thẩm Lan Du cười lên, bà dịu dàng nhìn chồng, “Lão Lục, có thể gặp được anh là may mắn nhất đời em.”

Lục Trường Vĩ cười vỗ vai bà, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm thôi không thì đồ ăn nguội hết.”

Thẩm Lan Du gật đầu, “Vâng.”

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lan Du nhìn số điện thoại mà Nhiên Nhiên cho bà, không do dự trực tiếp nhắn tin cho Khương Linh.

“Ring.” Điện thoại trong túi tiểu Trần rung lên, anh ta móc ra nhìn thử.

—— Khương Linh, tôi là Thẩm Lan Du, ông đã về nước rồi thì chiều mai một giờ gặp nhau ở quán cà phê 33 đường Đồ Tây đi.

Thẩm Lan Du?

Tiểu Trần nhìn cái tên rồi suy tư một hồi, vừa vặn thấy Khương Linh đi ra, anh ta không suy nghĩ nhiều vội vàng đưa điện thoại tới, “Khương tổng, có tin nhắn gửi tới xin hẹn gặp ngài.”

“Ai vậy?”

“Người đó tên là Thẩm Lan Du.”

Khương Linh dừng chân, cầm lấy điện thoại, xác nhận đúng là tên này. Bàn tay cầm điện thoại không khỏi run nhẹ, sau đó ông gọi lại, đầu kia truyền tới tiếng “tít tít tít— “. Nỗi lo lắng trong lòng Khương Linh dâng cao, nhưng đầu kia không bắt máy.

Tiểu Trần kinh ngạc nhìn ông, cảm thấy cử chỉ vừa rồi của Khương tổng không hợp lí lắm, cái tên này vừa nghe đã biết là nữ, anh ta chưa từng thấy chủ mình khẩn trương thấp thỏm vì tin nhắn của ai bao giờ cả.

Khương Linh nhìn cuộc gọi tự động tắt, vẻ mặt mất mác, ông yên lặng soạn tin nhắn gởi đi.

—— Được, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.

Sau khi ông gửi tin đi mấy giây, Thẩm Lan Du trả lời.

—— Ừ.

Nhìn tin nhắn, ông cười khổ một tiếng, ra là bà không muốn nhận điện thoại.

“Tiểu Trần.”

“Vâng, Khương tổng.”

“Hủy bỏ lịch trình chiều mai đi.”

Tiểu Trần không dám tin, “Khương tổng, nhưng mà hạng mục đó…” Có giá năm trăm triệu…

“Cứ làm theo đi.”

Tiểu Trần cúi đầu, “Vâng.”

Tiểu Trần nghĩ đến người đàn bà kia, bà ấy cuối cùng là ai lại có thể làm Khương tổng dễ dàng buông tha hợp đồng trị giá năm trăm triệu? Nhưng thân là trợ lý, anh ta vẫn rất rõ ràng cái gì nên tò mò cái gì không nên, vì vậy rất nhanh dẹp bỏ lòng hiếu kỳ.

Mười giờ tối, Tô Dạng Nhiên nhận được tin nhắn Wechat từ Thẩm Lan Du. Chiều mai? Cô trả lời “Vâng” xong thì cửa phòng tắm bật mở, Thẩm Quyến đi ra, cô lập tức tắt điện thoại, nhét vào dưới gối, “Anh tắm xong rồi à?”

Thẩm Quyến đi tới, “Ừ.”

“Tới đây em lau tóc cho.”

Anh ngồi xuống mép giường để cô lau tóc, tóc của đàn ông không nhiều, lau một lúc đã khô được phân nửa, cô nói với anh: “Sắp xong rồi.”

Tô Dạng Nhiên bỏ khăn lông qua một bên, vỗ giường, Thẩm Quyến lập tức vén chăn lên chui vào. Đợi anh nằm xuống cô lại nhích lại gần, anh vừa tắm xong, trên người ấm áp, ôm thật thoải mái.

Thẩm Quyến quàng tay qua vai Tô Dạng Nhiên, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nghịch ngón tay nhỏ nhắn của người trong lòng, lại nghĩ tới ý định ngày hôm qua, anh nhẹ nhàng, nói: “Nhiên Nhiên, gia đình anh em đã gặp cả rồi, lúc nào em dẫn anh đi gặp trưởng bối nhà em đi?”

Nghe vậy, Tô Dạng Nhiên sững sốt, anh muốn gặp người lớn? Nghĩa là sao?

“Nhiên Nhiên?”

“Hả?” Tô Dạng Nhiên phục hồi tinh thần.

“Anh vừa hỏi em đó.”

Tô Dạng Nhiên biết anh muốn gì, dù cô và Tần Trăn xảy ra chuyện gì thì bà cũng là mẹ, sau này nếu cô kết hôn bà là người đứng ra đại diện, nhưng bà lại là con dâu nhà họ Cố, hôn lễ cũng phải có liên quan tới Cố gia.

“Anh muốn một danh phận hả?”

Thẩm Quyến hôn trán cô một cái, giọng nói hơi tủi thân, “Nếu không thì sao? Không phải em nên cho anh một địa vị à?”

Tô Dạng Nhiên bị sự dễ thương của anh làm rung động, cô nhướng người hôn một cái lên đôi môi mềm mại kia, nói không biết ngượng, “Yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không quỵt ngủ đâu.”

Ánh mắt anh thay đổi, Thẩm Quyến đưa tay bóp hai bên gò má mềm mềm, “Em nói gì?”

Bởi vì gò má bị nắm lấy nên lúc nói chuyện cô phát âm không rõ, giọng nói ngắt quãng, “Không… Không quỵt ngủ…”

Vừa dứt lời, gò má được giải phóng, nhưng sau ót bị ghì lại, môi đỏ mọng bị đôi môi mỏng của anh bắt lấy, như cuồng phong xâm lược, đầu lưỡi anh quét loạn bên trong, không bỏ qua bất kỳ xó xỉnh nào.

