Edit:V.O

“Trình Phi tiên sinh, chúng tôi nghi ngờ Phi Tượng Khoa Kỹ của anh và Cố Thanh dính dáng đến tiết lộ bí mật quốc gia, cùng với việc lợi dụng kỹ thuật Internet lừa gạt mạng lưới người dân, tham ô tài sản công chúng. Tối qua Cố Thanh nhận được tin chạy trốn, nhưng nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn bỏ mình, cho nên bây giờ chỉ có thể mời anh đi theo chúng tôi, hỗ trợ điều tra!”

Lúc cảnh sát đặt lệnh truy nã ở trước mặt Trình Phi, anh đang uống rượu mơ mơ màng màng ở trong biệt thự của mình, bởi vì anh biết Cố Vãn đã kết hôn, ngày hôm qua, đã gả cho người đàn ông cô yêu.

Đúng là anh vẫn không đấu lại Bạc Lương.

Năm năm trước, anh thua Cố Vãn, năm năm sau, anh không chỉ thua Cố Vãn, thậm chí ngay cả tình cảm hết sức chân thành của mình cũng đều thua vào.

Khi bị còng tay, ngồi ở trong xe cảnh sát, anh nhìn ra phía ngoài cửa xe, từng cảnh tượng lướt qua đầu mình.

Quen biết Cố Vãn mười lăm năm giống như là giấc mơ mình vẫn không muốn tỉnh lại.

Thật ra ba ruột anh ta là ông chủ lớn, nhưng chỉ biết đùa giỡn mẹ anh ta, dẫn đến mẹ mang thai mình xong đã biến mất không còn bóng dáng, mà mẹ vì giữ mặt mũi mà gả cho chồng sau.

Thế nhưng nón xanh lớn vậy sao ba anh có thể nhịn được, cho nên cả ngày không đánh thì mắng mẹ anh, cũng mắc phải tật xấu uống rượu bài bạc, cuối cùng có một ngày lúc tránh né người đòi nợ, bị xe tải trên đường tông chết.

Mà mẹ anh đau lòng muốn chết, trực tiếp cho rằng là anh hại chết ba mình, làm hại bà sống thảm như vậy, cũng càng thêm điên cuồng hành hạ anh.

Cho nên mười mấy năm trước anh vẫn trải qua những ngày tháng đen tối như chuột chạy qua đường bị người hò hét.

Cho đến cái ngày mười lăm năm trước kia, vì anh sợ mẹ nổi điên, ba ngày liền không về nhà, cũng không ăn được gì đói bụng đến té xỉu dưới đất, được nữ sinh đi ngang qua đỡ dậy, thậm chí cô còn không ngại đưa sữa tươi và bánh bao trong tay cho mình, cô nói: Cuộc sống đã đủ tệ với chúng ta rồi, nên chúng ta phải học cách đối xử tốt với chính mình hơn một chút.

Người đó chính là Cố Vãn.

Khi đó, cậu bé choai choai còn không hiểu cái gì gọi là tình cảm, cái gì gọi là thích, cậu chỉ nhớ rõ ngày đó Cố Vãn mặc quần áo rất đẹp, giống như thiên sứ nhỏ, thoáng cái đi vào cuộc sống xám xịt của mình.

Mà lời của cô cũng giống như ông trời khắc một dấu vào trong lòng mình.

Sau lại, rất may mắn, anh và cô trở thành bạn cùng bàn.

Khi đó anh mới biết thì ra là cô cũng là một cô bé mà mẹ không cần, giống như anh.

Nhưng khác biệt là cho dù trong nhà có mẹ ghẻ khó đối phó bao nhiêu, có em gái bá đạo ích kỷ bao nhiêu, trên mặt cô vẫn mãi mỉm cười.

Anh thích nụ cười của cô.

Giống như ánh mặt trời.

Là ánh sáng ít ỏi trong cuộc đời anh.

Anh giống như là một người chết chìm, liều mạng nắm lấy cây cỏ cứu mạng thuộc về anh.

Cho nên anh thay đổi thái độ, liều mạng học tập, cô thi đậu Đại học Z, anh cũng đi theo, cô học chuyên ngành thiết kế, anh cũng đi chọn chuyên ngành máy tính bên cạnh!

Anh bảo vệ cô suốt bảy năm, đợi đến lúc tốt nghiệp, cuối cùng anh cũng có can đảm tỏ tình, lại phát hiện không biết từ lúc nào cô đã bắt đầu lừa mình, thậm chí lâu lâu cô thường sẽ lên một chiếc xe đắt tiền như kẻ trộm.

Khi đó bọn họ đã được coi như là nhân sĩ xã hội, anh cũng mất đi đường tắt duy nhất có thể cùng với cô.

Lúc gặp lại, chỉ có thể thỉnh thoảng xuất hiện ở họp mặt bạn bè, dieendaanleequuydoon – V.O, người đeo đầy trang sức và túi xách hàng hiệu.

Anh nghĩ anh biết những thứ đó là từ đâu tới.

Nhưng đó là thứ mà không phải một tên nhóc nghèo mới ra trường như mình có thể cho.

