Convertor: Vo Vo

Editor: Hyna Nguyễn

—————–

Lớp F.

Tư Hạ thấy vẻ mặt ghét bỏ của Diệp Oản Oản sắc mặt nhất thời tối lại “Còn không phải là nhìn thấy cậu khóc quá đáng thương nên tớ mới mạo hiểm trinh tiết khó giữ của mình giúp cậu giải được nguy hiểm sao, cậu lại còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ như vậy!”

Diệp Oản Oản nghe chung quanh thét chói tai, nhìn qua mấy nữ sinh không ngừng chạy tới vây xem quả thật là nói gì không nói, nói như vậy thật làm cô nghẹn lời.

Trinh tiết khó giữ được của cậu ta rất quan trọng sao? Giờ thì mạng nhỏ của cô cũng sắp khó giữ được rồi a!

Ánh mắt mấy nữ sinh nhìn chằm chằm cô kia quả thật là như sói như hổ.

Đang lúc này, trong tiếng thét chói tai hưng phấn, đột nhiên vang lên một cái âm thanh bén nhọn “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Dáng dấp đẹp mắt thì thế nào? Dáng dấp đẹp mắt liền có thể ở khắp nơi cấu kết đàn ông sao?”

“Đúng vậy! Tư Hạ rõ ràng là nam nhân của tiểu Tuyết!”

“Cô ta đúng kẻ thứ ba không biết xấu hổ!”

Nghe được những lời này, biểu tình trên mặt Tư Hạ nhất thời lạnh xuống, “Tôi trở thành nam nhân của cô ta lúc nào sao tôi lại không biết?”

Trình gia muốn cùng Tư gia có chút quan hệ để có thể nhờ vả nên cố gắng đem con gái mình đưa tới muốn kết thành thông gia.

Tư Hạ chẳng qua chỉ là nhìn gương mặt đó của cô ta coi như thuận mắt, cho cô ta mấy phần mặt mũi, cô ta ngược lại lấy điều đó suy diễn để hắn thành nam nhân của cô ta?

Người hầu nhỏ của Trình Tuyết bị lời của Tư Hạ tụ đánh vào mặt mình nhất thời không nói ra lời.

Mà Trình Tuyết nhìn lấy Tư Hạ đối với Diệp Oản Oản bộ dạng bảo vệ cùng bênh vực kí đã sớm giận đến phát run, cười lạnh không dứt hướng Diệp Oản Oản nhìn lại nói “Diệp Oản Oản, là tôi xem thường cô, cô ngược lại thật là có bản lãnh, ngay cả Tư Hạ đều là đối với cô nói gì nghe nấy! Trên phương diện mị hoặc nam nhân này, tôi quả thật tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong!”

Diệp Oản Oản không nói gì nhưng trong lòng đã ói không biết bao nhiêu lần, cô là đại chất tử kính già yêu trẻ, nghe lời mà Trình Tuyết nói có vấn đề gì đó không đúng lắm a?

Tư Hạ sắc mặt đã càng phát ra vẻ không kiên nhẫn, “Không muốn chết liền im miệng đi!”

Trình Tuyết giờ phút này đã hoàn toàn bùng nổ, mặt mũi gần như vặn vẹo giọng the thé nói, “Im miệng, tớ tại sao phải im miệng! Chẳng lẽ tớ nói sai sao? Rõ ràng chính là cô ta không biết xấu hổ cướp nam nhân của tớ!”

Diệp Oản Oản sắc mặt lạnh lùng, “Bạn học Trình Tuyết, tớ nghĩ là cậu dường như đã nghĩ sai rồi cái gì rồi, tớ đã sớm nói qua chuyện tớ đã có bạn trai, lấy điều kiện bạn trai của tớ thì tớ thực sự không cần phải cướp đồ đạc của người khác nha.”

Nghe nói như vậy, sắc mặt của Tư Hạ nhất thời đen như đáy nồi, cô coi như là muốn chứng minh sự thanh bạch của mình thì cũng đừng hướng trên người của cậu đâm một đao như vậy chứ!

Về phần Trình Tuyết chính là ở tại chỗ cười trào phúng lên tiếng, “Hàaa…! Bạn trai của cô so với điều kiện của Tư Hạ còn khá hơn sao? Diệp Oản Oản, cô cũng thật là dám nói! Cô biết Tư Hạ là ai không?”

Đứng ở một bên người hầu nhỏ nhất thời liên tục phụ họa, “Thật là cười chết người! Loại nói dối cũng không sợ đau đầu lưỡi! Đem chúng ta trở thành người không có kiến thức ngu ngốc sao? Cô ta là hồ ly tinh cũng chỉ xứng cấu kết với lão đầu tử có tiền mà thôi!”

Người ở chung quanh nghe lời nói của Diệp Oản Oản xong cũng không nói gì, người hầu nhỏ của Trình Tuyết kia lời nói mặc dù có chút khó nghe nhưng ngược cũng là sự thật, dù sao Diệp Oản Oản bây giờ chính là một thiên kim không ai muốn, duy nhất có chỉ có một gương mặt có thể so sánh cùng Trình Tuyết – thế gia tiểu thư, còn mấy thứ còn lại hoàn toàn không có cách nào sánh được.

“Diệp Oản Oản này mặt dày như da trâu nha!”

“Lúc trước cô ta còn thổi phồng lên nói cái gì mà bạn trai của cô ta so với Tư Hạ còn đẹp trai hơn gấp trăm lần!”

“Quá nổ rồi nha!”

Đám người đang mồm năm miệng mười nghị luận, không biết ai đột nhiên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ phát ra một tiếng thét kinh hãi —— “Oa! Tốt… Thật là đẹp trai —— “

“Làm sao có người như vậy được?”

“Các cậu mau nhìn người nam nhân đối diện kia đi! Mau nhìn mau nhìn a!”

Mọi người chỉ thấy đối diện trên thiên kiều có một người đang đi lại, nam nhân mặc một bộ tây trang màu đen thuần, sóng mũi cao, lãnh đạm môi mỏng màu anh đào, hai hàng lông mày đen tỉ mỉ đường ranh hoàn mỹ, da trắng ngần giống như được nhuộm trắng giống như thần thoại Hy Lạp.

Bên người của nam nhân có một người khác đang đứng, thần thái cung kính thay hắn giữ một cái ô màu đen, mà nam nhân đứng ở dưới ô dù, từng bước từng bước đạp mưa gió mà tới giống như một bức tranh sơn thủy.

Nếu không có tiếng nói trong bụng mình về Tư Hạ thì mọi người đã không đủ tỉnh táo để gắng gượng vượt qua trận sắc đẹp thịnh yến này, bọn họ không chút dao động đứng ở tại chỗ, không dám phát ra một tia âm thanh nào tựa hồ sợ phát ra một chút âm thanh sẽ đánh vỡ hình ảnh mộng cảnh này…