Ngày hôm sau lúc Tô Dạng Nhiên tỉnh lại mặt trời đã lên cao, cô đưa tay xoa xoa vòng eo đau nhức, nghĩ đến chuyện đêm qua là mặt đỏ lên, vừa nghĩ tới là muốn mắng chửi, cô chỉ nói một câu thôi mà đã bị anh lăn qua lộn lại dày vò suốt đêm?

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, bây giờ đã hơn mười một giờ, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Chợt nhớ lại tin nhắn dì Thẩm gửi, cô hét lên một tiếng rồi vội vàng bò dậy, tắm táp sửa soạn xong là hơn mười hai giờ.

Xong xuôi cô nhận được điện thoại từ dì Thẩm, bà nói đang chờ ngoài cửa tiểu khu. Tô Dạng Nhiên mang giày xong không quên chào tiểu cầu một tiếng, vội vàng ra ngoài, quả nhiên thấy Thẩm Lan Du đậu xe ngoài cửa.

“Chào dì ạ.” Cô vừa đi tới vừa chào hỏi.

“Lên xe đi.” Thẩm Lan Du cười nói. Tô Dạng Nhiên lên xe, thắt dây an toàn. Ánh mắt Thẩm Lan Du quét qua mặt và cổ cô, đột nhiên bật cười, Tô Dạng Nhiên mờ mịt, “Sao dì cười ạ?”

Thẩm Lan Du thấy cô còn chưa biết, tốt bụng đưa tay chỉ vào cổ, Tô Dạng Nhiên móc từ trong túi xách ra một cái gương nhỏ nhìn thử, một giây sau khuôn mặt đỏ ửng lên, cô che cổ ngượng không nói ra lời.

Thẩm Lan Du thấy cô ngại, không khỏi bật cười, bà cởi khăn lụa trên cổ xuống đưa qua, “Con dùng cái này che được đấy.”

Khăn lụa màu rượu đỏ, hôm nay cô mặc quần áo màu gạo trắng, tương đối hợp. Tô Dạng Nhiên nói tiếng cảm ơn, sau đó quấn khăn che kín. Thẩm Lan Du quan sát, trong mắt lộ ra vẻ vui thích, đứa nhỏ này da trắng, chiếc khăn càng làm tôn thêm màu da, mang vào cổ thật đẹp, vì vậy bà ca ngợi: “Đúng là đẹp.”

“Dì quấn nó còn đẹp hơn cháu nữa ạ.”

Thẩm Lan Du cười cong mắt, “Con gái lanh lẹ quá, thật biết làm người lớn hài lòng.”

Tô Dạng Nhiên cười lên, cô đâu có nịnh nọt gì, cô nói thật mà, ở cái tuổi của dì mà cô còn giữ được làn da và dáng vóc thì nằm mơ cũng muốn cười.

“Dì, con không vào đâu, con ở đây chờ dì.” Sau khi đến, Tô Dạng Nhiên nói với bà.

Cô ngồi trong xe, vị trí này cũng có thể nhìn bọn họ rõ ràng, hơn nữa người lớn nói chuyện lớp trẻ không nên làm phiền. Thẩm Lan Du không từ chối, vì vậy bà nói mấy câu xong xuống xe đi vào quán.

Khương Linh nhìn một cái đã nhận ra Thẩm Lan Du, bà không có gì thay đổi so với năm đó, thời gian tựa hồ không lưu lại bất kì dấu vết gì trên người bà, ông ta đứng dậy, “Lan Du…”

Sau khi xuống xe, nụ cười trên mặt bà tắt hẳn. Thẩm Lan Du nhàn nhạt nhìn Khương Linh, ngồi xuống đối diện ông ta, bà nhìn ly Americano đặt trước mặt mình, Khương Linh cũng nhìn sang, ông ta nói: “Anh còn nhớ em thích uống Americano, em không ngại khi anh tự tiện gọi nước giúp em chứ?”

Thẩm Lan Du khẽ cười, “Đây là anh thích uống, không phải tôi.”

Lúc còn yêu Khương Linh, ông thích gì bà sẽ thích cái đó, ông thích nhất là Americano, bà uống không quen nhưng vẫn ép mình uống. Khuôn mặt Khương Linh mờ mịt.

Thẩm Lan Du không muốn bàn thêm gì về đề tài này nữa, trực tiếp nói: “Nếu anh thông minh chắc hẳn sẽ biết tại sao hôm nay tôi tìm anh chứ?”

Khương Linh cười tự giễu, tối hôm qua ông đã biết, “Bởi vì chuyện tiểu Quyến, đúng không?”

“Xem ra ông cũng biết rõ, đã như vậy thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, bởi vì yêu cầu của ông với A Quyến làm tôi vô cùng khó chịu.”

Khương Linh giải thích, “Lan Du, anh không có ý gì với con cả, anh chỉ muốn để con tạm thời hỗ trợ anh thôi.”

“Tạm thời? Anh xem con tôi là cái gì? Là lốp xe dự phòng cho con anh sao?”

Sắc mặt ông khó coi, “Lan Du, em có thể đừng nói khó nghe như vậy được không?”

Thẩm Lan Du cười lạnh, “Khó nghe? Khương Linh, anh còn biết như vậy khó nghe à, sao thế? Anh còn từng làm nhiều chuyện khó coi hơn vậy nữa mà?”

“Anh biết năm đó là anh sai, anh thật xin lỗi hai mẹ con em…”

“Anh biết là tốt, người sang tự biết mình, anh biết mà còn có thể nói lên yêu cầu vô sỉ như vậy, anh cũng tài lắm.”