Editor: Voicoi08
Beta: Lô Vỹ Vy Vy, Maria Nyoko

Tảo Tảo mất tích một ngày, A Y cũng nằm trên giường không biết gì một ngày, hình phạt cho việc đánh người cũng đã có, A Y mắc phải lỗi nặng, bị phạt đình chỉ học một năm, cả phòng 317 rối thành một nùi, Nghiêm Bình là người duy nhất trong phòng còn sống sót thì tràn ngập trong tự trách, tất cả mọi người trong phòng đều cùng nhau đi tìm Tảo Tảo, ngay cả Lâm Tâm trong khoảng thời gian này luôn trong trạng thái nửa sống nửa chết cũng tham gia, Hồng Nhan lòng nóng như lửa đốt, lo lắng A Y không ăn không uống tự trút giận lên bản thân, nhưng cô càng lo lắng cho Tảo Tảo, con nhóc liều lĩnh đáng chết kia ngàn vạn lần đừng xúc động làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì đó.

Trong khi mọi người đang rối thành một nùi thì Tảo Tảo lại đứng sau cánh cửa buồng điện thoại với vẻ mặt mờ mịt, cô đã đứng ở đây một giờ đồng hồ, những ngón tay muốn gọi điện thoại lại như có sức nặng ngàn cân, run run nhưng mãi cũng không ấn được dãy số kia, lại có người đến, cô hành động trong vô thức mà tránh sang chỗ khác, người đến với vẻ mặt vui vẻ gọi điện thoại, hóa ra là sinh viên mới, gọi về gia đình nói về chuyện sinh hoạt trong trường, thường xuyên làm nũng với mẹ ở trong điện thoại.

Trước mắt Tảo Tảo xuất hiện dáng vẻ mập mạp của cha cô, mỗi lần cô về nhà, cho dù cô về rất muộn, thì cha cô đều đi xe đạp đến nhà ga đón cô, lần trước, trên đường về nhà cô nhìn bóng lưng đạp xe của cha cô, cô phát hiện lưng cha cô có chút còng rồi. Còn mẹ cô, từ nhỏ cô chính là niềm kiêu ngạo của mẹ, tính cách sáng sủa hoạt bát, cô luôn dễ dàng khiến người lớn vui vẻ, mỗi lần cô bắt nạt Lục Phong đến khóc, mẹ Lục Phong vẫn trách mắng Lục Phong giống con gái, sau khi đi học, thành tích của cô luôn xuất sắc càng khiến cho mẹ cô nổi tiếng ở đơn vị. Nếu họ biết cô….., cô không dám suy nghĩ tiếp nữa.

Sinh viên nữ vừa gọi điện thoại xong cảm thấy thoải mái rời đi, Tảo Tảo lại nắm lấy tai nghe thêm một lần nữa, cuối cùng cũng bấm số điện thoại nhà họ Liễu.

“Alo….” Giọng nói trầm thấp của mẹ truyền đến qua tai nghe, giống y như trong tưởng tượng của cô.

Tảo Tảo cảm thấy trong mắt như có chút cay, cổ họng cô nghẹn ngào đến sít sao, không nói được lên lời, trong tai nghe lại truyền đến giọng nói nóng ruột của mẹ cô: “Là Tảo Tảo sao, xảy ra chuyện gì rồi à con?”

Tảo Tảo nghe thấy giọng nói vội vàng của mẹ cô, cuối cùng cô không nhịn được nước mắt, mà một khi nước mắt được mở van thì giống như dòng thác mạnh mẽ không thể cứu vãn được.

“Mẹ, mẹ….” Tảo Tảo nghẹn ngào, không nói thành tiếng, “Mẹ ơi, con xin lỗi.”

“Cục cưng, con sao thế?” Mẹ thấy cô khóc, từ nhỏ Tảo Tảo là người đã không khóc mà bây giờ lại gào khóc như vậy, mẹ cô rất lo lắng, ngay cả nhũ danh đã lâu không gọi cũng gọi ra.

“Mẹ!” Tảo Tảo vẫn tiếp tục khóc nức nở, muốn nói lại thôi. “Mẹ ơi, không có chuyện gì đâu ạ, con, con nhớ nhà.”

Tảo Tảo cúp điện thoại, giọng nói cưng chiều của mẹ cô vẫn còn quanh quẩn bên tai, Tảo Tảo mù mịt không biết phải làm sao, cô đi thẳng về phía trước, không biết phải đi chỗ nào, cho đến bây giờ, mục tiêu trong khoảng thời gian này hoàn toàn sụp đổ, là chính cô làm hỏng tất cả mọi việc.

Tảo Tảo không biết đã đi bao lâu, mãi đến khi không thể đi được nữa, trời cũng tối dần, cô vừa dừng lại thì thấy vô tình cô đã đi đến trên đảo Hạ Vũ, cô đi vào đình nghỉ chân trên núi giả, ngồi trong đình ôm đầu gối.