Anh biết, Cố Vãn là Đại tiểu thư nhà họ Cố, là thiên kim tiểu thư, cho dù không được cưng chiều thế nào cũng không phải là loại người nghèo như mình có thể dính vào.

Cho nên anh liều mạng nộp sơ yếu lý lịch, nhưng bởi vì không có bối cảnh, mà liên tục thất bại.

Anh càng ngày càng cảm thấy mình chỉ là một người thất bại, hoàn toàn thua xa người đàn ông ngồi trong xe tới đón cô.

Nghe nói người nọ là Tổng giám đốc ngồi ở địa vị cao, mà mình chỉ là vạn bất đắc dĩ tuân theo sự sắp xếp trong nhà trở thành một tên cảnh sát nhỏ bé.

Mức chênh lệch của lòng sông với mặt biển này dẫn đến sau này anh lại sinh ra lòng cực đoan liều mạng muốn thay đổi.

Cho nên sau này mình mới có thể tận dụng mọi thứ lúc Cố Vãn từ bỏ Bạc Lương, dẫn dụ Cố Vãn kết hôn với mình, lúc biết Cố Vãn mang thai lại chết cũng không chịu buông tay. Ba dượng anh cũng vì mẹ mang thai con người khác mới có thể nổi điên đánh mẹ, nhưng anh sẽ không, bởi vì người đó là Cố Vãn, anh yêu cô!

Nhưng châm chọc là, Cố Vãn không yêu anh!

Lúc trong hôn lễ cô nói đồng ý, anh nhìn ra được, cô đang miễn cưỡng cười vui, từ đầu đến cuối ánh mắt của cô vẫn ở trên người người kia!

Anh muốn lấy được cô cho nên chỉ có thể hợp tác với Cố Thanh.

Nếu như anh không cố ý để Cố Thanh vào phòng bệnh, Cố Vãn sẽ hoàn toàn không bị hành hạ sinh non, cũng sẽ không hoàn toàn hận Bạc Lương.

Anh muốn dẫn cô đi, thậm chí không tiếc diễn một vở kịch với Cố Thanh, hy sinh một chân, anh muốn cho cô áy náy, giữ ở bên cạnh mình. Vì để cô có thể ở lại, anh tình nguyện giả bộ thành người què, giả bộ suốt năm năm. Thậm chí anh còn lợi dụng một đứa bé, thậm chí lừa cô đi đánh sập Bạc Lương, chỉ vì chia rẽ bọn họ, muốn giữ cô lại!

Cô nói là anh lừa cô, nhưng sao cô lại có thể biết, cũng là anh đang dối gạt chính mình mà thôi.

Một người không yêu anh, bất kể như thế nào cũng không giữ được.

Quanh đi quẩn lại, anh vẫn không chơi lại Bạc Lương, vẫn thua cô!

Sau khi anh lấy được Bạc Thị, anh biết rõ vì sao Bạc Lương lại từ bỏ Bạc Thị, thật ra thì đó là một cái vỏ rỗng Bạc Lương để lại, Bạc Thị sớm đã bị vét sạch rồi. Thì ra lúc chính mình đắc ý cho là dùng thủ đoạn đạt được, lại bị người nọ đùa giỡn trong tay.

Anh thua tâm phục khẩu phục.

Sau khi đến cục cảnh sát, Trình Phi dừng lại, nhìn cảnh sát bên cạnh, khéo léo hỏi: “Có phải tôi sẽ bị bắn chết không?”

“Theo tội trạng trước mắt của anh sẽ không bị bắn chết, nhưng sẽ bị tù chung thân.”

Anh không khỏi hiểu ra.

Thì ra là cả đời cũng sẽ không ra ngoài, vậy có phải cũng không thấy được cô không…

“Vậy tôi có thể gặp một người không? Có thể giúp tôi gửi lời nhắn cho…”

“Cho tiểu thư Cố Vãn sao?”

Chợt một giọng nam truyền tới, Trình Phi quay đầu nhìn, cũng là người quen cũ —— người đã từng là Trợ lý của Bạc Lương – Tần Nghị.

Tần Nghị đứng trước mặt anh, vươn tay đặt một thứ vào tay anh: “Đây là tiểu thư Cố Vãn đưa cho anh, cô ấy nói cô ấy muốn kết hôn với Boss, về phần anh, cô ấy sẽ không hận anh, chỉ hi vọng anh và cô ấy đều có thể quên đi những gì đã từng trải qua, coi như các người chưa từng quen biết.”

Thân Trình Phi cứng đờ.

Mở thứ trong lòng bàn tay ra, rõ ràng là chiếc nhẫn năm năm trước bọn họ kết hôn.

Lóe ra tia sáng chói mắt, giống như là ánh sáng le lói Cố Vãn đã từng chiếu rọi vào trong lòng mình.

Chẳng qua là…

Chiếc nhẫn được trả lại.

Mà chút ánh sáng đó, cô lại lấy đi.

Sau này để lại cho mình, sẽ chỉ là bóng đen vô tận, sẽ không có người kia nữa, ánh sáng le lói đó…

Trình Phi cầm chiếc nhẫn thật chặt, khẽ cười: “Được!”

– Hoàn –

– —-