Edit: V.O

“Thật xin lỗi…”

Nước mắt Cố Vãn rơi liên tiếp.

Nhưng dường như người đàn ông trước mặt không có ý ngừng lại.

Anh là người không thích nói nhiều, chỉ muốn thổ lộ phần tình cảm chôn ở trong lòng mình nhiều năm, nói từng câu từng chữ cho người trước mặt nghe!

Anh chăm chú nhìn cô, một tay khác sờ cổ mình, tháo dây chuyền trên cổ kia ra, ở chính giữa dây chuyền có treo một chiếc nhẫn lóe lên tia sáng riêng biệt.

Chính là cái mà Cố Vãn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.

Thế nhưng đây không phải là chiếc nhẫn cầu hôn Cố Thanh sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Cô ngạc nhiên đến quên cả khóc, chẳng qua là nghi ngờ còn chưa xua tan, lại thấy người đàn ông gỡ chiếc nhẫn từ trên cổ xuống, nâng tay cô lên, đeo vào ngón áp út của cô.

Vừa vặn, thân nhẫn và ngón tay của mình khớp hoàn mỹ, giống như là…làm theo yêu cầu.

Buồng tim Cố Vãn nảy lên bình bịch bình bịch.

Giống như là nhận ra được gì đó, nhưng cũng không dám suy nghĩ.

Người đàn ông nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, cúi đầu dịu dàng hôn tay cô, cười.

“Anh anh anh…” Cố Vãn căng thẳng nói không ra lời.

Nhìn anh lại nhìn chiếc nhẫn này: “Cái này không phải là anh cho Cố Thanh “

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghẹn đỏ muốn gỡ chiếc nhẫn xuống, lại bị Bạc Lương ngăn cản.

Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng và cưng chìu chưa bao giờ có: “Cố Vãn, anh không biết em ngốc thật, hay là giả bộ ngốc! Chiếc nhẫn này vốn là làm theo số đo của em. Nó không có nửa xu quan hệ với Cố Thanh, chỉ thuộc về một mình em, hiểu không?”

Nói xong anh xoay lòng bàn tay của cô lại.

Ở khớp ngón áp út mặt kia của nhẫn, dieendaanleequuydoon – V.O, quả nhiên có một chữ Vãn nho nhỏ.

Cố Vãn trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời không tiếp nhận nổi tin như vậy.

Cho cô…

Nhưng tại sao là cho cô?

“Anh…không phải là anh cho Cố Thanh sao? Là bởi vì bây giờ cô ta tính toán anh, cho nên anh mới…”

Bạc Lương giận quá hóa cười, nhìn Cố Vãn, nghiêm túc nói: “Cố Vãn, anh chỉ nói lời này một lần, em hãy nghe cho kỹ! Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thích Cố Thanh! Người anh thích vẫn là em!”

“Bịch”, buồng tim Cố Vãn giống như là nhảy chậm một nhịp, không thể tin được nhìn người trước mặt.

Không dám nghe câu nói kế tiếp, rồi lại vô cùng muốn nghe.

“Tám năm trước anh thích cô gái vớt anh từ trong hồ bơi lên, không chút do dự hô hấp nhân tạo cho anh. Trước một giây anh ngất đi chỉ thoáng nhìn đã thích em rồi. Sau đó anh điều tra được hồ sơ cá nhân của em, nhưng lại không ngờ, bị Cố Thanh mạo danh thế thân, cho nên mới tưởng lầm người cứu anh chính là cô ta! Cho đến trước khi cô ta xảy ra tai nạn anh mới biết thì ra là cô ta còn có người chị có khuôn mặt tương tự, mà thì ra người anh thích vẫn luôn là em!”

“…”

Cố Vãn gần như nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không.

Hình như cô đã cứu một người đàn ông, nhưng khi đó chỉ lo cứu người, hoàn toàn không nghĩ tới là Bạc Lương!

Càng thêm không nghĩ tới Cố Thanh sẽ mạo danh mình.

Trong lúc nhất thời, cô không biết nên ổn định suy nghĩ thế nào.

“Nhưng sau đó…sau đó những lời anh nói đó…”

Bạc Lương cũng biết Cố Vãn ngốc nghếch, bây giờ vẫn còn không hiểu.

Gương mặt tuấn tú hiếm khi thoáng qua ngượng ngùng đỏ ửng: “Anh sợ em không chấp nhận anh, cho nên mới cố ý tìm cái cớ trói em ở bên cạnh, anh vẫn luôn không coi em là thế thân của Cố Thanh, người anh thích vẫn luôn là em, cũng chỉ có em!”