Tiểu Dã lại đứng trên sân bóng rổ một lần nữa, anh không nhớ được đây là lần thứ mấy, từ đêm chia tay kia, chỉ cần anh tỉnh táo anh lập tức đứng đây đợi người con gái của anh, nhưng người con gái của anh không còn giống trước đây vừa cười vừa lớn tiếng nói chạy về phía anh, anh ngẩng đầu nhìn cái cửa sổ tầng ba ở phía xa, trong cửa sổ không còn bóng dáng cười hì hì cùng anh ngây ngốc nhìn nhau, anh từ từ tựa người vào khung bóng rổ, đổ vào miệng ngụm bia, cái buổi tối chỉ cần nghĩ lại đã thấy ghê kia bây giờ lại đang xuất hiện trước mặt anh.

Tảo Tảo rơi nước mắt xuống câu đối xuân, cô lấy ra đồng tiền xu ánh vàng óng ánh nhẹ nhàng để trên mặt bàn, sau đó kiên quyết ngẩng đầu, gằn từng tiếng nói: “Tôi và anh dừng lại tại đây.”

Đêm hôm đó, mặc cho anh ôm ấp cô, hôn môi cô như thế nào thì bọn họ cũng quyết tâm, cắt đứt đoạn tình cảm này, rời đi không hề quay đầu lại.

Trên câu đối xuân bị xé thành hai nửa, chữ viết đã mờ nhạt, đó là bị nước mắt của cô làm nhòe, giống như tình yêu của họ, phá thành mảnh nhỏ, một mảnh buồn thênh.

Tiểu Dã lắc lắc đầu, cầm lon bia đã hết ném thành một vòng cung vào thùng rác bên cạnh. Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cửa sổ sáng ngời, vô cùng hi vọng bỗng nhiên có một gương mặt tươi cười xuất hiện ở đó, lớn tiếng gọi tên anh, nói cho anh biết đây chỉ là vui đùa.

Trên vai anh bị người ta vỗ một cái, anh quay đầu lại, trong mắt anh hiện lên vẻ mặt sốt ruột của Tiêu Dương: “Tại sao cậu lại ở chỗ này? Cậu có nhìn thấy Tảo Tảo không?”

“Tảo Tảo?” Tiểu Dã cười khổ một cái: “Tiêu Dương, cô ấy còn có thể gặp mình sao?”

Tiêu Dương nhíu mày, một phát đã kéo được anh và quả bóng dưới đất lên: “Cậu đừng ngây người ở đây nữa, không thấy Tảo Tảo đâu cả, cậu đi tìm với mình đi.”

Cuối cùng, khi Tiêu Dương và Tiểu Dã tìm được Tảo Tảo ở đảo Hạ Vũ, Tảo Tảo đang ngồi trong đình, hai tay ôm đầu gối, đầu cúi xuống chân, cả người giống như cuộn tròn lại, cô ngồi trong góc, hình ảnh rất giống một con thú nhỏ bị thương đang trốn vào một nơi bí mật gần đó để liếm miệng vết thương.

Mới có mấy hôm Tiểu Dã không gặp cô mà cô đã thành dáng vẻ mặc kệ này, đau lòng, không muốn, đủ loại tình cảm khiến Tiểu Dã không kìm được lòng mà đi về phía trước mấy nước, anh vươn tay muốn ôm cô, tay anh mới động vào quần áo của cô thì cô lại co rúm lại một chút, trốn sang bên cạnh.

Ánh mắt của Tiểu Dã lại ảm đạm hơn một chút, cánh tay cứng ngắc dừng lại giữa không trung, Tiêu Dương thấy thế cũng đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Tảo Tảo, là bọn anh, anh và Tiểu Dã, bọn anh biết chuyện của em rồi, tất cả mọi người đều lo lắng cho em, em về với bọn anh đi.”

Tảo Tảo vẫn không ngẩng đầu lên, Tiêu Dương kéo Tiểu Dã ngồi xuống bên cạnh cô: “Em không muốn trở về sao? Vậy bọn anh ngồi đây với em một lát.”

“Tảo Tảo, em đừng như vậy, dáng vẻ này của em sẽ làm cho những người quan tâm đến em lo lắng.” Tiêu Dương lại mở miệng lần nữa, mở một chai nước đưa cô: “Nào, em uống một chút nước, đừng tức giận một mình.”

Tảo Tảo vẫn không ngẩng đầu, cũng không nhận chai nước, nhưng đã có giọng nói ấp úng truyền ra từ hai đầu gối: “Chúng ta làm sai rồi sao? Vì sao, vì sao người như Triệu Kiếm lại không bị trừng phạt, không có đạo lí, quá không công bằng rồi.”

Tiêu Dương nghĩ nghĩ mở miệng: “Tảo Tảo, có rất nhiều chuyện đều không công bằng, là sai lầm, nhưng mà, chúng ta không thể dùng những thủ đoạn sai lầm để sửa chữa sai lầm, tuy rằng Triệu Kiếm có thái độ không chịu trách nghiệm với tình cảm là sai, nhưng ít nhất hắn cũng không trái với nội quy trường học, mà hành vi đánh nhau của các em lại rõ ràng là hành động cấm của trường học. Nếu tất cả mọi người đều như vậy, tôi nhìn anh không vừa mắt lại gọi người đến đánh anh một chút, vậy thì không phải là quá lộn xộn sao?”

“Vậy không có cách nào để trừng phạt hắn ta sao?” Tảo Tảo ngẩng đầu lên, vẫn còn đáng rối rắm trong vấn đề này.

“Tảo Tảo, em luôn đứng trên lập trường của Lâm Tâm mà nhìn chuyện này, cho nên không nhìn được toàn bộ vấn đề của Triệu Kiếm.” Tiêu Dương ngừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ xem làm sao để thể hiện được cái nhìn của bản thân một cách uyển chuyển nhất.

Anh quay đầu nhìn Tảo Tảo, dịu dàng nói: “Nếu em nhảy ra khỏi lập trường này, dùng ánh mắt bàng quan để nhìn việc này, thật ra Lâm Tâm cũng sai, cô ấy sai ở chỗ không tôn trọng bản thân, không bảo vệ bản thân, bất kể là ai cũng sẽ phải gánh vác trách nghiệm cho những việc làm của mình, lúc trước, cô ấy cũng biết Triệu Kiếm chơi trò tâm tính nhưng vẫn phát sinh quan hệ với hắn, vậy nên cô ấy phải gánh vác hậu quả bị vứt bỏ.”

“Bất kể là ai cũng phải gánh vác trách nhiệm cho những việc làm của mình.” Tảo Tảo quay đầu nhìn Tiêu Dương: “Tiểu Dương, em hiểu ý anh, ý anh muốn nói việc lần này do em quá xúc động, cho nên em cũng phải gánh vác hậu quả xử phạt.”

Tiêu Dương gật đầu: “Tảo Tảo, em cũng sẽ lớn lên, về sau trước khi làm việc gì phải nghĩ đến hậu quả rồi hãy làm. Tuy rằng lần này xử phạt hơi nặng, nhưng có thể hủy bỏ trước khi sinh viên tốt nghiệp, không ảnh hưởng lớn đến tương lai của em. Ừ, anh thấy thật ra đây cũng là chuyện tốt, để lần sau em không còn xúc động khi làm việc.”

“Hủy bỏ xử phạt?” Trên gương mặt của Tảo Tảo hiện lên sự hi vọng, rồi lại buồn bực nhíu mày: “Nhưng mà Triệu Kiếm sẽ để yên cho em qua tốt nghiệp như vậy sao?”

Tiêu Dương tiếp tục khuyên Tảo Tảo, giúp cô phân tích tình hình, Tiểu Dã ngồi bên cạnh không nói một lời, mùa thu, gió thu thổi qua, lá cây nhẹ nhàng rơi xuống, trong lòng Tiểu Dã cũng là một mảnh hoang vắng, anh quay đầu nhìn hai người bên cạnh, Tiêu Dương kiên nhẫn khuyên giải cho Tảo Tảo, nhẹ nhàng nói lí với cô, cho dù là ai thì cũng nhìn ra được tâm ý của anh, mà Tảo Tảo, dưới sự khuyên bảo của anh cô cũng từ từ ngẩng đầu lên.

Trong lòng anh sự đau đớn như được sinh sôi, chẳng lẽ anh thật sự sai lầm rồi sao, là anh cưỡng cầu sao, Tảo Tảo ở cùng anh không vui vẻ, sẽ chảy nước mắt, sẽ bị tổn thương. Mà Tiêu Dương, anh sẽ che chở cho cô, an ủi cô, mang cô ra khỏi sự đau khổ. Cồn bắt đầu phát huy tác dụng, đầu óc anh bắt đầu mơ hồ hơn, nhưng trong lòng anh lại đang giãy dụa muốn giữ lấy chút tỉnh táo, anh dựa người ra phía sau, tựa đầu trên cột đình, cuối cùng chậm rãi ngủ.

Ngày thứ hai, trong phòng cho thuê, Đại Bính rời giường ngạc nhiên nhìn thấy Tiểu Dã lại không uống đến mức say nát, cũng không ra khỏi cửa, chỉ là một mình trốn trong phòng dọn dẹp này nọ. Anh đi vào cánh cửa phòng đang mở, đặt mông ngồi lên giường: “Sao hôm nay cậu không ra ngoài?”

Tiểu Dã đang phân cao thấp với một đồng tiền xu, anh vất vả xỏ một sơi tơ hồng qua lỗ nhỏ, sau đó đeo lên cổ mình: “Không đi, không bao giờ đi nữa.”

Đại Bính không nói gì vỗ bả vai Tiểu Dã: “Đi thôi, anh em đi uống rượu với cậu, hôm nay chúng ta không say không về.”

Đột nhiên, Đại Bính lại nghĩ ra cái gì, kích động đi gọi điện thoại: “Đúng rồi, để vợ mình đưa mấy người ở chỗ cô ấy đến.”

Tiểu Dã nhanh tay đè lại bàn tay đang muốn bấm số của anh, đồng tiền trên cổ anh cũng trượt ra ngoài cổ áo, lắc lư trước mặt Đại Bính: “Anh em, mình mệt mỏi, cậu để mình yên tĩnh một lát.”